Thấy thân thể đột nhiên lơ lửng trên không, Tô Cẩm Hoan hét lên một tiếng, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng quen thuộc, cô sửng sốt trong giây lát:
“Sao lại là anh…”
Trong tay anh vẫn còn đang cầm khăn giấy.
Thì ra vừa rồi anh chính là người cầm khăn giấy lau mồ hôi cho cô từ phía sau.
"Không phải tôi, vậy cô muốn là ai?"
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, Hoắc Liệt Trần khẽ cau mày, nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay thô ráp của mình, xoa lên gò má của cô, nơi mà cô bị tát trong quán cà phê, rồi sau đó thoải mái ôm cô vào lòng.
Anh bế cô và bước xuống cầu vượt với tốc độ đều đặn.
Tô Cẩm Hoan hơi thở có chút ngưng trệ, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy quần áo của anh, khuôn mặt tái nhợt ban nãy bỗng chốc đỏ bừng, xấu hổ kéo quần áo của anh, giãy giụa hét lên:
“Tôi không sao, anh mau thả tôi xuống đi, người khác đang nhìn kìa.
"
“Đừng cử động, tôi không muốn làm em bị thương.
”
Người đàn ông nói xong liền ôm chặt cô hơn, sau đó chậm rãi bước đi và chẳng thèm để ý trước những ánh nhìn của người xung quanh.
Thẩm Anh Kiệt đi theo phía sau lên tiếng khen ngợi để tỏ vẻ chuộc lỗi với thiếu gia:
"Cô Tô, cô vừa rất vất vả mới cứu sống được bà cụ, mọi người thấy cô ngất đi đều lo lắng cho cô, sẽ không cười nhạo cô đâu.
"
Đôi mắt lạnh như băng của Hoắc Liệt Trần cuối cùng cũng ấm lên một chút.
Tô Cẩm Hoan lặng lẽ quay đầu lại, thấy mọi người đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vì không nhịn được đầu óc choáng váng mà nhẹ nhàng tựa vào trong bộ ngực rắn rỏi của anh.
Hoắc Liệt Trần ôm cô lên xe, sau đó ra lệnh cho Thẩm Anh Kiệt lái đến bệnh viện.
Tô Cẩm Hoan nghe được hắn bảo Thẩm Anh Kiệt lái xe đến bệnh viện, cô lập tức nói:
"Không cần đưa tôi đến bệnh viện, cho tôi về nhà nghỉ ngơi là được.
"
"Nhưng trông em có vẻ rất tệ.
"
Lòng bàn tay nóng hổi của Hoắc Liệt Trần xoa xoa lấy gương mặt cô, giọng điệu mạnh mẽ đến mức không còn chỗ để thương lượng.
"Chỉ là gần đây tôi ngủ không được ngon giấc nên mới cảm thấy có chút chóng mặt mà thôi, tôi thực sự không sao đâu.
"
Để chi trả chi phí y tế cho Tiểu Viễn, cô đã phải làm tận hai công việc trong một ngày nên không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi.
Hoắc Liệt Trần ấn mạnh đầu cô vào lòng mình, hống hách nói:
“Đừng nói nữa, mau nhắm mắt nghỉ ngơi đi.
”
Mặt Tô Cẩm Hoan bị Hoắc Liệt Trần áp mặt vào ngực khiến cô có thể nghe rõ nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh, mùi thuốc lá nam tính vương vấn trong hơi thở của anh, giống như người đàn ông đã từng quan hệ một lần với cô, độc đoán và mạnh mẽ, khiến cô không thể bỏ qua.
“Hoắc Liệt Trần…” Cô đặt tay lên ngực anh, miệng khẽ kêu.
"Em không muốn nghỉ ngơi, là bởi vì cơ thể em chưa đủ mệt sao?"
Hoắc Liệt Trần đưa tay nhéo nhẹ chiếc cằm trắng nõn và mịn màng của cô, sau đó cao ngạo mà nâng nó lên, rồi nheo đôi mắt dài và sâu sắc, tản ra khí tức nguy hiểm mơ hồ nói:
"Hay là em muốn tôi làm gì đó với em?
Bộ dáng của anh nguy hiểm đến mức khiến tim Tô Cẩm Hoan run lên, cô nhanh chóng cúi đầu, trốn trong vòng tay anh, nhắm mắt giả chết, chỉ để lại trái tim đập thình thịch không thể khống chế.
Ngày hôm đó khi cô nhìn thấy anh ở cửa bệnh viện, anh hoàn toàn không thèm để ý đến cô, nhưng hiện tại anh lại đang lo lắng cho cô, bế cô, muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, rốt cuộc là trong lòng anh đang nghĩ gì vậy?
Cô không thể hiểu và không thể nhìn thấu nổi anh.
Hoắc Liệt Trần cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ bé nằm trong lòng mình, giống như một con mèo ngoan ngoãn, nhắm mắt nghỉ ngơi thì hai hàng lông mày của anh nhíu lại, dường như cũng khó chịu vì hành vi bất thường của chính mình.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Tô Cẩm Hoan thực sự mệt mỏi, chỉ mất vài phút sau cô đã thực sự ngủ trong vòng tay anh, khuôn mặt ngủ yên bình không hề có dấu hiệu phòng thủ.
“Em tự tin tin tưởng giao phó bản thân cho anh như vậy, không sợ anh phản bội, đem em đi bán sao?”
Ngón tay mảnh khảnh của Hoắc Liệt Trần nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, trong đôi mắt sâu thẳm của anh có chút gì đó cưng chiều và chiều chuộng.
Tô Cẩm Hoan rên rỉ, né tránh sự quấy rối của anh, cô áp mặt của mình vào ngực anh.
Thẩm Anh Kiệt từ gương chiếu hậu nhìn sang, không khỏi cảm thấy sợ hãi, người đàn ông phía sau ôm Tô Cẩm Hoan với vẻ mặt trìu mến có thực sự là thiếu gia lạnh lùng tàn bạo mà hắn biết không?