Đông Phương Ngôn Diễm khá bất ngờ trước những lời Vu phu nhân nói nhưng trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc vì bản thân không chỉ gả đúng người mà còn có một người mẹ chồng vô cùng tuyệt vời, lúc nào cũng đứng về phía cô.
“Dạ con biết rồi ạ.”
“Lần sau gặp cứ dứt khoát đáp trả cho mẹ, đừng để con bé được nước làm tới.”
“Dạ.”
Trên đời này thứ bám mãi không buông chắc chính là những cô gái như Triều Hân, cô ta liên tục tìm mọi cách tiếp cận Đông Phương Ngôn Diễm.
“Cô sợ gặp đến tôi đến thế à?” Triều Hân với thái độ kiêu căng khác hẳn với lúc ở nhà họ Vu.
“Bộ cô mắc gặp tôi đến vậy à? Tôi ở đâu cũng gặp phải cô vậy? Thật là chướng mắt chết đi được.”
“Cô…”
“Cô Hân đây muốn gặp tôi chỉ là để muốn kể chuyện ngày xưa của cô và chồng tôi thôi à? Vậy thứ lỗi tôi nói thẳng, tôi không cần biết cô là ai, từng có mối quan hệ như thế nào với chồng tôi nhưng cô Hân à, cô là quá khứ còn tôi mới là hiện tại và tương lai của anh ấy.”
“Nếu người yêu cũ được gọi là giấy nháp thì cô Hân đây đến cả làm giấy nháp cho chồng tôi còn không được thì không biết cô ở đây thao thao bất tuyệt chuyện quá khứ để làm gì?”
“Cô Hân đây cầm tinh con bò hay sao suốt ngày nhai đi nhai lại mỗi một chuyện vậy? Còn chuyện gì khác thú vị hơn không?”
Hai tay cô ta bấu chặt, cơn tức giận đã đạt đến đỉnh điểm nhưng vẫn phải kiềm chế lại, mặt dày lên tiếng: “Cô cũng chỉ là người thay thế thôi, có gì đáng để tự hào?”
“Thay thế? Ô hay, cô Hân nói chuyện mắc cười thế? Tôi là người thay thế nhưng trên giấy đăng ký kết hôn lại là tên của tôi cơ đấy. Chắc là cô Hân đây cũng muốn làm ‘người thay thế’ như tôi nhỉ?”
“Cô đây là thật sự tin tưởng chồng mình hay là không dám đối diện với sự thật, rằng tôi chính là thanh mai trúc mã của Hoằng Dương.”
“Nếu gu của em là chồng người khác thì xin mời em lượn sang nhà khác. Còn nếu em muốn chơi với nhà chị thì xin mời. Nếu em đủ bản lĩnh để hất chị ra khỏi chồng chị thì em làm thử xem.”
“Đừng vội đắc ý, sớm muộn gì Vu Hoằng Dương cũng sẽ ở bên cạnh tôi.”
Đông Phương Ngôn Diễm khẽ cười khuẩy, cô chẳng cần phải nể nang, trực tiếp lên tiếng: “Đó là mặt hay là bức tường vậy? Sao lại có thể mặt dày đến vậy?”
“Cô…”
Triều Hân tức giận lao vào đánh Đông Phương Ngôn Diễm nhưng đều bị Ngôn Diễm ngăn lại.
“Bốp.” Đông Phương Ngôn Diễm trực tiếp tát thẳng vào một bên mặt của Triều Hân.
“Cô dám đánh tôi?”
“Tại sao tôi lại không dám? Cái ngữ như cô bị đánh cũng đáng.”
Triều Hân dùng lực hất người Đông Phương Ngôn Diễm khiến cô ngã ra đất. Nhân viên trong quán thấy vậy nhanh chóng can ngăn. Mọi người nhìn thấy Ngôn Diễm ôm bụng liền hốt hoảng gọi xe cấp cứu.
“Cô ơi… cô có sao không?”
“Bụng tôi… bụng tôi đau quá, giúp tôi…”
“Xe cấp cứu đang đến, cô cố gắng một tí nhé.”
“Aaaaa…”
Triều Hân nhìn dáng quằn quại đang ôm bụng của Đông Phương Ngôn Diễm, vẫn không biết sợ là gì, đắc ý lên tiếng: “Đáng đời, để xem cô còn lớn giọng được nữa không.”
