chương 12Ân Lễ dừng một chút, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh không biết em đang nói gì.
”Tôi đắc ý nói: “Anh đừng giả vờ nữa, lúc em gọi điện thoại cho anh, người hộ sĩ tiếp điện thoại trực tiếp hỏi em có phải là bạn gái của anh không, khẳng định là anh đã thêm ghi chú nào đó cho em.
” Tôi hưng phấn nói “anh thêm ghi chú gì cho em vậy?”Ân Lễ biểu tình cứng nhắc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, anh ấy câu câu khóe miệng “bộ dáng của em dường như rất vui vẻ nhỉ, không bằng trước tiên em nói với anh em thích anh từ khi nào?”Tim tôi lỡ một nhịp, theo bản năng mà phản bác: “Ai, ai thích anh chứ?” nói xong thì chột dạ, nuốt một ngụm nước bọt.
Ân Lễ hé miệng cười cười, bình tĩnh nói: “Em không nói cũng được.
Có điều, Hạ Linh Linh, anh rất nguyện ý nói với em anh thích em từ khi nào.
”Hai tay anh ấy khoanh trước ngực, trong đáy mắt có một tia ôn nhu hiện lên: “Có còn nhớ cái đêm mà em coi anh thành người hầu rượu mà mạnh mẽ kéo vào khách sạn không? Cả một đêm em đều nói xấu anh nhé.
”Nói tới đây, mặt của tôi có hơi hơi đỏ lên.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy: “Anh sẽ không phải vì chuyện này mà thích em chứ?”Anh ấy hơi liếc nhìn tôi một cái: “Đương nhiên là không phải, thực ra lúc đó anh muốn khai trừ em rồi, vì em không muốn gặp anh, hai người không gặp lại là tốt nhất.
”“Vậy tại sao lúc đó anh lại không sa thải em?”“Bởi vì sau khi em nói xong còn nói thêm một câu nữa.
”Tôi mê mang nói: “Gì?”Ân Lễ cười nhợt nhạt, đôi mắt ôn nhu nhìn thẳng vào tôi, trong đáy mắt hiện lên một tia trêu tức: “Em nói ‘nếu không bởi vì thích tên hỗn đản này thì tôi đã sớm hủy hợp đồng rồi!’.
”Mặt tôi nhất thời càng đỏ, sao, sao có thể…Ân Lễ tiến sát gần cánh môi của tôi, tà tà nói một câu: “Cho nên, Hạ Linh Linh, anh biết em thích anh, trước khi anh thích em.
”Ngô ngô ngô ngô ngô ngô ~ anh là tên hỗn đản, không được hôn em!Kết thúc.
.