Thẩm Anh Kiệt không ngờ cô ta lại làm như vậy với Tô Cẩm Hoan, cậu ta bị cô ta dọa đến gần như tắt thở, cậu ta đặt tay lên trán, kiên nhẫn nói:
"Cô Lâm, sao cô có thể..."
Lâm Tử Nhã nhìn vạt váy của Tô Cẩm Hoan bị rượu đỏ làm hỏng, cô ta đưa tay che miệng, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi:
"Vừa rồi tôi bị trượt tay."
Chỉ với lý do là bàn tay trơn trượt, cô ta đã đổ cả ly rượu vang đỏ lên váy của ai đó một cách khéo léo, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng không thể bị lừa với cái lý do như này?
Tô Cẩm Hoan quay đầu liếc nhìn chiếc váy bị vấy bẩn của mình, dùng sức cố gắng nuốt miếng bánh ở trong miệng xuống.
"Trợ lý Thẩm, đi thôi, không phải anh muốn kể cho tôi nghe chuyện về Liệt Trần sao?"
Lâm Tử Nhã kiêu ngạo nhìn cậu ta và nói với giọng ra lệnh.
Thẩm Anh Kiệt không để ý đến cô ta, quay sang Tô Cẩm Hoan nói:
“Cô Tô, trong phòng thay đồ vẫn còn mấy bộ váy dự phòng, tôi dẫn cô đi thay một bộ nhé.”
Thấy cậu ta phớt lờ mình, Lâm Tử Nhã tức giận, trầm giọng hỏi:
"Thẩm Anh Kiệt, ý anh là sao?".
Thẩm Anh Kiệt mặc kệ cho cô ta tức giận, cậu ta chỉ nhìn Tô Cẩm Hoan như thể mình bị điếc.
Tô Cẩm Hoan khóe môi hơi nhếch lên, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn như búp bê tráng men, một nụ cười tuyệt đẹp đánh bại mọi ánh sáng, từ từ nở ra, giọng nói ngọt như mật, mềm như sáp:
“Không! Từ lâu tôi đã cảm thấy gấu váy này quá vướng víu."
Vừa dứt lời, cô đã dùng tay nắm lấy gấu váy, dùng sức kéo theo những đường may mảnh mai.
Sau những tiếng rít, chiếc váy dính đầy rượu vang đỏ đã bị xé toạc, váy dài đến sàn biến thành một chiếc váy ngắn không đến đầu gối, để lộ đôi chân trắng ngần và thon dài, lại càng tăng thêm vẻ gợi cảm cho cô.
So với lúc trước, kiểu dáng này khiến cô trông quyến rũ và trẻ trung hơn.
"Thật là một đôi chân dài và gợi cảm."
Người đàn ông này định lực vô cùng kém, sau khi thấy một màn này thì đột nhiên chảy máu mũi.
Cô trông rất ngọt ngào, nhưng cách cư xử lại rất cứng rắn và độc đoán, luôn tạo ra bất ngờ cho người khác, Thẩm Anh Kiệt không thể không khen ngợi: "Làm rất tốt."
“Mấy người thích thì đi làm đi, đừng cản trở tôi no bụng.”
Tô Cẩm Hoan lại bưng đĩa lên, trên mặt nở nụ cười duyên dáng, nhưng trong lòng lại chua xót, đang suy nghĩ tới bộ váy mà cô đang mặc này đáng giá bao nhiêu?
Lúc vừa nãy cô không nhịn được cơn tức giận mà đưa tay lên xé váy ra, đó là một giây phút vui sướng vô cùng, giống như là ném tiền vào lò hóa vàng vậy.
Thẩm Anh Kiệt không ngờ cô lại thông minh như vậy, nên cũng không làm phiền cô nữa.
Lâm Tử Nhã tức giận dậm chân, trừng mắt nhìn Thẩm Anh Kiệt, vẻ mặt không vui nói: "Trợ lý Thẩm, anh còn không mau đi."
"Tôi khát, cho tôi uống ly nước trái cây trước đã."
Thẩm Anh Kiệt cầm ly nước dưa hấu rót vào miệng, đột nhiên, một tiếng bốp, toàn bộ nước dưa hấu trong miệng phun ra ngoài, còn chiếc ly rơi xuống đất.
Từ trên đầu đến cổ của Lâm Tử Nhã, đặc biệt là má, nước dưa hấu đỏ tươi chảy dọc theo ngọn tóc, nhuộm đỏ chiếc váy màu xanh nhạt của cô ta.
"A..."
Lâm Tử Nhã phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tức giận mắng mỏ:
"Thẩm Anh Kiệt, anh muốn chết."
Nhìn thấy bộ dạng chuột chù xấu hổ và mắng mỏ của cô ta, không có chút nào khí chất tiểu thư nào, Tô Cẩm Hoan gần như không nhịn được mà cười lớn, tiểu thư xuất thân từ gia đình danh tiếng khi tức giận cũng không khác gì một con chuột chù.
Thẩm Anh Kiệt mặt đỏ lên, cố kìm nén mà cứng đờ, một tay vỗ nhẹ vào tim mình, ho khan một tiếng:
"Khụ khụ...!Lâm tiểu thư...!khụ khụ khụ...!Tôi xin lỗi...!tôi nghẹn hạt dưa hấu...!khụ khụ...!…tôi thực sự không cố ý…”
"Thẩm Anh Kiệt, anh cho rằng anh là ai? Cút xuống địa ngục đi."
Lâm Tử Nhã xấu hổ vì đầu và mặt đều dính đầy nước dưa hấu, tức giận đến mức phổi nổ tung, cô ta đột nhiên giơ tay lên tát cậu ta một cái vào mặt rồi lạnh lùng bỏ đi.