Xe cấp cứu đến, mọi người nhanh chóng đưa Đông Phương Ngôn Diễm đến bệnh viện. Vu Hoằng Dương và Vu phu nhân nhận được tin tức cô nhập viện cũng nhanh chóng có mặt.
“Bác sĩ, vợ tôi sao rồi ạ?”
“Bệnh nhân bị động thai nhưng may được đưa đến bệnh viện kịp thời. Tình trạng của bệnh nhân không có gì nguy hiểm nhưng người nhà vẫn nên chú ý hơn một chút nếu xảy ra một lần nữa thì khó mà giữ được cái thai trong bụng.”
“Tôi biết rồi thưa bác sĩ.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Không có gì, đây là trách nhiệm của tôi.”
Nhìn dáng vẻ Đông Phương Ngôn Diễm nằm trên giường bệnh, Vu Hoằng Dương không khỏi xót xa. Khỏi nói cũng biết ai là người khiến vợ con anh ra nông nổi này.
“Con xử lý con nhỏ Triều Hân kia cho mẹ.”
“Ngay lập tức.”
“Con xem nó lộng hành đến mức khiến Ngôn Diễm nhém tí nữa là sảy thai. Mẹ nhất định không để yên cho nó.”
“Với cái tính cách tiểu thư của nó thì con cứ trực tiếp khiến cho nhà nó phá sản, là được. Tẩn cho nó một trận cho chừa, không có tiền không có quyền chắc chắn sẽ trị được cái thói tiểu thư đỏng đảnh của nó.”
“Con biết mình phải làm gì. Đụng tới vợ con con nhất định không bỏ qua cho cô ta dễ dàng.”
Đây là lần đầu tiên Vu Hoằng Dương thấy mẹ mình quyết liệt như vậy. Bình thường bà lúc nào cũng hòa nhã với mọi người, dù có không thích thì cũng chẳng bao giờ động tay động chân với ai nhưng lần này đụng tới Đông Phương Ngôn Diễm bà nhất định không ngồi yên.
“Mẹ chăm cô ấy giúp con, con ra ngoài một chút.”
“Ừm.”
Vu Hoằng Dương nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, nhỏ giọng lên tiếng: “Em nghỉ ngơi đi nhé, anh nhất định đòi lại công bằng cho mẹ con em.”
Vu Hoằng Dương cho người tẩn cho Triều Hân một trận, tiện tay để lại một vết sẹo khá dài trên gương mặt của cô ta.
“Dịch Phong, chặn đứng tất cả con đường làm ăn của nhà cô ta cho tôi. Tôi muốn tập đoàn của cô ta phá sản ngay lập tức.”
“Chủ tịch, tập đoàn gia đình của cô ta đã tuyên bố phá sản cách đây hai giờ đồng hồ.”
“Hửm?”
Vu Hoằng Dương đang thầm nghĩ xem là ai đã ra tay trước anh một bước, có thể khiến một tập đoàn tương đối vững mạnh như vậy phá sản trong chốt lát thì thấy bóng dáng Vu lão gia đi vào.
“Không cần phải nghĩ nữa, là ba làm.”
“Là ba làm ạ? Sao ba…”
“Đụng tới người của Vu gia thì chỉ có một con đường duy nhất.”
Vu lão gia lúc nào cũng vậy, thường ngày ông khá trầm tính nhưng đụng tới người của Vu gia tuyệt đối ông sẽ không nương tay. Cứ nhìn kết cục của gia đình Triều Hân cũng đủ biết kết quả nếu chống lại Vu gia.
Vu Hoằng Dương nhanh chóng trở lại bệnh viện chăm sóc Đông Phương Ngôn Diễm. Anh biết những lúc như thế này anh nên ở bên cạnh an ủi, làm chỗ dựa cho cô.
Vừa trở vào đã nhìn thấy ba mẹ Triều Hân quỳ rạp xuống nền nhà, giọng thành khẩn cầu xin: “Vu phu nhân, là chúng tôi không biết dạy con để nó làm ra những chuyện tày đình. Tôi xin bà nương tay cho gia đình chúng tôi, nhất định tôi sẽ dạy dỗ lại con bé.”
“Nương tay? Vậy lúc con các người ra tay với con tôi có nghĩ đến hai chuyện nương tay không?”
“Xin bà nương tay cho gia đình chúng tôi. Cầu xin bà.” Ba mẹ Triều Hân liên tục dập đầu xuống nền với hy vọng nhà họ Vu sẽ bỏ qua cho bọn họ.