Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới nháy mắt mà đã lại trôi qua một tháng.
Hầu như ngày nào Hứa tiểu thư cũng tới Tô Viên chơi. Tư Hành Phong căn dặn
tất cả mọi người phải gọi là Hứa tiểu thư, Hạ Phẩm Dư lúc đầu còn xuất
hiện ở phòng khách, hoa viên, đình viện, sau cùng chẳng dám đi đâu nữa,
thậm chí ngay cả khi Tư Hành Phong cho truyền, nàng cũng tìm lý do thoái thác. Tiếp đó, lúc nào cũng tranh làm những công việc tạp vụ, nặng nhọc hằng ngày ở Tô Viên, chỉ cần không phải xuất hiện trong nội đình Tô
Viên, không phải nhìn thấy cảnh ngài với Hứa tiểu thư quấn quít bên nhau là được, đi đâu làm gì cũng không sao.
Không lâu sau, trong khắp Tô Viên đều đồn thổi, chuyện vui giữa Tô công tử và Hứa tiểu thư sắp tới.
Một đêm xuân, gió nhẹ, lá cành xạo xạc.
Tư Hành Phong tắm rửa xong, chỉ mặc một bộ y phục mỏng đi dạo trong nội đình, mùi hương hoa thanh dịu thoang thoảng bên mũi.
Một tháng ở cạnh bên Hứa Bích Nhu, khiến ngài cạn kiệt mọi nhẫn nại, đã rất lâu rồi, ngài chưa từng cảm thấy mệt mỏi như lúc này. Nội tâm không
ngừng mâu thuẫn, tranh đấu, để báo thù, không ngờ ngài lại có thể trở
thành một tiểu nhân bỉ ổi thế này. Ngài tự nhủ, để báo
được thù, giết người đốt nhà, lừa gạt, dối gian, giết người diệt khẩu,
tất cả đều chẳng có vấn đề. Thế nhưng mấy ngày gần đây, ngài càng lúc
càng cảm thấy mệt mỏi một cách vô duyên vô cớ, chỉ muốn nhanh chóng kết
thúc chuyện này mà thôi.
Không biết có phải do hôm trước đã uống
quá nhiều rượu, men say nổi dậy, Tư Hành Phong lại bắt đầu nhung nhớ đến người phụ nữ lúc nào cũng khiến cho ngài tức giận. Đã một tháng rồi,
nàng thực sự biết cách trốn tránh. Rõ ràng hàng ngày đều ở cùng một chỗ, vậy mà nàng có thể trốn kĩ tới mức ngài chẳng nhìn thấy mặt dù chỉ một
lần.
Ngài là người đàn ông có thể đẩy người khác xuống mười tám
tầng địa ngục hay sao? Gánh nặng? Yêu ngài thì sẽ có gánh nặng gì chứ?
Càng suy nghĩ ngài lại càng cảm thấy thật hoang đường, vốn dĩ tưởng rằng
ngoài người phụ nữ tên Hạ Chi Lạc ra sẽ chẳng còn bất cứ người phụ nữ
nào khác có thể khiến ngài nổi giận. Mấy ngày gần đây, ngài dần nhận ra
một điều, còn có một người có thể khiến cho ngài ngày nhớ đêm mong, khó
lòng chợp mắt đó chính là – Hạ Phẩm Dư.
Đối với Hạ Lạc Chi là vì hận thù, còn với nàng lại không phải.
Cả hai đều mang họ Hạ, đối với Hạ Lạc Chi, ngài không hề có bất cứ tình
cảm nào khác ngoài nỗi hận thù thấu ruột thấu gan. Tuy nhiên đối với Hạ
Phẩm Dư, người phụ nữa khiến cho ngài phải đau đầu, mệt mỏi, ngài lại
không hề cảm thấy hận chút nào, tất cả đều là nỗi nhớ nhung khó lòng kìm nén.
Người phụ nữ đáng ghét này liệu có biết ngài đang nhớ đến nàng không?
Ngài tức giận đánh gãy cả một cành Hàm Tiếu trước mặt.
Tư Hành Phong không hiểu, rốt cuộc nàng là loài động vật gì, lẽ nào không
có thất tình lục dục? Ngay đến người máu lạnh như ngài còn có lúc cảm
thấy cô đơn, có lúc cảm thấy nhớ nàng da diết, còn nàng liên tục trốn
tránh ngài bao lâu nay không hề gặp mặt.
Càng không gặp mặt nàng được, ngài lại càng muốn gặp.
Ngài phải gặp nàng.
Vứt cành Hàm Tiếu trong tay, ngài cất bước tiến về căn phòng nàng ở.
Sau khi chuẩn bị xong nước nóng, tắm rửa để gạt bỏ mọi mệt mỏi trong người, Hạ Phẩm Dư liền tắt đèn, chuẩn bị lên giường đi nghỉ thì nghe thấy
tiếng động bên ngoài. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một bóng đen bước
nhanh lại, bước chân nặng nề, càng ngày càng tiến lại gần. Nàng bất giác tóm lấy áo ngoài, như đoán được điều gì, nhìn bóng đen kia bước tới.
Tuy rằng thông thường kẻ trộm không thể vào Tô Viên, nhưng những ngày gần
đây, ngoài đường có tin đồn về thái hoa đại đạo(*) lẻn vào tư viện gây
án, trái tim nàng bỗng đập loạn vì sợ hãi. Đến lén lút thế này, phải
chăng thực sự là thái hoa đại đạo?
(*) Mang nghĩa quỷ râu xanh hiện nay
Nàng cố gắng bình tĩnh lại, lấy chiếc chân cắm nến đặt trên bàn, nhẹ nhàng
bước tới sau cửa, nếu tên thái hoa đại đạo kia phá cửa xông vào, nàng
nhất định sẽ dùng cái này đập vỡ đầu hắn.
Bóng đen kia lại giơ
tay lên lần nữa, còn nàng thì giơ chân cắm nến lên, ai ngờ, lần này bóng đen kia lại đập lên cánh cửa vài tiếng.
Nàng nhìn chăm chăm vào cánh cửa, hoài nghi.
“Hạ Phẩm Dư, mau mở cửa ra.” Tư Hành Phong lại gõ mạnh lên cánh cửa thêm vài tiếng.
Tại sao lại là ngài chứ?Tại sao ngài lại đến phòng nàng vào lúc canh ba nửa đêm?
Hạ Phẩm Dư hoang mang nhưng vẫn nhanh chóng mở cửa, thấy Tư Hành Phong ăn
mặc phong phanh, đôi mày nàng nhíu chặt “Tuy rằng đã sang xuân, nhưng
ban đêm ngoài trời rất lạnh, tại sao ngài lại ăn mặc phong phanh thế này ra ngoài?” Tuy là lời trách móc, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự quan tâm lo lắng của nàng dành cho ngài.
Tư Hành Phong không cho là vậy,
nhanh chóng bước vào bên trong, Hạ Phẩm Dư than dài một tiếng rồi đóng
cửa lại, đề phòng gió đêm thổi vào người ngài rồi cảm lạnh. Sau khi đóng cửa, vừa mới quay người, nàng không khỏi giật nảy mình vì Tư Hành Phong đã đứng ngay trước mặt, không ngờ ngài lại đứng sát nàng đến vậy.
Theo bản năng, nàng giơ chân cắm nến đặt giữa hai người.
Ngài bất giác nhíu mày “Đang yên đang lành ngươi cầm chân cắm nến làm gì hả?”
“Ồ, không có chuyện gì cả…” Khuôn mặt nàng khẽ ửng đỏ, may mà lúc này trời
tối, không thể nhìn rõ mọi thứ. Nếu để ngài biết được nàng tưởng nhầm
ngài là thái hoa đại đạo thì sẽ mất mặt vô cùng.
Ai ngờ, ngài lại nói “Chắc là ngươi lại tưởng nhầm ta chính là thái hoa đại đạo gần đây đang rất nổi danh trong thành đấy chứ?”
“Dạ không.” Khuôn mặt nàng lại càng nóng bừng hơn trước, cúi thấp đầu rồi
bước sang cạnh ngài, thế nhưng bất ngờ, ngài lại đưa tay ra chặn lại.
Nàng ngước mắt nhìn ngài khó hiểu, trong bóng đêm, chỉ thấy đôi mắt đen nhánh như đá quý, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nàng.
Hạ Phẩm Dư cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng “Để nô tì đi châm đèn lên…”
Tư Hành Phong từ từ thu tay, nhìn nàng đi châm đèn sáng lên.
Nàng nhanh chóng búi gọn mái tóc của mình ra phía sau, cúi thấp đầu, chiếc
cổ trắng trẻo ngọc ngà hiển hiện sau lớp y phục. Ngài nhắm mắt, trong
đầu không ngừng hiện lên hình ảnh nàng nằm trên giường, mái tóc dài đen
nhánh xõa tung, khiến làn da trắng trẻo của nàng nổi bật, vô cùng quyến
rũ.
Tư Hành Phong đưa tay kéo chiếc trâm cài đầu của nàng để mái tóc dài đen nhánh buông xõa sau vai.
Hạ Phẩm Dư kinh ngạc, nhưng vài giây sau lại phục hồi trạng thái. Nàng
quay người, thận trọng nói “Trời đã muộn lắm rồi, Hầu gia còn tới đây
tìm nô tì có việc gì?”
“Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là không ngủ được nên ra ngoài đi dạo mát mà thôi.” Ngài nhìn nàng bằng đôi mắt
lấp lánh, hoàn mỹ.
Nàng ngửi thấy mùi hương rượu thoang thoảng
trên người ngài, bất giác mím môi nói “Để nô tì đến phòng ngự thiện pha
một ly trà giải rượu cho ngài.”
Ngài nắm lấy tay áo nàng, rồi kéo nàng vào lòng, sau đó lên tiếng “Hôm nay ta không uống nhiều rượu thế
nên không cần phải uống trà giải rượu.” Tại sao lúc nào nàng cũng phải
tỉ mỉ, cặn kẽ đến mức ấy? Nếu nàng có thể giống như những người phụ nữ
bình thường khác, chỉ quan tâm đến vẻ ngoài tuyệt sắc vô song của ngài
thì đã không phải phiền não như thế này. Có lẽ ngài sẽ chẳng thèm nhìn
nàng lấy một lần, sẽ không giống như lúc này, canh ba nửa đêm, chạy đến
phòng nàng như kẻ mất hồn chỉ vì muốn xem xem nàng đang làm gì, đã ngủ
hay chưa.
Ngài vùi mặt trong mái tóc nàng, hương hoa lan dịu nhẹ
quen thuộc chính là điểm riêng ở nàng. Cũng chính mùi hương này khiến
ngài cảm thấy an tâm, không còn nghĩ tới việc báo thù rửa hận, không còn ngẫm nghĩ chuyện quốc gia đại sự, chẳng cần phải nghĩ đến bất cứ vấn đề nào khác.
Hạ Phẩm Dư không thể ngờ, đêm hôm khuya khoắt thế này, ngài đột nhiên chạy tới phòng nàng, ôm nàng như lúc này là có ý gì. Đây thực sự chẳng giống ngài chút nào. Nửa đêm chạy đến phòng tìm nàng, nếu để người khác nhìn thấy nhất định sẽ nảy sinh thị phi.
Cảm thấy
không quen với hành động không suy nghĩ kĩ càng này của ngài, nàng liền
thì thầm lên tiếng “Hầu gia, trời đã muộn rồi, ngài nên quay về nghỉ
ngơi sớm đi…”
Tư Hành Phong vẫn cứ ôm chặt nàng không buông. Hạ Phẩm Dư khẽ vùng vẫy.
“Không được cử động.” Thế nhưng cuối cùng ngài đã lên tiếng.
Cả thân người nàng cứng đờ, không dám cử động gì nữa.
Ôm thân người bé nhỏ, mong manh của nàng vào lòng, ngài bất giác nhớ lại
hai lần ân ái trước đó. Bởi vì vết thương khó có thể lành lại sáu năm
trước mà ngài căm hận phụ nữ, căm hận chuyện giường chiếu, ân ái, thế
nhưng ở Bách Hoa Đường, biệt viện Thanh Phong, ngài đã thân mật với nàng những hai lần. Cảm giác đó khiến cho dục vọng chôn vùi sâu thẳm trong
lòng bao năm nay chợt trỗi dậy mạnh mẽ, thậm chí còn rạo rực chẳng khác
nào ngọn lửa mãnh liệt. Ngài thích được tiếp xúc cơ thể với nàng, muốn
cảm giác gần gũi thân thiết.
Ngài buông nàng ra, đi về phía giường, ngồi xuống cạnh bên khẽ cất tiếng “Mau lại đây.”
Hạ Phẩm Dư ngây lặng người, không động đậy mà chỉ nhìn ngài bằng ánh mắt
nghi hoặc, trong ánh mắt chứa đựng mâu thuẫn và tranh đấu “Hầu gia, đã
muộn rồi…”
“Ta biết trời muộn rồi, đã đến lúc lên giường đi ngủ.
Ta đã nói những lúc chỉ có hai người chúng ta thì đừng gọi ta là Hầu
gia, cho nên phải phạt. Mau lại đây, cởi y phục ra giúp ta.” Lần này,
giọng điệu của ngài nghiêm nghị hơn trước, giống như đang ra lệnh.
Nàng mím chặt môi, nhẹ nhàng cất bước, ngoan ngoãn tiến lại gần.
Nàng ngước mắt, vừa hay nhìn đúng vào chỗ cổ áo của ngài, cổ áo lại đang mở, để lộ ra làn da săn chắc và đôi xương quai xanh tuyệt đẹp. Hai má nàng
càng lúc càng đỏ, không biết là vì mùa xuân đã tới, hay là vì khí hậu ở
hoàng triều Kim Bích khác biệt với nước Bạch Hổ, mà trong phòng lúc này
rất ấm áp.
Hạ Phẩm Dư khẽ hít một hơi thật sâu, giống như mọi
khi, đưa tay cởi y phục cho ngài, vừa tháo một cúc ở cổ áo, nàng đột
nhiên cảm thấy có điều gì đó lạ thường.
Cởi y phục mỏng manh này xuống, bên trong ngài sẽ chẳng còn thứ gì khác nữa.
Đúng vào lúc nàng đang mất hồn thì Tư Hành Phong liền kéo nàng lại rồi đẩy xuống mặt giường.
Nàng kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ đang kề cận ngay trước mắt, vô cùng căng thẳng.
“Nàng đang căng thẳng gì thế?” Ngài càng đưa mặt lại gần hơn, chiếc mũi gần
như chạm vào chiếc mũi nàng, giọng nói trầm ấm, khuôn mặt lộ đầy sức
quyến rũ “Trên người ta chỉ còn lại mỗi y phục mỏng manh này, sau khi
cởi ra thì chẳng còn gì khác, nàng đang muốn để ta bị bệnh đúng không?
Hay là muốn ta nằm trơ trọc thế này đi ngủ? Thông thường chỉ trong đúng
một tình huống duy nhất ta mới đi ngủ trong lúc thân người trơ trọc thế
này mà lại không cảm thấy lạnh lẽo, cũng không bị nhiễm phong hàn.”
Giọng nói của ngài toát lên sức mê hoặc chết người.
Khoảng cách
quá gần khiến nàng không thể nhìn rõ được nét mặt của ngài, thế nhưng
nàng có thể tưởng tượng được lúc này ngài đang nở nụ cười khoái trá. Đặc biệt là lời ám chỉ rõ rệt sau cùng, vậy nên, lúc này khuôn mặt nàng đỏ
ửng lên chẳng khác gì tôm luộc.
Đôi mắt đen láy của ngài sâu thẳm khó đoán, như thể muốn cuốn người ta chìm vào trong đó. Nàng nín thở,
không dám nhìn thêm, bàng hoàng đưa mặt sang phía khác rồi nói “Ngài đã
uống nhiều rượu quá rồi…”
“Nếu ta uống nhiều rượu thì Tô Viên sẽ
không tĩnh lặng được thế này đâu.” Ngài mỉm cười ôm nàng lật người trên
chiếc giường đơn chỉ dành cho một người nằm.
Chiếc giường quá bé, nếu muốn hai người cùng lúc nằm lên đó thì nhất định phải ghé sát vào
nhau, điều này lại càng khiến nàng thêm căng thẳng, lo lắng.
“Hôm nay nàng đã làm những gì?”Ngãi khẽ cất lời hỏi.
“Dọn dẹp phòng ốc, cắt hoa tỉa lá.”Nàng thực thà có sao nói vậy.
Tư Hành Phong thở dài một tiếng “Sau này nàng không cần phải làm những
việc đó nữa, bảo Hồng thúc sắp xếp cho người khác làm. Nếu thích viết
chữ vẽ tranh thì đến Văn Thư Các ở thành Đông, ở đó có rất nhiều nước
mực màu vàng.”
