Tình Một Đêm Chân Trời Góc Bể Đều Là Em

Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Thời Gia Hưng được sự ủng hộ của Vu phu nhân thì hai mẹ con nhanh chóng đặt vé máy bay đưa nhau sang Pháp du lịch, tận hưởng không khí trời Tây vài ngày.

Vu Thời Gia Hưng từ nhỏ đã được Vu Hoằng Dương rèn giũa nên rất ngoan ngoãn, bay cả chặng đường xa như vậy nhưng cậu nhóc không hề quấy khóc hay nhõng nhẽo đòi mẹ làm ảnh hưởng đến những người xung quanh, ngoan ngoãn ngồi chơi trên ghế của mình.

Sau nhiều tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, cuối cùng hai mẹ con Đông Phương Ngôn Diễm cũng đã đến được thủ đô Paris của đất nước Pháp xinh đẹp.

Đông Phương Ngôn Diễm chi mạnh tay đặt một khách sạn hạng sang với view ngắm thành phố ngay giữa trung tâm sầm uất.

“Mẹ ơi… đẹp quá…”

“Con có thích không?”

“Dạ thích ạ.”

“Thế hai mẹ con mình ở đây vài ngày, con thấy thế nào?”

“Vậy còn ba Dương và em thì sao hả mẹ? Ba với em không đi cùng hai mẹ con mình ạ?”

“Không có, chỉ có con với mẹ thôi.”

Vu Thời Gia Hưng nhìn khung cảnh nhộn nhịp mà vô cùng thích thú. Cả hai mẹ con cùng nhau khám phá tất cả những địa điểm xinh đẹp ở đây. Rong chơi đến nỗi chả thèm gọi điện thoại về cho Vu Hoằng Dương ở nhà.

[…]

Vu Hoằng Dương cứ nghĩ Đông Phương Ngôn Diễm giận dỗi một chút nên để cô thoải mái đưa Gia Hưng ra ngoài chơi, dù sao từ lúc sinh Vu Thời Trác Miên thì cô cũng chỉ quanh quẩn ở nhà. Buổi tối không thấy hai mẹ con Ngôn Diễm về nhà, gọi điện cho mẹ Vu thì biết hai mẹ con cô ở bên đó nên anh cũng yên tâm. Nào ngờ chỉ ngay ngày hôm sau hai mẹ con đã đưa nhau sang tận Pháp làm Vu Hoằng Dương đùng đùng nổi giận.

“Hai mẹ con Ngôn Diễm sang Pháp? Để làm gì ạ? Sao con không hề biết chuyện này?” Vu Hoằng Dương liên tục lên tiếng chất vấn Vu phu nhân.

“Thì hai mẹ con đưa nhau đi du lịch thì đã làm sao? Có chuyện gì mà con làm quá lên vậy?”

“Mẹ tiếp tay cho cô ấy phải không?”


“Phải đó thì sao.”

“Mẹ nói con nghe. Con có cưng Trác Miên đi nữa nhưng cũng đừng đến mức chiều hư con bé như vậy. Con nhìn Gia Hưng mà xem, thằng bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện biết bao. Mẹ không nói con cưng chiều con gái của con là xấu, là sai nhưng mà phải có chừng mực con ạ. Con phải uốn nắn, dạy dỗ con bé từ nhỏ, nuông chiều nhưng đôi lúc phải nghiêm khắc, cứng rắn thì mới nên người được.”

“Con nuông chiều với Trác Miên nhưng lại vô cùng nghiêm khắc với Gia Hưng. Con không sợ thằng bé tủi thân à?”

“Gia Hưng là con trai nên phải nghiêm khắc, sau này còn phải gánh vác nhiều thứ.”

“Sau này là chuyện của sau này. Con đừng có trọng nữ khinh nam. Mẹ không có chấp nhận cách hành xử của con đâu đấy.”

“Con biết rồi, con sẽ chấn chỉnh.”

“Mẹ giữ Trác Miên cho con vài ngày nhé.”

“Làm gì?”

“Con đi tìm vợ con.”

Vu phu nhân: “…”

Vu Hoằng Dương giao Vu Thời Trác Miên cho Vu phu nhân chăm sóc, còn mình thì gấp gáp thu xếp quần áo, chuẩn bị hành lý để bay sang Pháp cùng hai mẹ con Ngôn Diễm.

[…]

Đông Phương Ngôn Diễm và Vu Thời Gia Hưng ra ngoài đi dạo, ăn uống sau đó mới đưa nhau trở về khách sạn để tắm rửa, nghỉ ngơi.

“Mẹ tắm cho con rồi đi ngủ nhé.”

“Mẹ ơi…”

“Sao thế con?”

“Khi nào thì mình về nhà thế hả mẹ?”

“Hửm? Đi chơi không vui sao con.”

“Dạ vui. Nhưng mà con nhớ ba Dương với em.”

“Ngoan, ngày mai chúng ta sẽ trở về có được không?”

“Dạ.”

“Ngoan, giờ thì đi tắm rồi đi ngủ nha.”

Đông Phương Ngôn Diễm cho cậu nhóc đi tắm rồi dỗ ngủ. Xong xuôi mới lấy quần áo đi tắm. Đông Phương Ngôn Diễm vừa tắm trở ra thì tiếng chuông cửa vang lên.

“Mình đâu có đặt đồ ăn đâu chứ?”

“Ai còn bấm chuông giờ này không biết.”

“Ai đấy?”

Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng lấy chiếc khăn quấn lấy mái tóc vẫn còn đang đọng nước kia, chậm chạp đi về phía cửa.

“Ai đấy?”


Người bên ngoài vẫn không mảy may lên tiếng. Trong lòng Ngôn Diễm lóe lên một tia sợ hãi, chậm chạp hé cửa.

“Xin lỗi anh tìm ai?”

Ngôn Diễm vừa mở cửa thì người đàn ông bên ngoài nhanh chóng kéo người Đông Phương Ngôn Diễm áp vào tường, mạnh bạo hôn xuống.

“Ưm… thả ra…”

“Cái tên này, mau thả ra.” Đông Phương Ngôn Diễm liên tục đưa tay đánh loạn xạ lên người đối phương để phản kháng.

“Ngoan, là anh. Vu Hoằng Dương.”

Đông Phương Ngôn Diễm với tay kéo chiếc khẩu trang trên mặt anh xuống, nhìn rõ người đàn ông đối diện là chồng mình, cơn sợ hãi trong lòng cô mới được trút bỏ.

“Sợ rồi?”

Ngôn Diễm thoát khỏi vòng tay của anh, giọng hờn dỗi lên tiếng: “Anh sang đây làm gì? Không ở nhà chăm người tình nhỏ của anh à?”

Vu Hoằng Dương bật cười, cô vậy mà đi ghen với chính con gái của mình: “Anh tìm vợ anh.”

“Tìm em làm gì?”

“Thiếu hơi vợ không ngủ được nên anh đặc biệt sang đây đón vợ anh về. Thế nào?”

“Chưa muốn về.” Đông Phương Ngôn Diễm dứt khoát đáp.

“Nhưng hai ba con anh nhớ em rồi. Vợ không nhớ anh à?”

“Không nhớ.”

“Đừng giận nữa mà. Anh sang tận đây rồi mà em không thương anh sao?”

“Không thương mà tự dưng có hai tên nhóc kia à. Ăn nói vớ vẩn.”

“Thế sao vợ đưa con đi mấy ngày nay lại còn chẳng thèm gọi điện thoại về cho anh.”

“Nhớ? Thế mà mẹ con em qua đây những ba ngày rồi anh mới sang.”

“Có nhớ nhưng không đáng kể.” Đông Phương Ngôn Diễm nói tiếp.


Dứt câu, Ngôn Diễm mặc kệ anh. Cô bỏ đi vào bên trong sấy khô mái tóc vẫn còn đang ướt của mình. Dù sao trời cũng đã khuya, cứ để tóc ướt như thế này chẳng tốt tí nào cả.

“Đây, anh làm cho vợ.”

Vu Hoằng Dương đưa tay lấy chiếc máy sấy trong tay Đông Phương Ngôn Diễm nhưng bị cô ngăn lại không cho anh lấy.

“Em tự làm được.”

“Diễm…”

Đông Phương Ngôn Diễm không để ý đến Vu Hoằng Dương, tập trung sấy tóc.

“Vợ… anh biết sai rồi.”

“Hửm? Anh sai ở đâu?”

“Anh không nên chiều hư Trác Miên.”

“Còn gì nữa?”

“Anh không nên trọng nữ khinh nữ.”

“Rồi sao?”

“Anh sẽ nghiêm túc chấn chỉnh, sẽ không có chuyện anh chiều hư Trác Miên và nghiêm khắc với Gia Hưng. Anh sẽ yêu thương cả hai đứa, tuyệt đối không có chuyện trọng nữ khinh nam.”

“Anh hứa sẽ không có lần sau. Vợ tha lỗi cho anh nhé?”

“Để xem thái độ của anh như nào, lời nói của anh chẳng đáng tin chút nào cả.”

“Được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận