Cuộc gọi từ bác sĩ Triệu đã làm tan vỡ mọi sự kiên cường trước đây của Tô Cẩm Hoan, thay vì đến hộp đêm làm việc, cô lại lang thang không mục đích ở trên đường, những ánh đèn vàng trên đường không thể chiếu sáng nổi màn sương mù ở trong lòng cô, cô tuyệt vọng quay lại nhà họ Tô.
Từ xa cô nhìn thấy một chiếc ô tô thể thao màu đỏ siêu sang đỗ trước cửa, trong xe, có một nam một nữ đang hôn nhau say đắm.
Người phụ nữ đó chính là Tô Thanh Uyển, khó trách dạo này cô ta không đến gây chuyện với cô, thì ra cô ta đang cặp kè với một đại gia.
Trong mắt Tô Cẩm Hoan hiện lên vẻ lạnh lùng, trực tiếp vòng qua chiếc xe thể thao, đi thẳng vào nhà, không muốn để ý đến chuyện riêng tư của bọn họ và cũng không có tâm tình mà để ý đến những chuyện trên trời này.
Tô Thanh Uyển nhìn Tô Cẩm Hoan vừa bước vào cửa, nhẹ nhàng đẩy người đàn ông trên người cô ra, hai má đỏ bừng, ngượng ngùng nói:
“Thiếu Hiên, muộn rồi, em phải về.”
“Anh đưa em vào.”
Hoắc Thiếu Hiên miễn cưỡng nhìn đôi má hồng hào của cô ta.
"Không, đừng xuống xe, nếu như cha em mà biết, sẽ đánh chết em mất."
Tô Thanh Uyển trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ cùng với sợ hãi.
Hoắc Thiếu Hiên đau lòng đưa tay vuốt ve mặt cô ta:
“Anh thực sự hy vọng có thể lập tức cưới em.”
"Đừng như vậy, ngày tháng còn dài, em sẽ tìm cơ hội nói cho cha em biết chuyện của chúng ta."
Tô Thanh Uyển nắm lấy tay hắn, ánh mắt lấp lánh như sao trên trời, vô cùng chói mắt.
Hoắc Thiếu Hiên đã bị cô ta mê hoặc, hoàn toàn bị cô ta dẫn dắt.
"Được rồi, em phải về rồi, anh cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi."
Tô Thanh Uyển hôn lên mặt anh ta, nhẹ nhàng kéo tay anh ta ra, rồi sau đó mở cửa xe xuống xe.
Hoắc Thiếu Hiên cứ thế nhìn theo bóng lưng cô ta, mãi cho đến khi cô ta đi vào trong nhà, anh ta mới quay người rời đi.
Trong những năm qua, có rất nhiều phụ nữ yêu hắn, nhưng người thực sự khiến hắn bị thu hút có lẽ chỉ có thể là Tô Thanh Uyển và hắn cũng đã yêu cô mất rồi.
Tô Thanh Uyển bước vào phòng, vẻ mặt ôn nhu ngượng ngùng biến mất, nhìn Tô Cẩm Hoan đang rót nước uống trong đại sảnh, chậm rãi bước tới, trên mặt mang theo nụ cười khiêu khích:
“Chị à, trông sắc mặt của chị không được tốt, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến chị của em buồn rồi."
Bàn tay đang cầm chén của Tô Cẩm Hoan hơi siết chặt lại, sau đó ngẩng đầu uống một ngụm, rồi quay người lại, không muốn để ý tới cô ta.
Tô Thanh Uyển không hề tức giận mà còn cười to hơn:
"Chắc chắn là tên em trai khốn kiếp của cô chuẩn bị đi chào hỏi Diêm Vương rồi, ha ha..."
Tô Cẩm Hoan nghĩ nghĩ một chút, vội vàng xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô ta rồi lạnh giọng nói:
"Cô đã biết những gì?"
"Ha ha...!Tôi còn biết nhiều hơn những gì mà cô biết, như thế nào, chắc là hiện giờ cô rất sốt ruột đi.
Cô cẩn thận chăm sóc đứa em trai của mình, khó khăn lắm mới tìm được tủy phù hợp, nhưng không ngờ con vịt đã nấu chín lại bay đi mất...!Haha.
.."
Chỉ cần thấy Tô Cẩm Hoan buồn là Tô Thanh Uyển cẩm thấy rất vui.
Đôi mắt Tô Cẩm Hoan có chút tối sầm, cô đặt ly nước lên bàn, đang định quay người trở về phòng thì đột nhiên Tô Thanh Uyển lại nói:
“Cô không muốn biết vì sao con vịt nấu chín này lại bay đi à?”
Tô Thanh Uyển lập tức đi tới trước mặt cô, chặn đường cô, nâng cằm cô lên, ngạo nghễ nói:
“Tôi chính là người đã làm cho anh ta bay đi mất, cô ngạc nhiên không, bất ngờ lắm có phải không...A...aaa…"
Tô Thanh Uyển chưa kịp nói xong, cổ họng bỗng nhiên nghẹn lại, kinh hãi giãy giụa:
"Cô đang làm gì vậy...!buông tôi ra...!a..."
Tô Cẩm Hoan hai tay ôm lấy cổ cô ta, đồng tử co lại, tức giận hét lên:
"Thì ra việc này là do mày làm.
Mau nói cho tao biết, người hiến tặng là ai?"