Hạ Phẩm Dư ngây lặng người, không ngờ ngài lại để
tâm đến cả những chi tiết nhỏ nhặt như vậy “Đã rời khỏi hoàng cung một
khoảng thời gian, lại đã lâu rồi không nhìn được loài hoa sen viền vàng, không biết bây giờ trông chúng thế nào nữa?”
“Bao lần tỉnh táo bao lần say.
Nhìn về tuyết sơn, ngóng thu hồ.
Hà tất tìm sầu đường đời say?
Nhân gian biến đổi như bàn cờ.
Ai người đoán được chuyện tiếp theo?
Hôm qua trên cành đầy hoa nở.
Sáng nay theo gió biến bụi trần.
Một mình sầu muộn ngồi vẽ tranh.
Mực cạn thầm trách tỉnh khỏi mộng.
Ngước ra ngoài sân đầy xác hoa.”
Giọng nói trầm ấm, vô cùng động lòng cũng tràn đầy sức quyến rũ.
Ngài khẽ thì thầm bài thơ này bên tai nàng khiến cả thân người nàng cứng
lại. Hạ Phẩm Dư kinh ngạc quay sang nhìn ngài, vừa hay bắt gặp đôi mắt
đen láy của ngài đang nhìn mình đắm đuối. Những lời nói dịu dàng cùng
hành động của ngài chẳng khác nào một viên đá rơi lên mặt hồ trong trái
tim nàng, khiến mặt hồ gợn sóng dữ dội.
“Bài thơ này…” Bài thơ
này được nàng viết trong một đêm khi đã đến phủ Bình Viễn hầu, gặp đúng
lúc hoa mai nở rộ, thấy cánh hoa bay theo làn gió, nàng liền cảm thán
ngâm thơ trong lòng, thầm nghĩ tự do càng lúc càng rời bỏ mình đi xa.
Thật không ngờ ngài lại nghe thấy, hơn nữa còn nhớ kĩ đến vậy.
“Tối hôm đó, ta tình cờ đi ngang qua hoa viên.” Ngài lại nói.
“Ta cứ tưởng rằng lúc đó chỉ có mỗi mình mình.” Thì ra buổi tối hôm đó,
ngài cũng có mặt, cảm thán của nàng trước hoa mai đã bị ngài nhìn thấy.
Buổi tối hôm đó, ngài cũng không thể nào ngủ được giống hôm nay. Làn gió đầu xuân tuy rằng không còn lạnh giá như mùa đông những vẫn khiến đầu óc
con người ta tỉnh táo. Đi dạo dưới ánh trăng sáng trong, ngài tùy tiện
dạo bước trong phủ, nghe tiếng lá cây xào xạc, lại thấy cánh hoa mai bay ngợp trời.
Trong không khí thoang thoảng hương hoa mai dịu nhẹ, ngài sực nhớ lúc này đang là mùa mai nở rộ nhất.
Khi đến hậu hoa viên, ngài thấy nàng khoác một chiếc áo ngoài, đứng ngây
lặng trước một cây mai. Đột nhiên nàng ngẩng đầu, đưa tay rung mạnh thân mai nhưng chẳng thể khiến cánh hoa rơi xuống như ước nguyện. Nàng bật
cười, đôi lúm đồng tiền nhỏ xinh thoắt ẩn thoắt hiện, sau đó than dài
một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, một cơn gió mạnh thổi
tới, cánh hoa mai rơi xuống ngợp trời chẳng khác nào tuyết đỏ. Nàng dừng bước, nhìn vào cơ mưa hoa tuyệt đẹp cho tới khi cánh hoa cuối cùng rơi
xuống.
Tư Hành Phong không nhớ rõ bản thân đã rời khỏi đó như thế nào, chỉ nhớ rằng lúc định thần lại đã thấy bóng y phục trắng từ từ
bước đi. Đến lúc này, ngài vẫn chẳng thể nào quên được buổi tối hôm đó,
ngài biết rõ, mình không chỉ nhớ đến bài thơ mà còn nhớ người sáng tác
ra bài thơ nữa. ^le^^donn^^quyne^ Bóng hình của nàng cứ mãi xuất hiện
trong tâm trí ngài. Lúc đó nàng chẳng khác nào một tiên tử đột nhiên ghé thăm nhân gian, sau khi thưởng thức xong trận mưa hoa mai đó, nàng liền cất bước nhẹ nhàng rời khỏi nơi đây.
Ngài bất giác đặt nụ hôn
lên cổ nàng, khiến cả thân người nàng bỗng rung lên, căng thẳng lên
tiếng “Nếu tâm trạng của ngài không vui, chỉ ra ngoài tản bộ vậy thì cứ
nằm đây một lát, ta ngồi trên ghế cũng được.” Nàng đang định đứng dậy
liền bị ngài ấn xuống.
Tư Hành Phong liền hỏi “Nửa đêm nửa hôm nàng ra ngồi ở ghế để làm gì? Ta nằm cạnh bên khiến nàng không thể nào ngủ được hả?”
“Không ạ…” Chẳng phải sao? Ngài áp sát thân người vào nàng mà nàng vẫn có thể ngủ ngon lành được mới lạ.
“Lại nói dối, lúc nào cũng nói trái với lòng mình. Thôi bỏ đi, hôm nay ta
chẳng làm gì nàng cả. Trừ khi nàng bằng lòng, sau này ta sẽ không bao
giờ ép buộc nàng làm những điều bản thân không thích. Giống như lần nhẫm lẫn ở Bách Hoa Đường, ta tuyệt đối sẽ không tái phạm. Lâu lắm rồi không thấy nàng, ta đột nhiên rất nhớ. Muốn gặp nàng, muốn ôm nàng vào lòng,
muốn nói chuyện cùng nàng. Cho nên, ta đã tới đây. Ta chỉ muốn ôm nàng
trong lòng, muốn nói chuyện cùng nàng, ta sẽ không làm gì đâu.” Ngài mỉm cười dịu dàng nói.
