Tình Một Đêm Chân Trời Góc Bể Đều Là Em

Nghe giọng của Triều Hân, hai ông bà vô thức quay người lại nhìn, ái ngại nhìn gương mặt buồn bã của Triều Hân, trong lòng lại có chút không đành lòng.

“Triều Hân… Con…”

“Ba mẹ sao thế ạ? Tìm được con gái ba mẹ phải vui chứ? Ba mẹ nuôi nấng con bao nhiêu năm trời đã là công lao to lớn mà con không biết phải báo đáp như nào mới đủ rồi.”

“Ba mẹ đừng lo cho con, con cảm thấy vui mừng thay ba mẹ. Cuối cùng tâm nguyện của ba mẹ cũng được đền đáp xứng đáng.”

“Con được ba mẹ nuôi nấng hai mấy năm qua ấy vậy mà chẳng lúc nào làm ba mẹ yên lòng. Con xin lỗi ba mẹ nhiều lắm.”

“Triều Hân…”

“Con ôm ba mẹ một cái được không ạ?”

Hai ông bà nhanh chóng dang đôi tay ra: “Đến đây nào.”

Cả ba người ôm chầm lấy nhau, òa khóc nức nở. Mỗi người đều có những suy nghĩ riêng trong lòng, cảm xúc phút chốc bỗng trở nên rối bời, thật khó để diễn tả.

Sau chuyện với Đông Phương Ngôn Diễm, có vẻ như Triều Hân đã thay đổi rất nhiều. Cô biết nghĩ biết cho người khác hơn, hiểu chuyện hơn, không còn thái độ kiêu căng, coi trời bằng vung như ngày nào.

“Chúc mừng ba mẹ. Ba mẹ phải bù đắp cho cô ấy nhiều hơn nha.”


“Cảm ơn con. Con cũng sẽ là con của ba mẹ, đừng nghĩ ngợi gì hết nha con. Ba mẹ vẫn sẽ thương con.”

“Ba mẹ thương con thì đương nhiên con biết rồi, mặc dù con không phải con ruột của ba mẹ nhưng hai mấy năm qua vẫn luôn yêu thương, che chở cho con. Con rất hạnh phúc vì điều đó.”

“Con lớn thật rồi, biết suy nghĩ, chính chắn hơn rất nhiều.”

“Nhưng muộn rồi ba mẹ nhỉ. Con gây ra những chuyện chẳng ai có thể chấp nhận nổi khiến ba mẹ phiền lòng.”

“Không bao giờ là muộn cả. Con biết sai và chịu sửa sai là ba mẹ mừng rồi. Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại con ạ.”

“Ngôn Diễm… cô ấy biết chuyện này chưa ạ?”

Đông Phương phu nhân khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Bởi vì vừa có kết quả bà đã gấp gáp về thông báo cho Đông Phương lão gia biết. Quả thật, lúc biết kết quả trong đầu bà có nhiều suy nghĩ phức tạp. Bà đương nhiên vui mừng vì tìm được đứa con gái của mình nhưng bà cũng lo lắng, bà không biết phải nói với cô như nào, bà sợ cô sẽ không chấp nhận ông bà, bà sợ rất nhiều thứ.

[…]

Tập đoàn Lạc Thần.

Trần Dịch Phong biết được mối quan hệ giữa Đông Phương Ngôn Diễm và ông bà Đông Phương liền gấp gáp tìm Vu Hoằng Dương.

“Chủ tịch.”

“Sao rồi.”

“Thiếu phu nhân và ông bà Đông Phương thật sự có mối quan hệ ruột thịt.”

“Sao cơ? Cậu nói rõ xem nào?”

“Dạ, thiếu phu nhân chính là con gái bị đánh tráo của Đông Phương gia. Triều Hân không phải con ruột của ông bà ấy.”

“Bị đánh tráo? Đông Phương gia là nơi nào mà nói đánh tráo con là đánh tráo chứ? Có hoang đường quá không vậy?”

“Tôi cũng có suy nghĩ nhưng vậy nhưng quả thật tôi đã bắt gặp Đông Phương phu nhân ở bệnh viện để xét nghiệm ADN. Tôi cũng đã dò hỏi tin tức, sự thật đúng là như vậy. Thiếu phu nhân thật sự là con ruột của ông bà Đông Phương.”

Trần Dịch Phong thấy Vu Hoằng Dương trầm ngâm suy nghĩ liền lên tiếng nói tiếng: “Năm đó, cả Đông Phương phu nhân và vợ của quản gia nhà ấy đều mang thai và đều là con gái. Bà ta vì muốn con gái mình có cuộc sống sung sướng nên đã cả gan đánh tráo hai đứa bé với nhau.”


