Đông Phương Ngôn Diễm không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi lại nằm quay về phía nhóc con.
Vu Hoằng Dương thấy Trạch Dương vẫn còn chưa chịu đi ra liền nhanh chóng đưa tay túm người hắn ta, kéo ra ngoài.
“Ra ngoài cho mẹ con cô ấy nghỉ ngơi.”
“Điếc hả, không nghe cô ấy nói gì à?”
Trạch Dương rất bực bội trước thái độ của Vu Hoằng Dương nhưng chẳng làm gì được anh nên có tức giận đến mấy rồi cũng phải ngậm ngùi rồi thôi.
Trạch Dương hất tay Vu Hoằng Dương ra khỏi người, cứ thế một mạch rời khỏi bệnh viện.
Vu Hoằng Dương vẫn luôn túc trực ở bên ngoài, anh sợ chỉ cần anh rời đi một lát thôi nhỡ đâu lúc ấy mẹ con cô lại có chuyện cần nhờ đến anh.
Nghĩ vậy, Vu Hoằng Dương liền túc trực cả đêm ở bên ngoài.
Phòng của mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm thuộc hạng VIP của bệnh viện nên cả hai đều được hưởng những dịch vụ chăm sóc tốt nhất ở đây.
Đông Phương Ngôn Diễm nằm trong phòng nhìn ra, cô thấy Vu Hoằng Dương vẫn ở đó đợi.
Mãi đến tận khuya nhưng vẫn không hề có ý định rời khỏi, cứ im lặng ngồi ở ghế ngoài hành lang, chăm chú nhìn từng cử chỉ của mẹ con Ngôn Diễm.
Vu Hoằng Dương đi vào bên trong phòng, giọng lí nhí lên tiếng: “Em cần tôi giúp gì không?”
“Sao anh còn ở đây? Không về nghỉ ngơi đi.”
“Về đâu?”
“Anh nhiều tiền thế không lẽ không có tiền thuê khách sạn hay sao mà hỏi câu đó?”
“Về nghỉ ngơi đi, anh không thấy mệt sao?”
“Không mệt.
Mẹ con em ở đâu thì anh ở đó.”
“Mẹ con tôi thì liên quan gì đến anh?”
“Em có dám chắc là đứa bé này không liên quan tới tôi không?”
“Chắc.”
“Em thề đi.”
“Con nít.”
“Em không dám chứng tỏ em đang nói dối.”
“Ấu trĩ.”
Vu Hoằng Dương cũng thôi không ép buộc cô, cần gì Đông Phương Ngôn Diễm thừa nhận, chỉ cần anh nhìn thấy gương mặt của tên nhóc đang nằm chễnh chệ một bên giường kia là anh cũng đủ biết nó là con ai rồi.
Nhưng sau thẳm trong lòng, Vu Hoằng Dương vẫn mong muốn được một lần nghe chính miệng Đông Phương Ngôn Diễm thừa nhận, chắc lúc đấy anh sẽ vui đến mức nhảy cẩng lên như một đứa con nít khi được nhận quà.
Khoảng thời gian mẹ con Ngôn Diễm ở lại bệnh viện, Vu Hoằng Dương lúc nào cũng túc trực bên cạnh, chăm sóc cho mẹ con cô dù cho Đông Phương Ngôn Diễm lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng Vu Hoằng Dương lúc nào cũng nhiệt tình chăm sóc, lo lắng cho Ngôn Diễm và bảo bối nhỏ.
Vết mổ của Ngôn Diễm nhiều lúc đau đến nỗi cô nhăn cả mặt, chỉ cần trời trở lạnh một chút thì cả người cô lại như chẳng còn chút sức lực nào.
“Sao thế? Vết mổ còn đau sao?”
“Một chút.”
“Em lại giường nằm đi, để đấy tôi làm cho.”
“Nhưng anh đã từng chăm em bé đâu, làm sao anh làm được cơ chứ.
Anh để đó đi, lát các cô hộ sinh đến các cô làm.”
“Em cũng là lần đầu đấy thôi.
Tôi làm được.”
Đông Phương Ngôn Diễm thở dài bất lực: “Được rồi, anh làm đi, nhớ nhẹ tay một xíu.”
Vu Hoằng Dương dìu người Ngôn Diễm lại giường nằm: “Biết rồi, em cứ nằm yên đây, tôi tự biết mình nên làm gì.”
“Ừ.”
Vu Hoằng Dương xoắn tay áo, chuẩn bị lau người cho cậu nhóc nhưng anh chỉ mới vừa chạm vào người thì cậu nhóc đã khóc ré cả lên khiến Vu Hoằng Dương nhất thời luống cuống không biết phải giải quyết như nào.
“Ngoan nào, đừng khóc.”
Nhưng những lời của anh nói làm sao cậu nhóc hiểu được chứ, cứ như vậy mà khóc um cả lên.
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn dáng vẻ lúng túng của Vu Hoằng Dương mà không khỏi bật cười.
“Được rồi, anh để đó lát các cô hộ sinh làm cho.”
“Em không tin tưởng tôi à?”
“Nhưng thằng bé nó không tin tưởng anh, anh không thấy nó đang khóc ré cả lên à? Còn cố chấp nữa.”
Vu Hoằng Dương nhìn tên nhóc đang khóc đến nỗi đỏ cả mặt, giọng hờn dỗi: “Cái đồ keo kiệt này, mới đụng có tí đã khóc um cả lên.
Ai làm gì mà khóc hả?”
“Hơn thua với cả đứa con nít.” Đông Phương Ngôn Diễm bất lực lên tiếng.
Quãng thời gian này, Vu Hoằng Dương luôn bên cạnh chăm sóc hai mẹ con Ngôn Diễm, còn Trạch Dương chẳng thấy bóng dáng đâu.
Đông Phương Ngôn Diễm cũng không còn bài xích với việc Vu Hoằng Dương ngày ngày xuất hiện trước mặt hai mẹ con cô tuy nhiên để cô mở lòng đón nhận tình cảm của anh thì cô không dám.
Ở lại bệnh viện hơn một tuần để theo dõi tình hình, mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm cũng được trở về nhà.
Đứa bé được sinh sớm hơn dự kiến nên đồ dùng cô chuẩn bị vẫn chưa đầy đủ lắm.
Nhưng đồ dùng cần thiết vẫn được Ngôn Diễm mua đủ cả.
Đông Phương Ngôn Diễm dọn dẹp đồ để chuẩn bị xuất viện.
Trước cổng bệnh viện, Trần Dịch Phong đã lấy xe sẵn sàng để đón Vu Hoằng Dương và Đông Phương Ngôn Diễm.
Cô cầm lấy điện thoại trong túi xách ra định đặt xe nhưng chưa kịp làm gì đã bị Vu Hoằng Dương ngăn lại.
“Định đặt xe?”
“Ừ.”
“Có xe nhà sao không dùng? Đặt xe làm gì, bộ em dư tiền hả?”
“Muốn đưa mẹ con tôi về thì nói, đừng có nói chuyện kiểu móc họng đó.
Tôi có dư tiền thì cũng không tới lượt anh quản.”
“Thế em nghĩ sao khi để tôi đưa mẹ con em về?”
Đông Phương Ngôn Diễm vẫn còn đang chần chừ chưa trả lời câu hỏi của anh thì bóng dáng Trạch Dương từ xa lại xuất hiện.
“Hôm nay mẹ con em xuất viện à? Tôi đưa mẹ con em về nhé?”
Vốn dĩ Ngôn Diễm vẫn còn đang chần chừ về việc có nên ngồi xe của Vu Hoằng Dương để trở về nhà hay không nhưng nghe Trạch Dương hỏi, Ngôn Diễm liền kéo tay Vu Hoằng Dương đi về phía xe của anh.
“Về thôi.
Tôi cho phép anh đưa mẹ con tôi về.”
Vu Hoằng Dương nở một nụ cười đắc thắng: “Ừ, tôi đưa mẹ con em về.”
Cục diện thay đổi hoàn toàn, Trạch Dương nhìn thấy cả nhà ba người của Vu Hoằng Dương rời đi liền tức giận, chửi thề một câu: “Mẹ kiếp.”
“Vu Hoằng Dương, lúc nào mày cũng ngán đường tao thế hả?”
Trần Dịch Phong lái xe đưa Vu Hoằng Dương và Đông Phương Ngôn Diễm về chung cư của cô.
“Dịch Phong, anh đưa mẹ con tôi về chung cư của tôi nhé.”
“Vâng.”
“Anh không hỏi địa chỉ nhà của tôi.
Anh biết tôi sống ở đâu à?” Đông Phương Ngôn Diễm cất giọng hỏi Trần Dịch Phong.
“Tôi biết.” Trần Dịch Phong chậm rãi trả lời.
“Anh biết?”
Vu Hoằng Dương nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Đông Phương Ngôn Diễm liền cất giọng: “Có gì đâu mà em ngạc nhiên thế?”
“Sao anh lại biết nhà tôi?”
“Thế tại sao tôi không được biết nhà của em?” Vu Hoằng Dương hỏi ngược lại.
Đông Phương Ngôn Diễm thấy anh liên tục bắt lỗi, hỏi ngược lại mình liền nghiêm giọng: “Vu Hoằng Dương, tôi đang hỏi anh đấy.
Anh không trả lời thì thôi, ở đây ra cái thói hỏi ngược lại người khác thế hả?”
Vu Hoằng Dương ghé sát vào tai Ngôn Diễm, giọng thì thầm: “Tôi không chỉ biết nhà em mà tôi còn biết nhiều chuyện mà em không ngờ đến lắm.
Không biết là em có nhã ý muốn nghe không?”