Hạ Phẩm Dư quay đầu sang nhìn ngài, đôi mắt
đen láy, sâu thẳm hiện rõ sự chân thành, chứ tuyệt đối không phải dối
trá. Ngoại trừ lần ở trong sơn động, nàng rất lâu rồi không nghe thấy
ngài nói chuyện dịu dàng, trầm ấm đến vậy.
Nàng mím chặt môi “Ngài muốn nói chuyện gì chứ?”
“Có rất nhiều chuyện, ta luôn dồn nén trong lòng, dồn nén đến mức bản thân
ra sắp không thể nào thở được. Ta đang nghĩ, không biết nói ra thì bản
thân sẽ cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn không?” Tư Hành Phong than dài
một tiếng, nhìn nàng đắm đuối “Nàng đã biết bao nhiêu về chuyện của ta?”
“Buối tối hôm đó, Lạc cô nương đã nói với ta một ít…” Nàng mím môi, coi như
đã thừa nhân bản thân biết đoạn quá khứ đau khổ trước kia của ngài.
“Nếu đã biết rồi, tại sao lần trước lại nói dối?”
“Ta sợ ngài sẽ giết chết ta.” Nàng thoáng căng thẳng.
Ngài bật cười thành tiếng nói “Nếu ta muốn giết nàng, nàng nghĩ mình có thể sống được đến bây giờ sao?”
Nàng im lặng không nói thêm gì.
“Nàng có tin những lời ả ta nói không?” Ngài lại hỏi.
“Ta tin.” Nàng đáp.
“Tại sao?” Ngài hỏi.
“Một người sắp chết, ánh mắt tuyệt đối không bao giờ lừa dối người khác.”
Tin tưởng, nhưng lại không tin tưởng. Đây chính là chỗ ngài cảm thấy mâu
thuẫn nhất, nỗi khốn khổ trong lòng ngài không ai có thể cảm nhận. Tin
rồi, nếu bắt nhầm người, vậy nỗi đau khổ, thù hận bao năm nay của ngài
biết tính với ai? Cho nên ngài thà rằng chọn không tin.
Tư Hành
Phong ôm chặt nàng vào lòng, than dài một tiếng “Thời gian nửa năm đó,
chính là những ngày tháng đau khổ, thảm thương nhất trong cuộc đời ta.
Tất cả mọi lí tưởng, mơ ước đều mất hết, hơn nữa còn bị ép vào cuộc sống không dành cho con người.”
“Nếu đó không phải là đoạn hồi ức tối đẹp vậy thì ngài đừng nhắc tới nữa.” Hạ Phẩm Dư có thể cảm nhận được
nỗi hận thù, đau đớn qua lời ngài nói, nàng không muốn ngài phải khổ.
Ngài lắc đầu đáp “Không, hôm nay ta thực sự muốn nói về những chuyện đó, như vậy thì mới không cảm thấy khó chịu, mệt mỏi nữa. Nếu đợi sang hôm sau, khi ta tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ không muốn nói bất cứ điều gì. Nàng
có biết hay không? Ta khổ sở đèn sách mười năm ròng rã chỉ vì muốn trở
thành trạng nguyên ghi danh bảng vàng.
Ông trời không phụ người
có lòng, cuối cùng vào năm ta hai mươi tuổi, ta cũng đỗ kì thi hội, chỉ
còn mỗi cuộc thi điện vào mùa xuân nữa là có thể một bước lên mây, hoàn
thành tâm nguyện bao năm của bản thân, lập chí trở thành một vị thanh
quan yêu dân như con. Thế nhưng ta không bao giờ có thể ngờ, chỉ bởi vì
khuôn mặt này mà ta đã gặp phải kiếp nạn đau đớn nhất, thảm thương nhất
trong cuộc đời mình.”
Trước kia lên kinh, ngài hoàn toàn không
biết, trên thế giới này lại tồn tại một người giống mình đến vậy, mà
người đó không ai khác chính là Thượng Quan Tầm, Tam hoàng tử của hoàng
triều Kim Bích, còn vương phi của ngài lại là một người phụ nữ điên
loạn, điên loạn đến mức không chỉ hủy hoại bản thân mà còn hủy cả nửa
cuộc đời của ngài. Người phụ nữ ấy chính là Hạ Chi Lạc, một người phụ nữ dung mạo như tiên mà ác độc như rắn rết.
Cho dù đã sáu năm trôi
qua, nhưng ngài còn nhớ rất rõ, ngày hôm đó ngài đi cùng mấy người thư
sinh khác tới Thái Bạch lầu uống rượu ngâm thơ. Đúng vào lúc đang định
trả tiền rời đi thì đột nhiên một người phụ nữ ăn mặc hoa lệ, thướt tha, dung mạo xinh đẹp như tiên giáng trần say rượu đi về phía ngài rồi
không ngừng gọi ngài bằng cái tên hoàn toàn xa lạ.
Đây là lần đầu tiên ngài nghe thấy tên của người đàn ông ấy – Thượng Quan Tầm.
Mấy người thư sinh đi cùng đều cười chọc ngài gặp vận đào hoa, thế nhưng ai mà ngờ được đây lại là kiếp đào hoa có thể hủy hoại cả cuộc đời ngài.
Lúc đó, ngài rất ý tứ đẩy người phụ nữ đó ra rồi nhanh chóng rời khỏi Thái Bạch lầu.
Thật không ngờ, ba ngày sau, đang đi trên đường, ngài đột nhiên bị ai đó
đánh ngất, khi tỉnh dậy đã phát hiện bản thân đang bị trói trong một
khách điếm, còn người phụ nữ bắt trói ngài đang ngồi uống rượu, lúc thấy ngài tỉnh dậy liền xông lại, ôm chặt lấy ngài rồi khóc lóc gọi tên, cầu xin ngài đừng có đi.
Từ những lời nói say của người phụ nữ đó,
ngài biết ả đang đau khổ vì không chiếm được tình yêu của phu quân, đến
nỗi phải lấy rượu giải sầu rồi nhận nhầm ngài chính là phu quân của
mình. Ngài không ngừng tránh né, đồng thời lên tiếng khuyên giải, muốn
để người phụ nữ này tỉnh táo lại. Ai ngờ, ả đột nhiên không để tâm mọi
thứ mà xông lại ôm chặt lấy ngài, cưỡng hôn ngài, thậm chí còn đưa tay
xé rách y phục của ngài, còn ngài chỉ có thể lấy hết sức lực đẩy ả ra
khỏi cơ thể mình.
Không biết ả đã phát điên hay vì uống quá nhiều rượu, không biết ả đang khóc hay đang cười, rồi ả không hề xấu hổ bắt
đầu cởi y phục trên người mình xuống, mãi cho tới khi trên người không
còn một manh vải che thân liền xông đến chỗ ngài, điên cuồng xé rách y
phục của ngài.
Ngài khó lòng chấp nhận được một người phụ nữ dung mạo tuyệt đẹp, lại làm ra những chuyện đáng xấu hổ. Để giúp ả tính táo, ngài không thể không đẩy ả ra lần nữa, sau đó tát mạnh vào mặt ả một
cái. Có điều không ngờ cái tát này lại khiến cho ả nổi trận lôi đình. Ả
cho người đánh ngài ngất đi. Tiếp đó, sau khi tỉnh lại, ngài không thể
nào ngờ bản thân đã bị ả bán vào Hiệt Hương Các.
Hiệt Hương Các
chính là kĩ viện lớn nhất của kinh thành hoàng triều Kim Bích, sở dĩ
phồn thịnh mãi không dứt chính là vì trong này không chỉ có những cô
nương xinh đẹp biết chiều lòng người mà còn có cả những người đàn ông
đẹp trai, thu hút tất cả những khách hàng với đủ mọi loại sở thích, nhu
cầu đa dạng.
Nói đến đây, giọng ngài bắt đầu nghẹn ngào, nét mặt trở nên cứng đờ.
Hạ Phẩm Dư thấy vậy liền nói “Ngài đứng nói thêm nữa…”
Tư Hành Phong lắc lắc đầu, nói tiếp “Từ lâu ta đã không sợ chạm đến vết
sẹo này rồi. Bất luận vết sẹo này đau đớn, nhức nhối đến đâu bởi chạm
vào một lần chẳng qua chỉ đau thêm đôi chút, vậy thì ngại cái gì chứ?
Những ngày đầu, ta đập phá hết mọi đồ đạc trong căn phòng đó, ngày nào
cũng gây đến lúc sức cùng lực kiệt, tất cả chỉ vì muốn rời khỏi. Điều
đáng hận là, khi ấy ta chỉ là một thư sinh yếu đuối, trói gà không chặt. Tú bà liền chuyển hết đồ đạc trong căn phòng đó đi, chỉ giữ lại đúng
một chiếc giường, sau đó trói chặt chân tay ta lại, khiến ta chẳng có cả cơ hội tự sát. Từ đó trở đi cuộc sống chẳng khác nào địa ngục trần gian của ta bắt đầu. Tất cả mọi sự giày vò về thể xác hay tinh thần đều khó
lòng tưởng tượng. Cuộc đời của ta đã bị hủy hoại như vậy đó, chẳng còn
tôn nghiêm của đàn ông, chẳng còn lí tưởng, mơ ước về tương lại. Nửa năm đó, ta đã bị ép phải chịu đựng mọi uất ức, nhục nhã đến chết cũng không thể quên. Mỗi ngày đều sống chẳng khác nào cái xác không hồn, điều duy
nhất có thể làm chính là nhắm mắt lại, hoặc nhìn người khác bằng đôi mắt căm hờn, thù hận. Ta nhớ rõ khuôn mặt của từng người ra vào căn phòng
đó. Ta đã từng thề, chỉ cần một ngày ta có thể sống mà rời khỏi căn
phòng này ta nhất định sẽ khiến cho những tên mặt người dạ thú đó xuống
mười tám tầng địa ngục.
Mãi cho tới nửa năm sau, Hạ Chi Lạc lại
xuất hiện lần nữa, cuối cùng ta đã có thể rời khỏi. Thế nhưng ả lại nói
mình không phải là Hạ Chi Lạc, đồng thời cho ta một món tiền và một danh sách viết đầy tên người, sau đó tiễn ta cùng mẫu thân ra khỏi kinh
thành. Thế nhưng rời khỏi kinh thành không bao lâu thì mẫu thân ta qua
đời. Tiếp sau đó, ta rời khỏi quê hương, lưu lạc đến tận nước Bạch Hổ,
bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.”
Mẫu thân qua đời, để lại
một mình ngài sống không bằng chết trên thế gian này, có khoảng khắc,
ngài đã từng nghĩ đến chuyện kết liễu cuộc đời đi theo mẹ cho xong, thế
nhưng ý niệm duy nhất khiến ngài từ bỏ ý định tự sát đó chính là bản
danh sách kia.
“Nàng có biết bản danh sách đó là cái gì không?” Ngài mỉm cười cay đắng.
Hạ Phẩm Dư ngây lặng người đi, thu đôi mắt của mình lại.
Thấy ngài đau khổ mà vẫn mỉm cười đầy căm hận, nàng đột nhiên hiểu ra, thì
ra danh sách tên người mà nàng vô tình nhìn thấy trong sơn động đó chính là bản danh sách những người khách năm xưa đã giày vò, hành hạ ngài.
Thấy nét mặt nàng, ngài liền biết nàng đã hiểu, lại bật cười nói “Nàng có
biết không, nếu không có bản danh sách đó, ta nghĩ trên thế gian này đã
chẳng còn người tên là Tư Hành Phong nữa rồi.” Thế nhưng cũng chính vì
bản danh sách đó mà ngài thực sự bị đẩy vào địa ngục, đến tận mức độ vạn kiếp bất phục, ngài của bây giờ là một tay đao phủ với bàn tay nhuốm
đầy máu tươi.
Hạ Phẩm Dư nắm chặt lấy bàn tay ngài sau đó liền nói “Ngài đừng nói nữa, đừng nói nữa, cứ coi như ta cầu xin ngài đi.”
Tư Hành Phong thu tay lại, đặt lên môi mình ra hiệu cho nàng im lặng
“Suỵt, vai trò của nàng đêm nay chính là một người lắng nghe.” Nói tới
đây, ngài lại im lặng, không tiếp tục nói thêm, một mình hồi tưởng lại
quãng thời gian đáng sợ kia.
Số ngân phiếu mà Hạ Chi Lạc đưa cho
đều bị ngài xé hết, ngài không cần một đồng nào từ số tiền bẩn thỉu đó.
Khi đến nước Bạch Hổ, không nơi nương tựa, ngài liền đến nương nhờ cửa
phật. Sư phụ trụ trì nói rằng ngài vẫn chưa dứt hết duyên trần, sát khí
trên người quá nặng, nếu chìm đắm quá lâu không kịp thời quay đầu lại
thì sẽ bị vạn kiếp bất phục.
Sau đó, ngài vô tình gặp được Hoa
Thanh Lâm, Quý phi nương nương đến đây dâng hương, cũng là một người phụ nữ hết lòng yêu thương Thượng Quan Tầm. Người phụ nữ này cũng đến từ
hoàng triều Kim Bích, cũng từng bị Hạ Chi Lạc hãm hại, vô duyên vô phận
với Tam hoàng tử, liền tức giận gả đi nơi đất khách quê người, lấy Tây
Lăng Xuyên.
Vào lần đầu tiên gặp Hoa Thanh Lâm, ngài thấy nét mặt không thể tin được của nàng liền nhớ ngay tới Hạ Chi Lạc. Có thể nói,
đối với Hoa Thanh Lâm, ban đầu, ngài cũng chẳng đối xử tốt lành. Chỉ có
điều Hoa Thanh Lâm hoàn toàn khác Hạ Chi Lạc, là một người phụ nữ đáng
thương, cũng là một người si tình. Tuy rằng bình thường tính cách khoa
trương, đanh đá, tuy rằng coi ngài là người mình thầm thương trộm nhớ
trước kia, nhưng tình cảm dành cho ngài là hoàn toàn chân thành, nếu bảo nàng chết vì ngài, ngài tin nàng cũng sẽ cam nguyện. Sau này, sở dĩ
ngài tin tưởng nàng là bởi vì ngài với Hoa Thanh Lâm cùng có một kẻ thù, đó chính là Hạ Chi Lạc.
Hoa Thanh Lâm có được thứ mà tất cả
những cung tần, mỹ nữ trong hoàng cung không có được đó chính là long
chủng duy nhất của Tây Lăng Xuyên – Tây Lăng Mật chưa tròn một năm tuổi. Bảo vệ địa vị trong hậu cung của người phụ nữ ngoại tộc Hoa Thanh Lâm,
bảo vệ hoàng tử của nàng chính là cơ hội thay đổi vận mệnh duy nhất của
ngài. Thế nhưng dựa vào một mình Hoa Thanh Lâm thì vẫn chưa thể nào thỏa mãn được đầy đủ mong muốn của ngài, người có thể giúp ngài đạt được mục đích không ai khác ngoài Tây Lăng Xuyên.
Thứ Tây Lăng Xuyên muốn chính là ổn định thiên hạ nhà Tây Lăng, là có thể đưa đứa con duy nhất
của mình lên được ngôi vị hoàng đế.
Tư Hành Phong quyết định bán
đi tất cả, thậm chí cả linh hồn mình, hứa sẽ dẹp loạn trong địch ngoài
cho Tây Lăng Xuyên, diệt trừ mọi gian thần, nội gián, đẩy mình vào chỗ
phong ba bão táp, mấy lần đại nạn không chết, cuối cùng cũng đổi lại
được quyền thế và địa vị như ngày hôm nay.
Tất cả mọi thứ đều nhằm mục đích báo thù rửa hận.
Mỗi đêm, ngài thường đọc bản danh sách đó, nhìn vào tên của những kẻ đó,
ngài chỉ hận không thể biến mối thù trong lòng mình thành một ngọn lửa
mãnh liệt đốt cháy hết những tên lang sói kia thôi.
Mỗi lần nhớ
lại quãng thời gian sống không bằng chết trong Hiệt Hương Các, ngài đều
không biết làm sao mình có thể trải qua được những ngày tháng đó. Ngài
căm hận Hạ Chi Lạc, hận người đàn ông tên Thượng Quan Tầm chưa từng gặp
mặt nhưng lại có tướng mạo giống mình. Vào lúc biết được Thượng Quan Tầm vì Hạ Chi Lạc mà rơi xuống vực thẳm, ngài chịu nỗi đả kích cực kỳ lớn.
