Trong phòng làm việc văng vẳng tiếng cười nói của mọi người, nhưng khi rơi vào tai Hứa Ý Nùng lại biến thành tiếng 'ù ù', đầu óc cô rối như tơ vò.
Nửa tiếng trước —
Sau khi nghe Vương Kiêu Kỳ nói, đôi môi đỏ mọng mấy lần khép mở, cô mới nghe thấy giọng nói nhạt nhẽo của mình.
"Không phải vẩn chưa tới hai tuần sao?"
Vương Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn cô, “Em còn nhớ lúc trước Trục Ảnh vì thay đổi ban lãnh đạo nên cũng đột nhiên thay đổi hình thức hợp tác với chúng tôi không?"
"Vấn đề đó về sau không phải đã ký kết hợp đồng hợp tác lại với Nhất Duy rồi sao? Chẳng lẽ còn chưa giải quyết?" Hứa Ý Nùng nhớ rõ bởi vì anh tạm thời rút người nên nhiều dự án đồng thời trì hoãn, công ty bị ếp bất đắc dĩ, sau khi cân nhấc lợi hại đã đồng ý phê duyệt khoản nợ của Nhất Duy kia, cũng xây dựng lại hình thức hợp tác mới với công ty họ.
Vương Kiêu Kỳ tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình, “Trục Ảnh chỉ ký hợp đồng mới với chúng tôi hai tháng, hiện tại đã hơn nửa thời gian.
Trục Ảnh đã khởi xướng đấu thầu bên B mới, cũng chính là chuyện mấy hôm trước có đối thủ cạnh tranh vì muốn tham gia đấu thầu mà không tiếc phá vỡ quy tắc thị trường giảm giá không giới hạn.
Lãnh đạo mới của các em vốn chú trọng khống chế chi phí hơn, cho nên sau một vòng đấu thầu mới, chúng tôi trực tiếp bị out."
Anh nói uyển chuyển, Hứa Ý Nùng lại nghe hiểu rõ ràng.
Lúc trước vì sao ban lãnh đạo phải thay đối hình thức hợp tác với Nhất Duy và khất khoản nợ cuối cùng của dự án chỉ là tin đồn vô căn cứ, kỳ thật đã sớm có chuẩn bị.
Bình thường bên A và B hợp tác, xuất phát từ đạo đức thương mại, nếu như không có tình huống đặc biệt thì một bên không thể đột nhiên chấm dứt hợp tác.
Công ty mượn việc khống chế chi phí thay đổi hình thức hợp tác vốn có của hai bên, ký lại hợp đồng thuận thế thay đổi thời hạn hợp tác, chỉ ký hai tháng rồi vừa vặn kết thức dự án trong tay, đồng thời cũng cho bên đối tác mới thời gian tham gia hợp lý, hết thảy theo một quy trình tự nhiên, sau đó lại đá Nhất Duy ra ngoài.
Đây chính là thương trường, tàn khốc nhưng cũng thực tế.
Cô kinh ngạc, nhìn động tác trên tay anh mà không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào, “Vậy các anh cũng còn một tháng nữa mới kết thúc ở Trục Ảnh, tại sao bây giờ lại gọi anh về?"
"Chuyện xảy ra đột ngột, cho dù còn thời gian một tháng cũng làm công ty chúng tôi trở tay không kịp, rất nhiều chuyện cần tôi trở về xử lý, cho nên..."
Cốc cốc — Bên ngoài có người gõ cửa.
Hai người theo tiếng nhìn lại, là một đồng nghiệp Trung Quốc.
"Quản lý Vương, xe đã đến cửa công ty rồi."
Vương Kiêu Kỳ kéo túi máy tính lại, gật đầu, "Được, tôi biết rồi, cám ơn."
Đồng nghiệp kia không vội vã đi ngay mà lại gọi Hứa Ý Nùng.
"Tổ trưởng Hứa, bên Hoàng tổng còn có chuyện cần bàn với cô, bảo cô mau đến chỗ anh ấy một chuyến."
Hứa Ý Nùng trâm giọng, "Được, tôi đi ngay đây."
Sau khi người đi rồi, cô và Vương Kiêu Kỳ đều không nói chuyện, đồng nghiệp nước ngoài xung quanh gần như đã tan tầm hết, toàn bộ văn phòng bộ phận IT chỉ nghe thấy tiếng anh mở ngăn kéo ra kiểm tra rồi đóng lại.
Lúc trục bánh xe của ngăn kéo cuối cùng vang lên, anh nói, “Em đi làm việc đi."
Tầm mắt cô mờ mịt, hàm dưới cứng ngắc như bị kìm lại, cô hỏi, “Mấy giờ anh lên máy bay?"
"Chín giờ tối, quay về thu dọn một chút rồi xuất phát."
Cô ồ một tiếng, không mặn không nhạt nói, "Vậy chúc anh, lên đường bình an."
Trước kia đại học A thường khai giảng sớm hơn Tân Khai, mỗi khi ra sân bay tiễn anh cô đều nói chúc anh thuận buồm xuôi gió, sau đó lại bị Lưu Sảng biết, bắt sửa lại, "Phủi phủi phủi, mau phủi đi!"
Lúc ấy vẻ mặt cô còn mơ hồ: "Phủi cái gì?"
"May mà cậu là sinh viên khoa tự nhiên đấy, máy bay cất cánh hạ cánh đều là ngược gió, sao cậu có thể nói với chồng cậu là thuận buồm xuôi gió chứ? Nếu thật sự thuận buồm xuôi gió thì phiền toái lắm biết không hả? Cậu phải nói lên đường bình an, chúc anh ấy bình an chứ."
Cô cảm thấy buồn cười, đúng là luận điệu hoang đường, "Là một sinh viên đại học đương đại lấy đâu ra nhiều kiêng kị và chú ý như vậy, chẳng lẽ bởi vì tớ nói thuận buồm xuôi gió sẽ rơi xuống sao?" Còn khịt mũi không thôi, "Muốn tin thì cậu tin đi, tớ không thèm tin cái này đâu."
Lưu Sảng hừ hừ cố ý đụng vai cô, "Tùy cậu thôi, dù sao người ngồi máy bay là chồng cậu chứ không phải chồng tớ."
Có điều ngoài miệng cô nói không quan tâm nhưng vẫn tự vả vào mặt, sau đó anh xuất hành, bất kể là ngồi máy bay hay xe đạp hay phương tiện giao thông khác, cô đều sửa miệng thống nhất nói, "Lên đường bình an."
Dần dần cũng thành thói quen...
Vương Kiêu Kỳ cầm túi máy tính, nhẹ nhàng gật đầu, "Được." Lại khẽ rướn môi, nhìn cô, "Cũng chúc em sau này mọi chuyện thuận lợi.”
"Tiếu Hứa, Tiểu Hứa?"
Tay Hoàng Hữu Vi quơ quơ trước mặt Hứa Ý Nùng.
Hứa Ý Nùng hoàn hồn, "Hoàng tổng?"
"Mọi người cũng gần xong việc rồi, bên cô xong chưa? Xong rồi thì chúng ta xuất phát đi liên hoan thôi." Anh ấy nói xong cầm áo khoác của mình lên, trong lúc đó còn cười nói nói với các đồng nghiệp khác.
Hứa Ý Nùng khép máy tính lại, “Tôi đi toilet một lát."
Hoàng Hữu Vi: "Được, vậy hai ta đi chung xe, tôi chờ cô."
Hứa Ý Nùng gật đầu.
Từ toilet đi ra, trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại Hoàng Hữu Vi.
Lúc Hứa Ý Nùng cùng anh ấy đi ra ngoài, cô làm như vô tình nói một câu.
"Quản lý Vương chuyến này qua Anh đến đi vội vàng quá."
Hoàng Hữu Vi phụ họa, "Chẳng thế." Lại thở dài, "Từ bốn ngày trước cậu ấy đã nhận được thông báo gọi về nước, sợ ảnh hưởng đến công việc của chúng ta nên cố gắng chống đỡ đến khi dự án của chúng ta kết thúc mới đi."
Trong lòng Hứa Ý Nùng thoáng thắt lại.
Bốn ngày trước, đó chính là buổi sáng cuối tuần cô mời anh đi dạo, anh nói anh không có thời gian, thật ra trước đó anh sớm biết sẽ rời đi.
Ngày hôm sau khi cô ngồi một mình trong phòng khách trầm tư, anh nói xuống lầu rót nước lại mượn cơ hội nhắc nhở cô, nhưng không hề nhắc đến chuyện mình sắp đi với cô.
Chờ cô kết thúc chuyến công tác hai tháng ở Anh quay về, anh và đoàn đội của anh cũng đã sớm rút khỏi Trục Ảnh.
Nếu hôm nay cô không tới tìm anh, có phải anh định lặng lẽ rời đi không nói một lời không? Tựa như lúc trước bọn họ chia tay, cũng không có hề có lời tạm biệt đàng hoàng nào, ngay cả lần cuối cùng gặp mặt cô cũng không biết sẽ là lần cuối cùng, thậm chí còn ôm hy vọng hão huyền về tương lai của bọn họ.
Giờ khắc này, cô giống như lại trở về năm năm trước, chỉ mới xoay người một cái anh đã biến mất khỏi thế giới của cô, và rồi họ lại trở về hai đường thẳng song song, đơn độc bước đi không có bất kỳ một giao điểm nào, sau đó lại trở về với cuộc sống tẻ nhạt ngày qua ngày.
Bên tai Hoàng Hữu Vi vẫn đang nói tiếp.
"Mấy ngày hôm trước khi tôi báo cáo tiến độ công tác với trong nước mới biết, ban đầu bộ phận IT định điều động bên B trợ giúp cũng không phải cậu ấy.
Thứ nhất cậu ấy là quản lý dự án bên B, trong thời kỳ mấu chốt này cậu ấy mà đi, lỡ dự án trong nước xảy ra chuyện gì cũng không có người giải quyết, sẽ khá là phiền toái.
Thứ hai là cân nhắc từ phương hướng khống chế chi phí, bởi vì cử người ra nước ngoài tạm thời không nằm trong phạm vi hợp tác ban đầu của bên A và bên B, phần chi phí này công ty chúng ta phải tính cho bên B.
Cậu ấy thân là quản lý dự án ra ngoài công tác thì trợ cấp tương đối cao, cho nên mới đầu công ty chỉ muốn cậu ấy rút người trong tổ của cậu ấy tới hỗ trợ hai tuần.
Nhưng có thể dự án trong nước thật sự bận rộn, dưới tình huống không rút được người cậu ấy mới tự mình đi, cũng không hề có bất kỳ yêu cầu gì với khoản trợ cấp này.
Lần này cậu ấy tới đây, tất cả phí trợ cấp chỉ được tính theo nhân viên bình thường." Anh ấy nói xong thì lắc đầu.
"Mà tôi nói chứ, công ty ba lần bảy lượt ép người ta như thế thực sự không nhân đạo lắm.
Kiểu thanh niên ưu tú có năng lực có trình độ tuyệt vời như quản lý Vương ở bên B thật là phí phạm nhân tài."
Anh ấy nói xong mới phát hiện bên cạnh không có ai, nhìn lại thì thấy Hứa Ý Nùng đang ở phía sau.
Bỗng dưng, cô đột nhiên bước nhanh ra ngoài, thậm chí vượt qua anh ấy.
Hoàng Hữu Vi không hiểu ra sao, gọi cô: "Tiểu Hứa?”
Hứa Ỷ Nùng lại đi không quay đầu, chỉ để lại một câu, "Tôi đột nhiên nhớ ra quản lý Vương còn có thứ rơi ở chỗ tôi, anh ấy hẳn là còn ở biệt thự, bây giờ tôi đi trả lại cho anh ây, nếu không sẽ không còn kịp."
"Hả?Ị"
Hứa Ý Nùng vội vàng chạy về biệt thự, gần như là chạy lên lầu.
"Vương Kiêu Kỳ!" Cô đẩy cửa bước vào, nhưng căn phòng buổi sáng còn đầy ắp bây giờ lại không có một bóng người.
Cô quay đầu lao xuống lầu liều mạng chạy, vừa chạy vừa gọi xe, giống như năm năm trước ở Nhật Bản không chút do dự chạy ra sân bay.
Nhưng không có một chiếc xe nào dừng chân vì cô.
Không đợi được xe đến, cô chỉ có thể đối sang ngồi tàu điện ngầm.
Cô “lộp bộp lộp bộp" chạy như bay ở bên phải thang cuốn, không cẩn thận đụng phải người thì vội vàng xin lỗi rồi tiếp tục đi về phía trước.
Từ nơi này đến sân bay phải hơn một giờ, cách chín giờ cũng chỉ còn lại hai tiếng rưỡi.
Nếu như không đuổi kịp chuyến tàu điện ngầm này phải đợi thêm mười lăm phút nữa, cô phải tranh thủ thời gian.
Lúc tới cửa tàu điện ngầm đi tới sân bay, vừa vặn thân tàu vào trạm, cô chạy vào khoang tàu điện ngầm vào đúng phút cuối cùng.
Nghe tiếng cửa tàu điện ngầm khép lại, cô dựa lưng vào bảng quảng cáo bên cạnh chỗ ngồi thở hổn hển không ra hơi.
Cô nắm chặt điện thoại di động nhìn lại thời gian, càng không ngừng cầu nguyện: Cô phải đuối kịp, nhất định phải đuổi kịp!
Tàu điện ngầm chạy bình thường, dừng lại ở mỗi trạm.
Lại đến một trạm khác, Hứa Ý Nùng nhìn nhắc nhở trạm trên màn hình, trong lòng vô cùng lo lắng, ngón tay nhiều Tân trượt màn hình điện thoại rồi dừng lại trên ảnh đại diện Wechat của anh, nhưng mãi không có dũng khí ấn nút.
Cô không biết lúc này mình có thể gửi cho anh cái gì hoặc nói gì, nhưng lại sợ không làm gì thì anh thật sự sẽ đi, từ nay về sau giữa bọn họ không còn cơ hội gặp mặt nữa.
Cô mở tin nhắn thoại ra, đang muốn nhấn xuống thì đột nhiên nghe thấy "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, sau đó toàn bộ tàu điện ngầm bắt đầu chấn động xóc nảy.
Cô nhìn thấy rõ thủy tinh trên cửa đang run rẩy.
Không đợi người trong khoang kịp phản ứng, ngay sau đó lại là vài tiếng nổ vang, so với vừa rồi càng chấn động điếc tai hơn.
Xa xa truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn, toàn bộ đèn trong khoang từ đầu tới cuối gần như tắt đồng bộ với đèn ở ga tàu điện ngầm.
Thân tàu lắc lư kịch liệt, mức độ này giống như động đất khiến Hứa Ý Nùng và những người xung quanh mất đi trọng tâm không khống chế được ngã về phía trước.
Cô phản ứng nhanh, bầt được một tay vịn bên cạnh cửa, nhưng điện thoại di động lại vô tình rơi xuống, một giây sau chìm nghỉm và biến mất ngay trước mắt.
Cô bắt đầu giống như một con ruồi không đầu mất đi cảm giác an toàn chạy tán loạn trong biển người chật chội, lúc này cô không thể không có điện thoại di động, mà phụ nữ trẻ em bị hoảng hốt theo bản năng phát ra tiếng thét chói tai, tiếng kêu liên tiếp dẫn đến một trận rối loạn.
Đồng thời bên ngoài cũng có tiếng bước chân dồn dập xen lẫn tiếng gào thết vô cùng hoảng sợ.
"Terrorist attacks! (tấn công khủng bố)"
Lần này mọi người đã vô cùng hoảng loạn.
Trong bóng tối dày đặc, đám người bẳt đầu khởi động, tranh nhau tìm kiếm lối ra, muốn chạy ra khỏi tàu điện ngầm.
Bên tai Hứa Ý Nùng bỗng chốc tràn ngập tiếng ồn ào, còn chưa kịp đi tìm điện thoại di động đã bị đám người chạy như điên từ đầu này đến đầu kia chen chúc thành bánh thịt.
Tầm nhìn mờ mịt của cô căn bản không phân biệt được đông nam tây bắc.
Cô cảm giác bốn phía có vò số bàn tay, thân thể gầy yếu đơn bạc bị những bàn tay không nhìn thấy này thúc đẩy, bất giác trôi theo dòng người, điện thoại di động không cần nghĩ cũng biết đã trở thành mảnh vụn dưới chân mọi người.
Vất vả lắm mới ra khỏi tàu điện ngầm, có khói đặc trộn lẫn trong không khí xông vào phổi, giống như khi còn bé bị người thân đùa nghịch ác ý ném một chuỗi pháo đỏ dài bên chân, mùi thuốc súng nồng nặc xen lẫn khí độc gay mũi, làm cho người ta khó chịu đến mức buồn nôn.
Hứa Ý Nùng bị hun không mở nối mắt, không ngừng ho khan, cô che miệng mũi, phản ứng đầu tiên là gần đó đã xảy ra vụ nố.
Người phía sau vẫn đang không ngừng lao về phía cửa ra vào, dùng cách hình dung zombie tập hợp cũng không quá đáng.
Hứa Ý Nùng không biết mình đang đi đâu, cũng không biết sẽ đi hướng nào.
Cô chỉ tìm được một luồng ánh sáng yếu ớt phía trước trong dòng người, nhưng cô rõ ràng ý thức được mình đang cách anh càng ngày càng xa.
Cuối cùng cô không tới sân bay được nữa.
Giống như năm năm trước, bất luận có cố gắng thế nào cũng không bầt được luồng ánh sáng kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó khô cạn rồi héo mòn.
#
Vương Kiêu Kỳ cầm vé máy bay đi đến cửa kiểm tra an ninh, màn hình lớn của sân bay đột nhiên chen vào tin tức thời gian thực, là một sự kiện cực đoan phần tử khủng bố tập kích tàu điện ngầm, nhiều tuyến tàu điện ngầm thông tới sân bay bị tập kích nổ tung, thương vong thảm thiết, hơn nữa còn khiến đám đông hỗn loạn, đồng thời phát sinh nhiều sự cố giẫm đạp lên nhau, tạo thành thương vong thứ cấp.
Mọi người xung quanh nhao nhao dừng bước quan sát màn hình lớn, vẻ mặt nghiêm túc, cho dù hình ảnh đã được làm mờ cũng không khó nhìn ra máu tanh rùng rợn ở hiện trường, thậm chí có thể thoáng nhìn thấy chân cụt của cơ thể nào đó ở một góc ống kính.
Vương Kiêu Kỳ nhìn màn hình từ xa, vẻ mặt nghiêm lại, có người không đành lòng nhìn thẳng nữa, lấy tay che mắt trẻ con nhanh chóng đi vào cửa kiểm soát an ninh, lại bởi vì đi vội vàng nên bất cẩn đụng phải Vương Kiêu Kỳ đứng lặng tại chỗ.
Người mẹ dẫn theo đứa trẻ liên tục xin lỗi, Vương Kiêu Kỳ tỏ vẻ không sao, thay họ nhặt hộ chiếu và vế máy bay rơi xuống đất lên, sau đó cùng họ đi tới cửa kiểm tra an ninh.
Anh nhường hai mẹ con họ vào trước, người mẹ nói cám ơn xong dắt đứa nhỏ đi.
Vương Kiêu Kỳ ở phía sau mở hộ chiếu và vé máy bay ra chuẩn bị sẵn.
Anh theo hàng người từng bước một tiến về phía trước, khi đến chỗ hai mẹ con kia thì điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, liếc nhìn, là Hoàng Hữu Vi gọi đến.
Anh nhận điện thoại, tiếp tục đi về phía trước, "Hoàng tổng?"
Giọng Hoàng Hữu Vi dồn dập, "Kiêu Kỳ, cậu có gặp Tiểu Hứa không?"
Vương Kiêu dừng bước, người phía sau không kịp dừng lại, trực tiếp đụng vào lưng anh.
Người nước ngoài kia mắng chửi, còn thiếu chút nữa dựng thẳng ngón giữa, Vương Kiêu Kỳ xin lỗi xong rời khỏi hàng người để anh ta đi trước, còn mình giơ điện thoại di động bước nhanh sang một bên.
"Là sao?" Anh hỏi Hoàng Hữu Vi.
Đầu kia Hoàng Hữu Vi vừa nghe cũng sửng sốt, sau đó giống như đang vỗ đùi mình, "Cái gì? Hai người không gặp nhau?"
Vương Kiêu Kỳ nhíu mày, trầm giọng hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Hoàng Hữu Vi sốt sắng nói cho anh biết, “Lúc tan tầm Tiểu Hứa nói cậu có đánh rơi thứ gì đó ở chỗ cô ấy, muốn chạy về biệt thự trả lại cho cậu, nhưng cô ấy vừa đi thì không liên lạc được nữa, hiện tại điện thoại đều là trạng thái không kết nối được, cho nên tôi mới liên lạc với cậu...
Phía sau nói gì Vương Kiêu Kỳ không nghe tiếp nữa, chỉ có câu "Không liên lạc được nữa" vang vọng bên tai anh, dư âm không dứt.
Anh kết thúc cuộc gọi lập tức gọi điện thoại cho cô, nhưng kết quả giống như Hoàng Hữu Vi nói, không có người nghe.
Hai hàng lông mày anh nhíu chặt, bắt đầu đi ngược chiều trong đám người.
Cô không nhận máy anh lại không ngừng gọi, cho đến khi ra tới cửa kiểm tra an ninh, màn hình lớn bẳt đ'âu thông báo số người thương vong trong vụ tấn công khủng bố tàu điện ngầm, hơn nữa còn nhấn mạnh có nhiều người nước ngoài, trong đó bao gồm vài người châu Á.
Ngón tay Vương Kiêu Kỳ siết chặt điện thoại di động đến trẳng bệch, trong tai như chấn động lớn, anh có dự cảm chẳng lành: Cô nhất định là ngồi tàu điện ngầm đến sân bay tìm anh.
Khoảnh khầc đó, đồng tử anh tập trung trên màn hình đột nhiên co rút lại, lồng ngực giống như bị kim chích, đau đớn khôn xiết.
Một giây sau anh bỏ hành lý xuống, cấp tốc xuyên qua đám người lũ lượt ở sân bay, trong lúc đó đụng phải không biết bao nhiêu người, nhưng anh không thể dừng bước.
Cái gọi là kiên định lạnh lùng gì đó vào giờ khắc này liên tiếp rút lui, trở thành một vũng nước mềm mại cùng một ý niệm trong đầu: Gặp được cỏ, nhất định phải gặp được cô!
#
Bệnh viện -
Hứa Ý Nùng kiểm tra thân thể xong được sâp xếp ngồi ở chỗ chờ, bên cạnh đều là người chạy thoát khỏi tàu điện ngầm giống như cô, cảnh sát cũng đang tụ tập ở chỗ này tiến hành hỏi thăm từng người.
Ai nấy đều đầu bù tóc rối, mặt xám mày tro, giống hệt như người tị nạn, nhưng không bị thương đã là may mắn trong bất hạnh.
Hứa Ý Nùng sau khi đi ra mới biết, ga tàu điện ngầm mà cô ngồi chính là nơi bị phần tử khủng bố giấu bom, chỉ là bom nổ ngay tuyến bên cạnh.
Thiếu chút nữa, vẻn vẹn chỉ thiếu chút nữa nhóm người đang ở trong phòng cấp cứu kia chính là bọn họ.
Đến phiên cô được hỏi, cô nói cho cảnh sát họ tên, quốc tịch, công tỵ của mình, hơn nữa còn nói cho cảnh sát biết mình bị mất điện thoại di động trong tàu điện ngầm, hiện tại không thể liên lạc với bất kỳ người nào.
Bởi vì hộ chiếu của cô không có trong người, cảnh sát chưa thể xác minh thân phận của cô ngay, chỉ bảo cô chờ tại chỗ, bọn họ muốn liên lạc với công ty mà cô nói, có người xuất trình danh tính tới đón cô mới có thể thả cô đi.
Hứa Ý Nùng tỏ vẻ đã hiểu, cũng vô cùng phối hợp.
Cảnh sát lại đi thẩm vấn người phía sau, Hứa Ý Nùng một mình ngồi trong góc, còn chưa hoàn hồn sau biến cố bất ngờ này.
Sau vụ nổ ở ga tàu điện ngầm, ngọn lửa cũng theo sát phía sau.
Nơi đó khói dày đặc, bụi bặm tràn ngập, nhiều người hít phải khí độc ho khan không ngừng, bao gồm Hứa Ý Nùng.
Nhưng lúc này bệnh viện gần tàu điện ngầm đã quá tải người bị thương, so ra thì chút bệnh nhẹ này của cô đã là bé nhỏ không đáng kể.
Vì không muốn chiếm dụng tài nguyên, cô chỉ có thể nhẫn nhịn.
Người bên cạnh gần như đều đang gọi điện cho người thân bạn bè báo bình an, người tới bảo lãnh cũng nối dài không dứt ở cửa phòng chờ.
Mỗi khi bên ngoài xuất hiện một gương mặt, bên trong lập tức có người kích động chạy tới ôm người thân, chưa hoàn hồn khóc lóc kể lại trận khủng bố khó có thể tin này.
Mẳt thấy người vốn ngồi ở xung quang dần ít đi, Hứa Ý Nùng không phải không muốn hỏi thăm người bên cạnh mượn điện thoại, nhưng cô không biết mình có thể gọi cho ai.
Cô không nhớ rõ số điện thoại của các đồng nghiệp, cũng không thể dùng điện thoại di động của người khác đăng nhập Wechat, cho nên ngẫm lại thôi.
Cô cô độc dùng hai tay siết chặt mình, đầu tựa vào góc tường cũ kỹ hơi có vẻ tróc ra, che mũi che miệng cẩn thận ho khan.
Tầm mắt cô rời khỏi những người đang tụ tập ngoài cửa, cũng không biết nên đặt ở nơi nào, giống như bất luận ở nơi nào cô cũng là một sự tồn tại dư thừa.
"Miss xu…qu..xu...?"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, gần như không còn lại bao nhiêu người thì đột nhiên có cảnh sát tay cầm một phần tư liệu mở cửa đi vào.
Anh ta dựa theo tin tức trên giấy đọc họ, nhưng cứ kẹt cứng, cau mày nghiên cứu "Xu, qu" nửa ngày cuối cùng bật ra một câu, "Miss shoe."
Không có người đáp lại, anh ta ngước mắt nhìn chung quanh phòng chờ, "Miss shoe! Miss shoe! Miss shoe?"
vẫn không thu hoạch được gì, anh ta một lần nữa nhìn tư liệu trên tay, bắt đầu gằn từng chữ, "Yinong shoe?"
Hứa Ý Nùng ở góc xa nhất lúc này mới ý thức được cảnh sát đang gọi mình, cô đứng lên lên tiếng trả lời.
Cảnh sát nhìn qua, nói cho cô biết bên ngoài có người nhà tới đón cò.
Hứa Ý Nùng giật mình, chợt kịp phản ứng, chỉ tưởng rằng sau khi bọn họ thông báo cho công ty thì Hoàng Hữu Vi tới, cũng không nghĩ nhiều chỉ coi như bọn họ đọc sai đi theo cảnh sát ra ngoài.
Nhưng vừa bước ra khỏi phòng chờ cô bỗng dừng chân, người đang đứng ngoài cửa không phải Hoàng Hữu Vi gì cả, cũng không phải một người khác, mà là bóng dáng vô cùng quen thuộc kia.
Cô sợ là bản thân bị hoảng sợ quá độ nên xuất hiện ảo giác, âm thầm véo đùi, đau đến mức nước mắt muốn rơi mới xác định trước mặt là anh vô cùng chân thật.
Nói tới cũng kỳ lạ, lúc trước liều mạng muốn gặp anh, lúc này dưới chân lại giống như đổ chì, mãi vẫn không thể bước lên được.
Dáng người cao thẳng của Vương Kiêu Kỳ đứng sừng sững đó, sau khi nhìn thấy cô, trái tim treo lơ lửng suốt quãng đường cũng quay về chỗ cũ.
Thế nhưng khuôn mặt lấm lem và dáng vẻ bất lực không một ai giúp đỡ của cô lại làm trái tim anh rạn nứt như khe rãnh, vỡ vụn đến mức lồng ngực khó chịu nhức nhối.
Hai người đứng xa xa ngóng nhìn nhau, cách trần thế khói lửa, lưu ảnh nhiều năm, ánh mắt sâu thẳm.
Chỉ trong chốc lát, anh cất bước đi về phía cô, như gió thổi trăng trôi.
Khoảng cách vài bước chân nhưng thời gian như chậm rãi róc rách, ánh mắt Hứa Ý Nùng khẽ động đậy, có rất nhiều lời muốn hỏi.
Ví dụ như sao anh lại tới đây? Chuyến bay bị lỡ thì phải làm sao? Tại sao anh biết cô ở đây?
Cũng có rất nhiều lời muốn nói với anh.
Ví dụ như cô không sao, cô vốn muốn ra sân bay tiễn anh, điện thoại di động của cô rơi ở trong tàu điện ngầm mới không thể liên lạc với anh...
Nhưng khi anh thật sự đến trước mặt mình, hơi thở tới gần, cô chỉ thốt ra một chữ, "Em..." đã bị anh dùng âu phục của mình nhanh chóng phủ lên đầu.
Tầm mắt anh dừng lại trên mặt cô, quét qua quét lại.
“Có bị thương không?"
Cô im lặng, lắc đầu.
Lại bị anh nhìn chăm chú thật lâu, trong mắt như có tia sáng, sau đó đôi tay mạnh mẽ kia đỡ lấy vai cô, trước mắt cô tối sầm, cả người bị anh ấn vào lồng ngực, giọng nói của anh từ trên cao rơi xuống, không chút kẽ hở vững vàng bao quanh cô.
"Không sao, chúng ta về nhà."
Chỉ vẻn vẹn bốn chữ, cô nghẹn lại những lời muốn nói trong cổ họng, trái tim bỗng chốc như bùn đất, tất cả sự kiên cường trong nháy mắt sụp đổ.
Cô run rẩy nằm trong vòng tay anh, bờ vai khẽ run, nước mắt tùy ý chảy xuống, thấm ướt chiếc áo sơ mi sạch sẽ chỉnh tề của anh....
------oOo------