Tình Một Đêm Chân Trời Góc Bể Đều Là Em

Vu Thời Gia Hưng như một cái đuôi nhỏ liên tục bám lấy Đông Phương Ngôn Diễm khiến cô không thể tập trung được.

“Con ra kia chơi cho mẹ nấu ăn một lát đã nhé. Xong mẹ con mình cùng trang trí sinh nhật cho ba Dương có được không?”

“Dạ.”

Vu Thời Gia Hưng ngoan ngoãn ngồi chơi bên cạnh Đông Phương Ngôn Diễm, không hề quấy mẹ trong lúc mẹ đang nấu ăn.

Vu Hoằng Dương kết thúc cuộc họp thì trời cũng đã tối, anh nhanh chóng lái xe trở về nhà. Anh đi làm về, thấy nhà cửa tối ôm cũng không thấy bóng dáng mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm đâu.

Vào nhà, một mảng im lặng, đèn cũng không bật, anh mò mẫm trong bóng tối cho đến khi…

“Phực…” Vu Hoằng Dương vấp phải một sợi dây.

“Bụp bụp bụp.”

Đèn trong nhà bật sáng, vài tiếng nổ liên tiếp nhau và những mảnh giấy nhỏ lấp lánh từ không trung rơi xuống.

Lúc này, Vu Hoằng Dương mới để ý, căn nhà đã được trang trí rất nhiều bong bóng đủ kiểu và hoa, mà hàng chữ “Chúc mừng sinh nhật chồng yêu” lại tinh tế và đẹp đẽ khiến anh không thể rời mắt.

Dạo này có quá nhiều công việc cần anh xử lý nên anh cũng quên bén đi mất sinh nhật của chính bản thân mình lại được mẹ con Ngôn Diễm tổ chức sinh nhật bất ngờ dành cho anh nên trong mắt anh có chút xúc động, nghẹn ngào không nói nên lời.

Trên tay Đông Phương Ngôn Diễm là chiếc bánh sinh nhật, trên tay Vu Thời Gia Hưng là một hộp quà, hai người nhanh chóng tiến về phía Vu Hoằng Dương.

“Chồng yêu, chúc mừng sinh nhật.” Đông Phương Ngôn Diễm vui vẻ nói.

“Ba Dương, chúc mừng sinh nhật.” Vu Thời Gia Hưng cũng học theo, ấp úng nói câu chúc mừng.

Vu Hoằng Dương chưa kịp thốt nên lời thì Đông Phương Ngôn Diễm đã vội lên tiếng: ‘Anh mau ước nguyện và thổi nến đi.”

Nghe cô nói vậy, Vu Hoằng Dương cũng nhanh chóng làm theo. Anh nhắm mắt ước gì đó rồi thổi nến.

“Ba Dương, đây là quà sinh nhật.” Vu Thời Gia Hưng đưa món quà cho Vu Hoằng Dương.

Anh bế thằng nhóc lên rồi nhận lấy món quà từ trong tay cậu nhóc, chậm rãi mở ra bên trong là một chiếc đồng hồ và một chiếc cà vạt.

“Anh có thích không?” Đông Phương Ngôn Diễm cất giọng hỏi.

“Ba ơi… ba có thích không ạ?”

“Thích.”

“Nhưng sẽ thích hơn nếu em sinh cho anh một tiểu công chúa.” Vu Hoằng Dương ghét sát vào tai Đông Phương Ngôn Diễm thì thầm.

“Có con ở đây đấy, anh nói cái gì thế hả?”

“Con có thích có em không?” Vu Hoằng Dương cất giọng hỏi.

“Có ạ. Con muốn có em.”

“Em nghe thấy chưa, con cũng muốn có em đấy.”

“Thế anh đã khui hết quà sinh nhật chưa?”

“Hết rồi.”

“Anh xem kỹ chưa?”

Vu Hoằng Dương xem kỹ lại bên trong hộp quà, bên dưới còn có một mảnh giấy nhỏ. Vu Hoằng Dương mở tờ giấy ra xem, là giấy khám thai. Bên trong tờ giấy viết, Đông Phương Ngôn Diễm đã được hơn 5 tuần.

“Em mang thai rồi sao?”

“Có cả giấy khám rồi mà anh vẫn không tin sao?”

Vu Hoằng Dương lại nhìn vào tờ giấy một lần nữa, chăm chú đọc từng chữ ghi trên giấy. Anh lúc này mới tin những gì cô nói đều là thật. Anh đặt Vu Thời Gia Hưng xuống rồi bế bổng người cô lên.