“Sau khi đạt được ý đồ thì ông bà ta cũng tìm lý do để nghỉ việc ở Đông Phương gia để tránh âm mưu bị phát hiện. Sau này, thiếu phu nhân được ông bà quản gia nuôi dưỡng còn con gái của ông bà ta thì đường đường chính chính trở thành đại tiểu thư của Đông Phương gia.” Trần Dịch Phong đem những chuyện mình biết được kể lại cho Vu Hoằng Dương nghe.

“Không biết vì lương tâm trỗi dậy hay vì điều gì nhưng ông bà quản gia vẫn luôn chăm sóc thiếu phu nhân khá chu đáo nhưng điều kiện sống của họ chắc chắn không bằng. Sau khi ông bà ta mất, tôi nghe nói là bị bệnh gì đó, thì thiếu phu nhân được đưa vào cô nhi viện. Những chuyện sau này chắc là ngài cũng biết rồi.”

Những lời Trần Dịch Phong vừa nói Vu Hoằng Dương nghe không xót chữ nào. Trong lòng bỗng cảm thấy xót xa khi nghe những gì vợ mình phải trả qua, anh lại càng thương cô nhiều hơn.

Vu Hoằng Dương không nói không rằng, cầm lấy điện thoại trực tiếp rời khỏi phòng làm việc.

“Chủ tịch, ngài đi đâu vậy? Lát nữa chúng ta có cuộc họp với các cổ đông.”

“Hủy đi, tôi có việc khác quan trọng hơn cần làm.”

“Việc khác quan trọng hơn ạ?”

“Ừ, tôi về nhà với vợ tôi đây. Cậu hủy cuộc họp đi không thì cậu thay mặt tôi họp thì càng tốt.”

“Tôi họp? Chủ tịch à, ngài đừng đùa nữa. Cuộc họp này là cuộc họp với các cổ đông lớn của Lạc Thần, nếu có sai xót gì thì mười cái mạng tôi cũng không gánh nổi trách nhiệm.”

“Cũng chỉ họp cổ đông chia cổ tức thôi mà. Cứ chia như họ mong muốn là được.”

“Thế nhé, tôi đi trước, phần còn lại giao cho cậu xử lý.”

“Chủ tịch… chủ tịch…”

Trần Dịch Phong gọi lớn nhưng Vu Hoằng Dương đã nhanh chóng biến mất dạng. Trợ lý Trần thoáng thở dài: “Chủ tịch ngài đừng đùa như thế chứ.”


“Cứ chia như họ mong muốn là được sao? Haizzz đúng là khi người giàu sài tiền.”

Trần Dịch Phong đương nhiêm phải đảm nhiệm nhiệm vụ Vu Hoằng Dương giao phó, trực tiếp điều hành cuộc họp cổ đông thường niên của Lạc Thần. Các cổ đông lúc đầu còn có vẻ không hài lòng khi Vu Hoằng Dương không xuất hiện nhưng khi nghe cổ tức được chia phần trăm lớn nhất từ trước đến nay thì cũng vui vẻ đồng ý.

Vu Hoằng Dương tức tốc lái xe về Vu gia, vừa nhìn thấy Đông Phương Ngôn Diễm anh đã ôm chầm lấy cô, hai tay xiết chặt người Ngôn Diễm.

“Chồng sao thế? Có chuyện gì à?”

“Ngoan, đứng yên cho anh ôm một lát.”

Đông Phương Ngôn Diễm đứng yên cho Vu Hoằng Dương ôm, nhưng vẫn không quên bắt bẻ hành động này của anh: “Vu tổng à, anh làm chuyện gì có lỗi với em rồi phải không? Nếu không sao lại ôm em chặt như thế kia?”

Vu Hoằng Dương vẫn ôm lấy cô không buông, giọng sụt sùi lên tiếng: “Phải, anh có lỗi với vợ.”

Đông Phương Ngôn Diễm nghe vậy liền phản kháng, cố gắng thoát khỏi cái ôm của Vu Hoằng Dương, cô nhíu mày lên tiếng: “Vu Hoằng Dương, anh làm ra chuyện xấu xa gì rồi hả? Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng.”

Vu Hoằng Dương nhìn dáng vẻ của cô mà không khỏi bật cười, anh gõ nhẹ lên trán cô: “Này em nghĩ đi đâu đấy hả?”

“Làm chuyện có lỗi xong về còn đánh em. Vu Hoằng Dương tên đáng ghét nhà anh.”

Vu Hoằng Dương vẫn cố chấp ôm lấy cô mặc cho Ngôn Diễm vùng vẫy phản kháng trước hành động của anh: “Lỗi của anh là không gặp em sớm hơn, để em phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Anh có lỗi, anh xin lỗi vợ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận