Khương Duật Lãng nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe, sợ đầu cô va vào thành cửa xe liền lấy tay đỡ lấy đầu cô.
Ngay lúc anh vừa cách xa cô một chút thì Doãn Nghi cảm thấy thời cơ tới rồi, liền nhanh tay mở cửa xe bên này ý đồ trốn thoát.
Nhưng cô tính không bằng anh tính, ngay lập tức bị anh kéo giật lại, ngã vào lòng anh.
Trợ lí Trương hiểu ý đưa tay gạt điều khiển khóa cửa xe.
Mùi hương dịu nhẹ ấy lại bắt đầu bay đến, nhẹ nhàng khoan khoái quấn quanh chóp mũi cô.
Mùi hương này là mùi hương tự nhiên của anh, mùi đặc trưng không phải nước hoa hay bất kì một hương liệu nào.
Có thể nó quện cùng hương thơm quần áo, tạo nên mùi hương không đồng nhất với khí chất của anh.
Sự tương phản này khiến người khác đối với anh là không thể chống cự, cô cũng không phải là ngoại lệ trong trường hợp này.
Hơn nữa cô còn là một tên háo sắc, mới đầu thấy anh không phải cô cũng ngẩn người bị anh quyến rũ hết lần này đến lần khác sao.
Ai cũng yêu thích cái đẹp, đặc biệt Doãn Nghi lại là người nhạy cảm với cái đẹp.
Nằm im trong lòng anh không dám nhúc nhích, có thể là đang cảm nhận hơi ấm của anh cũng có thể là do ngượng ngùng không muốn đối mặt với anh.
Cứ như vậy một lát sau, anh liền ôm lấy cô, vùi đầu cổ cô.
Mùi hương từ tóc cô, cơ thể của cô khiến anh không thể ngừng tham lam mà lấp đầy phổi mình.
Mùi đào dịu nhẹ…
“Tại sao không nghe điện thoại của anh, hửm?”
Anh ghé sát tai cô cất giọng thì thào.
Doãn Nghi cứng đờ người, hơi thở của anh nhẹ nhàng phả vào tai cô khiến cô không khỏi rùng mình.
Tai cô bị anh làm cho nhột rồi từ đó lan đến tận tim.
Trái tim đập thình thịch mấy cái như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tôi…tôi…” Mặt cô đỏ lựng, ấp úng không nói nên lời.
“Em trốn anh, phải không?” Giọng anh cứ đều đều nhẹ nhàng chảy vào trong tai Doãn Nghi, nghe anh hỏi như thế liền giật nảy mình vì bị anh đâm trúng tim đen.
Giờ phút này, đầu óc cô ong ong, mặc anh mơn trớn trên vành tai cô, rồi trượt dần xuống cổ.
“A!” Cơn đau bất ngờ khiến cô choàng tỉnh, anh đang…cắn cô.
Khương tổng cao cao tại thượng thế mà vùi đầu vào cổ cô rồi cắn cô một cái.
Cơn đau không dứt khiến cô không chịu nổi, những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế lăn dài trên má.
Cô ấm ức.
Anh cắn đau đến nổi khiến cô cảm thấy như bị mất luôn miếng thịt đó vậy.
Khương Duật Lãng cắn xong,liền dùng lưỡi liếm liếm vết cắn đó của cô.
Đây chính là đánh dấu chủ quyền.
Nhận thấy cơ thể cô đang run run, anh liền ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt anh là gương mặt của cô với hai hàng nước mắt đang lã chã rơi.
Đôi mắt xinh đẹp trắng đen rõ ràng đó đang long lanh ánh nước nhìn anh vẻ ấm ức.
Anh liền ý thức được bản thân đã làm gì, trong lòng liền cảm thấy hối hận.
Vẻ ấm ức trong mắt cô khiến đáy lòng anh như muốn vỡ tan.
Vì hành động trốn tránh của cô, anh chỉ muốn cảnh cáo một chút nhưng khi vùi đầu vào cổ cô, mùi thơm và cần cổ trắng ngần khiến anh không tự chủ được liền cắn một cái.
Bên cạnh cô không lúc nào anh có thể tỉnh táo…
Khương Duật Lãng hôn nhẹ lên mắt cô, những ngón tay thon dài lành lạnh lau đi nước mắt của cô.
“Xin lỗi…” Anh nói mà như thì thào, giọng điệu triền miên khiến người khác trầm luân.
Doãn Nghi một bên ấm ức thấy anh dỗ dành liền khóc lớn hơn.
Cô cũng đã 24 tuổi rồi, trước những hậu bối, cô chính là một trưởng bối uy nghiêm được giáo sư tín nhiệm.
Thế mà trước mặt anh, cô lại khóc như một đứa trẻ.
Đây cũng là lần thứ hai, cô khóc trước mặt anh.
Trước đây khi yêu đương với Cao Minh Thành, ở trước mặt hắn dù là thế nào cũng chưa từng rơi nước mắt, tại sao cô và anh chỉ mới quen nhau, lại có thể khiến cô khóc đến mức như vậy.