“Vợ à, anh vui quá. Anh vui quá đi mất.”

“Anh… anh mau thả em xuống…”

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi đặt lên môi cô một nụ hôn. Sau khi rời môi cô, anh nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em, đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh từng nhận được. Cảm ơn em nhiều lắm.”

Vu Thời Gia Hưng đứng bên cạnh ăn trọn tô cẩu lương to đùng, nhìn hai ông bà bô quên mất sự hiện diện của mình liền cất giọng: “Ba mẹ, còn con nữa. Hai người quên con rồi đúng không?”

Lúc này, Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương mới nhớ ra nãy giờ thằng bé vẫn đang đứng bên cạnh mình.

“Sao thế con?”

Cậu nhóc không nói gì, đưa tay ra tỏ ý muốn được bế lên. Anh và cô cúi người xuống bế Vu Thời Gia Hưng, cậu nhóc vui vẻ ôm lấy ba mẹ.

Cậu nhóc rất vui vẻ trong vòng tay của ba mẹ nhưng sau này sẽ vĩnh viễn từ chối cơm chó từ ba mẹ mình. Nhưng cũng đành chịu thôi… đây là số trời đã định.

Đúng vậy, có thể gặp nhau giữa hàng tỷ người đã là một chuyện rất may mắn. Nhân duyên đưa ta đến bên nhau còn tuyệt vời hơn gấp trăm lần.

“Mẹ ơi… mang thai là sao hả mẹ?” Vu Thười Gia Hưng ngây ngô cất giọng hỏi.

Cậu nhóc vẫn không thể hiểu nổi mang thai có nghĩa là gì. Đông Phương Ngôn Diễm kiên nhẫn giải thích cô cậu nhóc hiểu rằng trong bụng của cô có một em bé nhỏ.

Sao lại có em bé nhỏ thế này? Bụng của mẹ vẫn bình thường cơ mà, có chỗ nào để giấu em bé nhỏ đâu chứ. Vu Thời Gia Hưng dùng ngón tay nho nhỏ, mũm mĩm của mình chọc chọc vào bụng của Ngôn Diễm, mơ màng với hàng loạt câu hỏi.

“Thế mẹ giấu em bé ở đâu rồi ạ? Mẹ mang em ra chơi cùng con đi ạ.”

Vu Hoằng Dương và Đông Phương Ngôn Diễm cũng bất lực trước hàng loạt câu hỏi khó đỡ của Vu Thời Gia Hưng.

“Em bé vẫn còn nhỏ, khi nào em lớn em sẽ ra chơi cùng con nhé.”

“Khi nào em lớn vậy mẹ?”

“Em bé có giống con không hả mẹ?”

“Em bé có đáng yêu không ạ? Con muốn chơi cùng em bé?”

“Thế Gia Hưng thích em trai hay em gái nào?”

Cậu nhóc suy nghĩ hồi lâu liền cất giọng: “Dạ em gái ạ.”

“Vì sao thế con?”

“Như vậy con sẽ bảo vệ em.”

“Ngoan.”

Lần mang thai này thế mà lại cực kỳ bình yên, đến bây giờ thai nhi cũng không có phản ứng gì lớn. So với lúc mang thai Vu Thời Gia Hưng thì nhẹ nhàng hơn nhiều, cô cũng không bị những cơn ốm nghén hành. Cô ăn uống cực kỳ thoải mái.

“Ước gì lần này là con gái… em nhỉ?” Vu Hoằng Dương thủ thỉ.

“Thế con trai thì anh không thương à? Con nào hổng là con, anh đừng có mà trọng nữ khinh nam nhé.”

“Con nào anh cũng thương nhưng con gái anh sẽ thương nhiều hơn một chút. Với lại, chúng ta đã có Gia Hưng là con trai rồi nên vẫn nên có một tiểu công chúa nữa cho cân bằng sĩ số vợ à.”

“Tại sao lại thương con gái hơn?”

“Con gái là để yêu thương cưng chiều mà vợ. Còn con trai anh vẫn thương nhưng sau này phải con gánh vác nhiều thứ nên anh nghiêm khắc với con hơn.”

Đông Phương Ngôn Diễm đưa tay xoa xoa bụng, nhẹ giọng hỏi: “Thế nếu đứa nhỏ này vẫn là con trai thì sao?”

Vu Hoằng Dương không cần suy nghĩ mà nhanh chóng trả lời: “Nếu đứa nhỏ này là con trai thì ba cha con anh sẽ cùng nhau bảo vệ em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui