Tô Thanh Uyển nắm chặt nắm đấm, đánh thật mạnh vào người Tô Cẩm Hoan, cảm giác được hơi thở của mình bị lấy đi từng chút một, cô ta mở to mắt, vừa kinh ngạc vừa tức giận hét lên:
"Đồ điên...!mau buông tao buông ra...!thả tao ra..
...Tao sẽ không nói cho mày biết đâu...cho dù mày có bóp cổ tao đến chết...tao cũng sẽ không nói cho mày biết...khụ khụ..."
"Nếu mày muốn làm gì thì cứ nhắm vào tao, Tiểu Viễn chỉ là một đứa trẻ, còn nhỏ đã phải trải qua hóa trị, mới có thể sống sót cho đến ngày hôm nay.
Sao mày có thể tàn nhẫn như vậy, sao mày lại dập tắt đi hi vọng khó khăn lắm mới kiếm được của nó? Nói! Nói cho tao biết là người nào đã hiến tặng tủy?"
Tô Cẩm Hoan hai mắt đỏ bừng, lửa giận cuồng bạo bộc phát, cổ tay đang ôm cổ nàng đột nhiên siết chặt.
Cô ta muốn làm gì cô cũng được, nhưng cô không cho phép cô ta hại đến Tiểu Viễn, Tiểu Viễn chính là vảy ngược của cô.
"Cứu...có người điên...cứu với..."
Tô Thanh Uyển đẩy cô ra, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi sợ hãi.
Tô Cẩm Hoan trợn mắt nhìn cô ta, lo lắng gầm gừ:
"Mau nói nhanh, nếu không nói, tao sẽ bóp chết mày."
"Buông...thả tao ra...tao nói...thả tao ra..."
Tô Thanh Uyển đau đớn đến nước mắt trào ra, giống như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị hút đi ra ngoài và cô ta không còn chút sức lực nào nữa.
Tô Cẩm Hoan buông lỏng tay, sắc bén nhìn chằm chằm cô ta, hô: "Nói."
"Tao nói...Cha mẹ...cứu con nhanh lên...chị ta sắp bóp chết con rồi..."
Tô Thanh Uyển đột nhiên hét lớn ở phía sau.
Tô Cẩm Hoan theo bản năng quay đầu nhìn lại, phía sau lại không có người nào.
Tô Thanh Uyển nhân cơ hội này muốn thoát khỏi cô, lao thật nhanh lên lầu, hét lớn:
"Mẹ, cha...!chị ta điên rồi...!chị ta muốn giết con...!mau cứu con..."
Khi Tô Chấn Hùng và bà Tô đang nghỉ ngơi trong phòng, nghe thấy tiếng hét của Tô Thanh Uyển, bọn họ liền nhanh chóng mặc quần áo và bước nhanh ra ngoài.
"Mẹ, chị ta điên rồi, điên thật rồi, chị ta muốn bóp chết con, huhu..."
Tô Thanh Uyển ôm mẹ của mình, sau đó sợ hãi kêu lên.
"Thanh Uyển, xảy ra chuyện gì?"
Tô Chấn Hùng nhìn quanh đại sảnh, cũng không thấy Tô Cẩm Hoan, có chút không vui cau mày nói:
"Nửa đêm nửa hôm rồi, ồn ào cái gì vậy?"
"Bố, chị ta vừa muốn giết con, chị ta bóp cổ con gần như tắc thở, huhu..."
Tô Thanh Uyển vừa khóc vừa quay đầu lại chỉ về phía Tô Cẩm Hoan đang đứng, nhưng tiếng khóc đột nhiên ngừng lại, theo ngón tay chỉ thì chỉ là một mảnh không gian trống vắng, Tô Cẩm Hoa đã không thấy đâu.
Trong lòng Tô Thanh Uyển chợt nổi lên cơn giận dữ, không ngừng chửi rủa, con khốn này bỏ chạy thật là nhanh.
"Đừng làm loạn nữa, ta biết con thích đùa giỡn, nhưng đùa giỡn hay gì cũng phải có mức độ, phải biết điểm dừng, thôi… nhanh chóng về phòng đi."
Tô Chấn Hùng trừng mắt nhìn cô ta một cái rồi quay về phòng với vẻ mặt không vui.
"Bố..."
Tô Chấn Hùng thực sự không tin cô ta, khiến Tô Thanh Uyển tức giận đến giậm chân.
Bà Tô liếc nhìn cô:
“Cha con ghét bị quấy rầy khi ngủ, muốn trừng phạt con khốn đó thì đừng chọn thời điểm này.”
“Mẹ, ngay cả mẹ cũng không tin con.”
Tô Thanh Uyển tức giận trừng mắt nhìn bà ta.
"Được rồi, đừng ra vẻ tiểu thư nữa, mau về phòng đi."
Đức tính của con gái mình sao bà ta còn chưa rõ ràng? Bà Tô vừa lắc đầu, vừa bước đi trở về phòng.
"Mấy người đều không tin con, mấy người tức giận với con..."
Tô Thanh Uyển tức giận đến nổ tung phổi, cô ta quay người lại, lại bị dọa đến suýt chút nữa ngã xuống đất.
Tô Cẩm Hoan xuất hiện trước mặt cô ta như một bóng ma, với vẻ mặt nham hiểm và hung dữ, giống như bóng ma Tu La đang tìm kiếm sự sống, khiến người khác nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Tô Thanh Uyển kinh hãi nhìn chằm chằm vào Tô Cẩm Hoan, run rẩy hỏi:
"Chị còn muốn cái gì nữa?"
“Nếu một ngày nữa mà mày không nói cho tao biết tên của hắn, thì mày đừng hòng được sống yên ổn.”
Tô Cẩm Hoan lạnh lùng buông xuống cảnh cáo, sau đó xoay người bước đi.
"Mày cho rằng mày là ai hả con khốn? Tao sẽ không sợ mày đâu."
Tô Thanh Uyển nghiến răng nghiến lợi, ở phía sau hét lớn.