Thấy cô không những không nín mà còn khóc dữ dội hơn, anh liền cuống cuồng ôm lấy cô.
Tay chân anh vụng về vỗ vỗ lưng an ủi cô.
“Em đừng khóc, anh sẽ không bao giờ như thế nữa…”
Tựa hồ vài phút sau, cô ở trong lòng anh liền nín khóc.
Nhận thấy tiểu cô nương này đã bình tĩnh nín khóc rồi, anh định mở miệng nói thì một tiếng vang khiến anh cười phá lên “ọc ọc”.
Âm thanh này chính xác là phát ra từ bụng cô.
Doãn Nghi tựa hồ đã mất hết mặt mũi.
Lớn đầu rồi nhưng không hiểu sao nước mắt ở đâu nhiều dữ cứ thế tuôn ra.
Lúc này cái bụng lại phản cô mà réo lên liên tục.
Nghe tiếng cười của anh, cô liền hổ thẹn không biết giấu mặt ở đâu.
“Không được cười!” Thẹn quá hóa giận, Doãn Nghi giận dỗi quát tay đấm vào ngực anh.
Không vì thế mà anh dừng lại, bộ dạng nén cười của anh lại khiến cô giận hơn.
Người đàn ông này chỉ biết trêu chọc cô.
“Đến siêu thị gần nhất.” Phải mất một lúc sau, anh bình tĩnh ra lệnh cho trợ lí Trương, tay xoa xoa đầu cô “ Để đền bù, nấu cho em ăn một nữa, thế nào.” Thật ra chỉ cần cô muốn anh đều có thể nấu cho cô bất cứ lúc nào.
Doãn Nghi nghe vậy mới bớt tức giận đôi chút, đồ anh làm có thể an úi bất cứ trạng thái nào của cô nha.
“Coi như anh có lương tâm.”
Nhìn người đàn ông đang bận rộn ở trong bếp nhà cô, bản thân lại cảm thấy rất kì cục.
Để đàn ông vào nhà như thế…có ổn không? Nhưng nhìn bóng lưng anh, bất giác cô lại tin tưởng anh.
Một lúc sau anh đặt ra bàn vài món đơn giản.
Hai mặn một canh rất hợp với bưa cơm tối.
Doãn Nghi tất nhiên là không chần chừ mà cầm đũa lên thưởng thức rồi.
Rất hợp khẩu vị của cô nha.
Từ tối đến giờ cô chri vùi đầu vào làm việc mà quên mất phải ăn cơm, vừa định đi kiếm ăn thì bị Khương Duật Lãng khi dễ.
Nên bây giờ, Doãn Nghi không có tiền đồ mà ăn luôn miệng như thế.
Ăn no say rồi, Doãn Nghi vốn muốn rửa bát coi như cảm ơn anh thì anh lại bắt cô ra ghế ngồi xem phim.
Cô cứ ngỡ anh đang nuôi heo…Không lâu sau, trước mắt cô lại bày ra một dĩa hoa quả.
Cô chớp chớp mắt nhìn Khương Duật Lãng, nhưng rồi vẫn bỏ qua và chiến sạch dĩa hoa quả.
Nhận thấy anh vẫn thản nhiên ngồi cạnh cô, tay áo sơ mi sắn cao, trông bộ dáng rất thoải mái, không hề có ý định đi về.
“Cũng muộn rồi, anh không về sao?”
Cô đây là đang đuổi anh sao.
Khương Duật Lãng cười nhẹ, vốn chưa có ý định rời đi.
“Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Phương, anh sẽ hy sinh một chút ở đây canh gác cho em đến khi em ngủ anh sẽ về.”
Doãn Nghi đen mặt.
Cái gì mà hy sinh chứ, anh đang lấy cớ để không về thì có.
Cô trừng trừng mắt nhìn anh, không muốn đôi co với anh nữa, tập trung vào ti vi trước mặt.
Ánh đèn phòng dịu nhẹ, hắt lên bức tường sơn màu kem tạo cảm giác ấm áp, dịu dàng.
Doãn Nghi đang nằm thở đều đều ở trên giường.
Khương Duật Lãng đưa tay vuốt nhẹ gương mặt khiến anh lưu luyến tìm kiếm suốt những đêm qua.
Hàng mi dài cong vuốt của cô khẽ rung, như cảm nhận được anh đang lưu luyến vuốt ve gương mặt mình, cô liền hé môi thở nhẹ một cái.
Nhìn gương mặt ngủ say một cách yên bình của cô, trái tim anh liền mềm xuống.
Khương tổng lạnh lùng, bức người trên thương trường khiến người khác lần lượt quy phục anh, sự tài giỏi của anh chính là cả giới kinh doanh nể phục.
Ấy vậy mà ở cùng cô nhóc này, anh lại hành động như chàng trai mới lớn thế này.
Bởi vì hình bóng cô đã khắc khoải trong tim anh, cô chính là người anh yêu..