Vào thời khắc then chốt, ở phía thái dương của Mặc Khả Niệm liền xuất hiện cảm giác lành lạnh, liếc mắt lên nhìn, khẩu súng của Lý Nguyệt đang chĩa thẳng về phía cô.
Malian ở dưới đất từ từ đứng dậy.
Xung quanh công trường này từ đâu một dàn người lực lưỡng bước ra.
Thì ra mọi thứ đều là do cô ta tính toán từ trước phòng trường hợp bị thất bại.
Nhìn mọi thứ xung quanh, Mặc Khả Niệm nở một nụ cười nhạt:
- Malian, không ngờ cô có thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy đấy.
- Thì có sao? Chỉ cần cô chết mọi thứ tôi sẵn sàng làm.
Nhưng mà điều cô ta không thể ngờ lại chính là Lý Nguyệt lấy từ trong người ra một khẩu súng nữa chĩa về phía của Malian:
- Hahaha...đừng vội mừng Malian.
Cô tưởng mọi thứ đều nằm trong kế hoạch sao? Cô sai rồi!
Nhìn sự phản bội của Lý Nguyệt, Malian vô cùng kinh ngạc:
- Ly Nguyệt, bà dám phản bội tôi?
- Tại sao không? Thời gian qua tao chịu nhục đủ rồi lúc này hai đứa chúng mày phải chết dưới tay tao thì tao mới có thể hả giận.
Malian trở nên mất bình tĩnh.
Trong đây đang có hai chiếc súng đang hướng về phía minh, cô ta hoảng loạn hét lớn:
- Các người còn đứng đó làm gì? Mau xông lên bắt bà ta lại.
Trước sự gào thét của Malian, tất cả đám người đó đều đứng yên như tượng.
Chứng kiến một màn này, Lý Nguyệt liền bật cười:
- Hình như tôi quên chưa nói với cô, đám này là người của tôi nên tất nhiên cô không thể sai khiến được họ rồi.
Thật tiếc quá.
- Lý Nguyệt bà....bà.....
Malian tức giận đến mức nói không thành tiếng.
Lúc này Mặc Khả Niệm liền chĩa súng về phía bà ta.
- Lý Nguyệt mau dừng lại đi.
Kết thúc mọi chuyện tại đây thôi.
Lý Nguyệt tỏ ra vô cùng bình tĩnh, đáp:
- Mày nghĩ khẩu súng đó còn có thể dùng được sao?
- Ý bà là sao?
- Khẩu súng đó vốn dĩ tao chỉ để vào trong đó có hai viên đạn.
Mà vừa nãy con nhỏ Malian đã dùng hết cả hai viên thì mày biết rồi đấy.
Quả nhiên là vậy, Mặc Khả Niệm dù có ra sức bóp cò nhưng không hề có một viên đạn nào bay ra.
- Thật không ngờ, cứ tưởng bà là con cờ của tôi, vậy mà tôi lại trở thành con cờ của bà.
Lời Malian nói vừa dứt, phía bên trên xuất hiện một khẩu súng cùng giọng nói lạnh toát đến thấu xương:
- Lý Nguyệt, mau dừng lại ngay.
Lời của Giang Hạ Thần vừa dứt, tiến còi của cảnh sát cũng vang lên khiến cho cả đám côn đồ kia sợ hãi mà chạy toán loạn.
Đến tận bây giờ, Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi mới từ từ mở mắt tỉnh dậy.
Nhìn một khung cảnh hỗn loạn trước mắt, họ vô cùng hoảng hốt tỉnh luôn cả ngủ, muốn nói nhưng lại bị miếng băng dính ở miệng chặn lại.
Muốn cử động thì bị cuộn dây trói xung quanh.
Hai cô gái chỉ có thế đưa mắt bất lực nhìn nhau.
Tình thế trước mặt thật nguy hiểm quá mà nhưng có tiếng gì đó ở tay họ.....là tiếng "tít tít tít".
Nhìn xuống bàn tay, là bom, chỉ còn mười lăm phút nữa là bom sẽ nổ.
Giờ phải làm sao đây? Cả hai không ai có thể lên tiếng thông báo cho họ.
Thì ra trong lúc không ai để ý, Malian đã âm thầm nhấn nút khởi động chiếc bom.
Muốn chết thì tất cả cùng chết.
Thấy tình thế đã bắt đầu nguy cấp, Lý Nguyệt định liều mình xử lý tất cả nhưng một tiếng nói lại khiến bà khựng lại:
- Mẹ à!
