Từ lúc đám tang của Lý Nguyệt kết thúc đến nay cũng đã được một khoảng thời gian dài.
Trong bữa ăn tối của Giang gia, Giang Hạ Thần liền lên tiếng:
- Ba, con muốn kết hôn.
Câu nói của anh khiến cho Giang Quân đang uống nước canh liền bị sặc.
Đưa đôi mắt chứa đầy sự kinh ngạc nhìn anh, ông nói:
- Con....con....nói gì cơ?
- Con muốn kết hôn cùng Khả Niệm.
Ba đến Mặc gia hỏi cưới cho con đi.
- Khoan từ từ....
Giang Quân vừa nói vừa tát vào mặt mình một cái.
- Đau mà.....Đây không phải mơ đúng không?
Thằng con trai yêu quý của ông tưởng chừng như không thể lấy vợ vì cái tính kén cá chọn canh vậy mà bây giờ lại nói muốn kết hôn.
- Ba có thể bình tĩnh lại không?
- Được chứ....được chứ.
Chỉ cần con muốn ta sẽ đi hỏi cưới cho con.
..............
Đã nói là phải làm liền, ngày hôm sau, Giang Quân liền hẹn Mặc Hàm tới một nhà hàng để bàn chuyện.
Vừa bước vào, Mặc Hàm đã tươi cười chào hỏi:
- Giang tổng, hôm nay ông gọi tôi tới có chuyện gì vậy?
- Mặc tổng, ông ngồi xuống đã.
Tôi gọi món rồi ông mau ăn đi.
Nhìn Mặc Hàm ăn uống ngon miệng, Giang Quân liền nở nụ cười.
Từ lúc ăn tới bây giờ, Giang Quân chưa một lần rời mắt khỏi Mặc Hàm.
Thấy lạ, ông liền ngượng ngạo hỏi:
- Giang tổng, trên mặt tôi dính gì sao?
- À...không có.
Ông cứ tự nhiên ăn đi, đừng để tâm tới tôi.
Mặc Hàm nở nụ cười theo phép lịch sự nhưng trong lòng đang gào thét.
Ăn uống xong, Giang Quân mới từ từ nói:
- Mặc tổng này, ông biết đấy, gia đình chúng tôi thật sự rất mong muốn có thể được kết thông gia với Mặc gia.
Nên là ông có muốn gả con gái ông cho chúng tôi không?
Mặc Hàm nghe ông nói vui vẻ gật đầu vì ông nghĩ người con gái mà Giang Quân nhắc tới chính là Mặc Mộc Lan:
- Được chứ.
Sao tôi có thể từ chối được tấm lòng của Giang tổng chứ.
- Thật sao? Vậy tôi sẽ đi xem ngày lành tháng tốt rồi tổ chức hôn sự cho Khả Niệm với Hạ Thần nhà tôi nha.
Thấy ông đồng ý như này, tôi vui lắm!
Nghe đến tên Mặc Khả Niệm, nụ cười trên môi của Mặc Hàm liền vụt tắt.
- Khả Niệm? Giang tổng có bị nhầm không vậy?
- Ơ...tất nhiên là không rồi.
Chẳng lẽ ông định đổi ý sao? Giang gia chúng tôi thật sự rất thích Khả Niệm đó.
Ông không được rút lại lời hứa chứ.
Mặc Hàm uống một ngụm nước rồi đáp:
- Ông có thể cho tôi thời gian suy nghĩ thêm không?
- Nếu ông đồng ý, những thứ ông cần tôi sẽ đáp ứng cho ông.
Và tất nhiên sính lễ chúng tôi đem tới chắc chắn sẽ làm ông hài lòng.
Hợp đồng của Giang gia và Mặc gia cũng sẽ gia hạn thêm có khi là mãi mãi.
Hôn lễ cũng sẽ được công khai cho tất cả mọi người.
Ông suy nghĩ cho kĩ đi nhé.
Cơ hội không có hai lần đâu.
Nói xong Giang Quân liền đứng dậy định rời đi liền nghe tiếng nói của Mặc Hàm:
- Được.
Tôi đồng ý!
Đúng là đứng trước cám dỗ của đồng tiền và danh tiếng thì con người ta vẫn không thể giữ vững được lập trường của chính bản thân mình.
Khi Mặc Hàm từ nhà hàng trở về, đi qua bờ hồ, ông đưa mắt ra bên ngoài liền nhìn thấy Mặc Mộc Lan cùng một người con trai ăn mặc giản dị, không có điểm gì nổi bật đang vui vẻ cười đùa.
Ông vô cùng tức giận nhưng vì giữ thể diện nên ông không xuống xe mà đi thẳng về nhà.
Sau khi trở về nhà, Mặc Mộc Lan mang một tâm trạng vô cùng phấn khích.
Vừa thấy cô, Mặc Hàm đã cất tiếng hỏi:
- Con vừa đi đâu về vậy?
Câu hỏi đầy bất ngờ của Mặc Hàm khiên cho Mặc Mộc Lan giật mình.
Cô đưa mắt nhìn Mặc Hàm, nở nụ cười ngượng ngạo cô đáp:
- Con vừa có hẹn với bạn.
Sao ba lại ở ngoài này vậy? Trời giờ sang mùa đông rồi.
Ở đây lạnh lắm đó.
Ngoài trời tuyết cũng bắt đầu rơi rồi đó ba.
- Con cũng còn quan tâm đến người ba này sao?
- Ba nói gì vậy? Giờ con có mỗi mình ba, con không quan tâm ba thì quan tâm ai chứ?
- Thằng con trai chiều nay con đi gặp là ai?
Câu hỏi của Mặc Hàm khiến cho cô đứng hình:
- Dạ! Người con trai nào ạ? Ba nói gì vậy?
- Con không phải giấu, ta biết hết tất cả rồi.
Nói đi, con với thằng ranh đó là ai? Gia thế nhà nó như thế nào mà con lại dám qua lại với nó? Đã vậy còn dám vì nó mà nói dối ta.
Con có coi phép tắc của Mặc gia ra gì không?
Biết không thể giấu được Mặc Hàm, Mặc Mộc Lan liền quỳ xuống dưới đất van xin ông:
- Ba, con và anh ấy là thật lòng.
Ba có thể cho chúng con một cơ hội không?
- Quá quắt.
Thằng đó chỉ là một thằng nhãi không có tiền đồ, tài năng gì trong tay, yêu nó rồi mặt mũi của Mặc gia con vất đi đâu?
- Ba, đó là hôn sự của con.
Anh ấy cũng là người duy nhất con muốn kết hôn.
Dù anh ấy không có gì trong tay con vẫn muốn ở bên anh ấy, mong ba có thể chấp nhận chuyện của bọn con.
Nói xong, Mặc Mộc Lan liền đứng dậy rời đi.
Vừa ra khỏi cửa liền đụng trúng Mặc Khả Niệm, thấy Mặc Mộc Lan có vẻ ủ rũ, cô liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy chị?
Trong nhà, tiếng của Mặc Hàm bất ngờ vang lên:
- Nếu muốn thì con đi luôn đi.
Ta tuyệt đối không chấp nhận chuyện này đâu.
Nghe xong câu nói ấy, Mặc Mộc Lan im lặng rồi lướt qua người của Mặc Khả Niệm chạy ra bên ngoài.
Nhìn sự tức giânn của Mặc Hàm ở trong nhà, Mặc Khả Niệm tin chắc có chuyện chẳng lành, vội quay lưng đuổi theo Mặc Mộc Lan..