Khi người đàn bà mang bầu làm ầm ĩ như vậy, mọi người trong quán cà phê đều đưa ánh mắt nhìn sang.
Tô Cẩm Hoan có thể cảm nhận được ác ý sâu xa trong mắt bọn họ, chắc chắn họ cho rằng cô là tiểu tam đang dụ dỗ một người đàn ông đã có gia đình, vì vậy cô tức giận nói:
“Này cô, xin cô hãy kiềm chế cảm xúc của mình.
Hôm nay đúng là tôi đến đây là để hẹn hò với anh ta.
Nhưng trước đó, tôi hoàn toàn không biết anh ta là chồng của cô.
Nếu anh ta là chồng của cô thì cô hãy quản anh ta thật chặt, đừng để anh ta giả vờ độc thân nữa.”
Thì ra tên cặn bã này bị bắt quả tang đang ngoại tình khi vợ đang mang thai, thật là cặn bã mà...
Mọi người chợt nhận ra điều này, họ đều chửi bới người đàn ông họ Lý kia và thông cảm cho sự đau khổ vô tội của cô.
"Đừng tưởng cô nói lời này thì tôi sẽ tin cô.
Cô chỉ là một con hồ ly quyến rũ chồng tôi mà thôi, tôi thật khổ mà, huhu..."
Người đàn bà mang bầu buồn bã đấm ngực, dậm chân, khóc nức nở.
"Vưu Linh Lê, cô đi quá xa rồi."
Người đàn ông họ Lý khó chịu, tức giận đẩy cô ta ra, quay sang Tô Cẩm Hoan, lo lắng nói:
"Cô Tô, hãy tin tôi, cô ta là bạn gái cũ của tôi và chúng ta thật sự đã chia tay với nhau rồi."
“Không cần giải thích, cô ta đang mang thai đứa con của anh, bây giờ điều cần thiết mà anh cần làm là đối xử tốt với cô ấy.”
Tô Cẩm Hoan cầm túi xách rời đi mà không quay đầu lại.
"Cô Tô, xin hãy nghe tôi giải thích.
Cô ta và tôi đã chia tay được một năm, đứa con trong bụng cô ta căn bản không phải của tôi..."
Người đàn ông họ Lý lo lắng muốn đuổi theo cô để giải thích thì người đàn bà tên Vưu Linh Lê dùng sức ôm lấy cánh tay của anh ta, kêu lên một tiếng uy hiếp:
“Đứa nhỏ này là của anh, nếu anh dám đuổi theo cô ta, tôi sẽ chết trước mặt anh, một xác hai mạng.”
Tô Cẩm Hoan đã vội vàng rời đi, Vưu Linh Lê thấy cô đi rồi, lập tức ngồi xuống ghế, cầm món tráng miệng trên bàn lên ăn, nước mắt trong mắt liền biến mất.
Người đàn ông họ Lý nhìn cô ta, vẻ mặt tức giận: "Giải thích cho tôi biết, ý của cô là gì?"
"Ý tôi là gì? Anh không nhìn thấy sao? Tôi đến đây để gây rắc rối."
Vưu Linh Lê vừa ăn món tráng miệng vừa nở nụ cười hài lòng trên môi:
"Món tráng miệng này ngon quá."
Người đàn ông họ Lý tức giận hất món tráng miệng ra khỏi tay cô ta, sau đó giơ lòng bàn tay lên, khuôn mặt tuấn tú hiền lành lúc nãy đã biến đổi trở nên hung dữ vặn vẹo:
“Đừng có mà giả ngốc nữa.”
Nhìn món tráng miệng rơi xuống sàn, Vưu Linh Lê thở dài đáng thương:
“Tôi chỉ không đành lòng nhìn anh, một tên cặn bã giả vờ hiền lành để đi hãm hại các cô gái khác.
Anh là một kẻ gia trưởng, ích kỉ, lừa gạt, nói một đằng làm một nẻo, còn hay đánh đập phụ nữ nữa.
Sao nào, bây giờ anh còn muốn đánh tôi ư? Anh đánh tôi đi, tôi là phụ nữ có thai đấy."
Cô ta ưỡn bụng lên và chớp đôi mắt to ngây thơ.
Những người xung quanh nhìn người đàn ông họ Lý bằng ánh mắt ghê tởm, bọn họ đều gọi anh ta là kẻ cặn bã, lại đi “ăn phở” trong lúc vợ đang mang thai, bị vợ bắt quả tang, giờ lại muốn đánh vợ, điện thoại di động của mọi người đều sẵn sàng để báo cảnh sát.
“Cô được lắm.”
Người đàn ông họ Lý rút tay về, vẻ mặt tái nhợt, xấu hổ bỏ chạy dưới ánh mắt trách móc của mọi người.
“Vì mấy vạn tệ mà tôi bắt tôi làm vất vả như này.”
Vưu Linh Lê lấy chiếc gối trong bụng ra, nhìn thấy trên bàn có rất nhiều món tráng miệng, hai mắt liền sáng lên, lập tức ăn lấy ăn để.
Lúc này, có một người đàn ông che mặt ngồi đối diện cô ta, cô ta tưởng anh ta bồi bàn nên không để ý đến anh ta, cứ thế ăn món tráng miệng.
Đến khi hai chân cô ta đau nhức vì người đàn ông đó đang kẹp chân cô ta dưới gầm bàn, cô ta sợ hãi nhảy dựng lên:
" Anh..."
“Là tôi.”
Người đàn ông nheo mắt nhìn cô ta, oán hận nói:
“Này cô gái, tôi không nhớ là tôi bảo cô tát cô ấy.”
"Thì ra là anh."
Vưu Linh Lê trợn tròn mắt nhìn anh, người đàn ôm này còn kẹp chân cô ta, thật biến thái.
Biết là người mình nên cô ta lại bình tĩnh ngồi xuống, ngây thơ nói:
"Anh Thẩm, nếu tôi không làm như thế, làm sao cô ấy có thể tin được.
Vì tôi đã nhận tiền của anh nên tất nhiên tôi phải hoàn thành điều mà anh đang mong muốn chứ.”
Thẩm Anh Kiệt chậm rãi bỏ mặt nạ đang che mặt mình xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cô tát cô ấy, là cô đang hại chết tôi…”