Mặc Mộc Lan vừa khóc nức nở vừa chạy đến ôm lấy Lý Nguyệt.
Cô nhất định không để cho bà làm thêm những chuyện sai trái nữa.
Lý Nguyệt nhìn người con gái của mình, bà không biết phải làm thế nào.
- Mộc....Mộc Lan....
- Mẹ à, dừng lại đi mà.
Chúng ta cùng nhau về nhà có được không....huhuhu....
Câu nói của Mặc Mộc Lan khiến cho trái tim Lý Nguyệt giao động.
Thả khẩu súng trên tay xuống bà ôm chầm lấy Mặc Mộc Lan.
Hạ Uy Duật và Hàn Phong cũng đã tìm thấy Cẩm Chỉ Lam và Hạ Chi.
Vừa tháo miếng băng dính trên người họ ra, Cẩm Chỉ Lam đã nói ngay:
- Uy Duật, bom...bom đang chạy.
Hạ Uy Duật lúc này mới giật mình nhìn xuống tay hai người.
Chỉ còn chưa đầy mười phút nữa thôi.
Cậu hốt hoảng thông báo:
- Hạ Thần...ở đây có bom hẹn giờ.
Câu nói ấy khiến cho Mặc Khả Niệm nhìn về phía của Malian, cô ta vất chiếc đồng hồ hẹn giờ ra rồi vui vẻ nói:
- Thật bất ngờ phải không? Tôi không thể chết một mình đâu vì vậy chúng ta phải chết cùng nhau thôi.
- Cô điên thật rồi.
Giao Malian lại cho một người cảnh sát, Giang Hạ Thần và Mặc Khả Niệm đi tới chỗ mọi người nghiên cứu về cách gỡ bom.
Giờ mà đợi thợ tháo bom đến chắc chắn không kịp, điện thoại thì ở đây lại không có sóng, chỉ còn cách tự dựa vào bản thân mà xử lí thôi.
Giang Hạ Thần cầm lấy chiếc kéo muốn tự mình cắt nhưng lại bị Hạ Uy Duật ngăn lại:
- Cậu có chắc sẽ thành công không?
- Kể cả là không chúng ta cũng phải liều thôi, thời gian không chờ đợi một ai đâu.
Giang Hạ Thần cũng từng nghiên cứu về cách phá bom nhưng chỉ ở mức cơ bản.
Nhìn ba sợi dây ở quả bom, anh thẳng tay cắt một sợi màu vàng.
Đó là sợi anh chắc chắn sẽ không sao.
Nhưng còn hai sợi, một màu đỏ và môt màu trắng anh thật sự không biết nên cắt sợi nào.
Quay sang hỏi Mặc Khả Niệm:
- Niệm Niệm, em thích màu nào?
Mặc Khả Niệm có chút lo lắng nhìn anh:
- Màu....trắng....
Hạ Uy Duật thấy sự vô lí ấy liền cản anh lại.
Nhưng Cẩm Chỉ Lam lại nói lớn:
- Anh để cho Giang Hạ Thần cắt đi.
Không có nhiều thời gian đâu.
Tôi không sợ thì anh sợ cái gì chứ?
Nghe Cẩm Chỉ Lam nói, Hạ Uy Duật đành ngậm ngùi để Giang Hạ Thần làm việc.
Đưa kéo đến sợi dây màu trắng, anh cắt không một chút do dự.
Và quả nhiên, quả bom đã ngưng thời gian lại.
Họ đã phá bom thành công.
Thấy chiếc bom đã được phá, Mặc Mộc Lan và Lý Nguyệt cảm thấy có chút vui mừng.
Những tên côn đồ kia cũng nhanh chóng bị bắt lại hết.
Nhân lúc cảnh sát không để ý, Malian liền đẩy tên cảnh sát đang giữ mình sang một bên rồi chạy tới giật lấy khẩu súng muốn giết chết người đàn bà phản bội kia nhưng lại bị cảnh sát khống chế nên viện đanh bị bắn ra phía của Mặc Mộc Lan.
Lý Nguyệt vô tình nhìn thấy viên đạn đang lao về phía con gái của mình, bà liền kéo cô sang một bên nhưng lại bị viên đạn ghim thẳng vào tim.
Bà ta khuỵ xuống đất, Mặc Mộc Lan vô cùng sợ hãi và hoảng loạn ôm lấy cơ thể bà.
Tất cả mọi người đều chạy đến giúp Mặc Mộc Lan đưa bà ta đến bệnh viện..