Ngài thực sự không thể nào hiểu nổi, tại sao một người phụ nữ tâm địa
độc ác hơn rắn rết lại xứng đáng được người đàn ông như Thượng Quan Tâm
yêu đến mức cuồng dại, thậm chí còn cam lòng dùng tính mạng của mình để
đổi lại mạng sống cho ả. Ngài đã suy ngẫm chuyện này trong suốt thời
gian năm năm mà vẫn chẳng thể nào hiểu nổi.
Mãi cho tới khi gặp
lại Hạ Chi Lạc lần nữa, ngài mới nhận ra một sự thật rằng Hạ Chi Lạc
thực sự đã chết từ mấy năm trước, còn người phụ nữ đang sống trong thân
thể Hạ Chi Lạc lại là một người xa lạ đến từ một khoảng không gian khác, và cũng chính người xa lạ này đã giải cứu ngài thoát khỏi chốn địa ngục trần gian.
Ngài đã nghĩ suốt năm năm trời cũng không ra vấn đề,
nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại hoàn toàn thấu hiểu, người Thượng Quan
Tầm yêu không phải là Hạ Chi Lạc điên cuồng, ác độc kia mà là một người
khác, và người này chính là ân nhân cứu mạng ngài, vậy mà ngài lại điên
cuồng hành hạ, giày vò người ta suốt một đêm trời.
Tư Hành Phong
trong lòng tột cùng đau khổ, mâu thuẫn, nỗi giày vò đau khổ bao năm qua
rốt cuộc là vì cái gì? Cho nên, ngài thà tin những lời người phụ nữ kia
nói là giả dối. Không cần biết người phụ nữ đó là ai, ngài đều muốn coi
đó là Hạ Chi Lạc.
Ngọn lửa hận thù bắt cháy, rừng rực bùng lên trong cơ thể ngài.
Ngài đã từng thề với trời cao, chỉ cần ngài nào mà ngài còn sống trên thế
gian này, thì tất cả những người có tên trong bản danh sách đó nhất định phải xuống mười tám tầng địa ngục.
Những lời sư phụ trụ trì năm xưa nói không sai, bây giờ, ngài đã lún sâu trong đống bùn lầy, chẳng thể nào rút ra được nữa.
Hiện giờ, chỉ còn lại tên lang sói đáng chết cuối cùng là Hứa Văn Hổ này nữa thôi là ngài không cần phải vùng vẫy khổ sở trong đống bùn kia nữa.
Hạ Phẩm Dư thấy ngài im lặng mãi không nói, vô cùng lo lắng, quay đầu sang nhìn ngài, chỉ thấy ánh mắt ngài đang mơ màng, ngây lặng suy ngẫm điều
gì đó.
Nàng khẽ gọi ngài một tiếng “Hầu gia…”
Tư Hành
Phong thoáng định thần, điều chỉnh lại dáng nằm thích hợp, hai tay ôm
nàng càng chặt hơn. Ngài đưa mặt vùi vào mái tóc phía sau nàng rồi than
dài một tiếng.
Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, nghĩ một hồi nói “Nếu có
tâm sự mà giữ trong lòng còn đau khổ hơn là nói ra. Đã vậy thì ngài cứ
nói ra đi.”
Tư Hành Phong ngẩng đầu, lại thở dài một tiếng, ghé
sát mặt vào mái tóc nàng, tự chế giễu bản thân “Trong cuộc sống con
người có biết bao nhiêu việc không theo ý mình, nhưng lại không thể
không làm. Ta đã kéo theo rất nhiều người vô tội vào vòng xoáy này, liệu có phải quá đỗi bỉ ổi không?”
Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, lời nói
này của ngài là đang chỉ nàng sao? Từ lâu nàng đã không còn thấy hối hận vì đã gặp được ngài, cũng không hối hận đã theo ngài xuất cung.
Nàng bình thản lên tiếng “Ngài có thể cứu được bao nhiêu người thế, tại sao
lại làm khó cho người vô tội? Nếu đã cảm thấy vậy thì đừng có làm nữa.”
Tư Hành Phong suy ngẫm, cau chặt đôi mày rồi hỏi “Tại sao?” Ngài thực sự muốn biết nguyên nhân khiến bản thân mâu thuẫn.
Nàng đáp “Oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt! Lòng có hận thù là bởi vì
không thể từ bỏ. Nếu không từ bỏ được thì cả đời này sẽ phải sống trong
đau khổ, cả đời sẽ thấy không vui. n Nếu đã khó khăn lắm mới có
thể sống tiếp, vậy tại sao lại khiến cho cuộc đời hoàn toàn mới này phải đau khổ giống như cuộc sống trước kia chứ?”
Nàng biết chuyện
Hiệt Hương Các bị cháy, tú bà họ Lý chết đều có liên quan đến ngài. Tuy
rằng nàng có thể thấu hiểu được nổi đau khó lòng khỏa lấp của ngài,
nhưng nàng không hy vọng cả cuộc đời này ngài đều đắm chìm trong thù
hận. Nếu vậy cuộc sống còn có điều gì thú vị, ý nghĩa?
Ngài lại ngây người, không ngừng lặp lại câu “Nàng không hiểu được, không hiểu được đâu…”
Nàng mím môi, quyết định chuyển sang chủ đề khác “Thực ra nơi đây mới chính là nhà của ngài đúng không?”
Ngài đưa mắt nhìn về cây nến ở phía bàn, lặng đi một hồi rồi nói “Không
phải, quê nhà của ta nằm ở phía Tây Nam của hoàng triều Kim Bích, đi về
phía Tây Bắc một chút sẽ đến biên giới sát nước Bạch Hổ. Nơi này là nơi
ta xây để tiện hành sự.”
“Vậy tại sao ngài lại đặt tên nó là Tô Viên? Hay là tên của ngài vốn dĩ họ Tô và tên Mục?”
Ngài liền đáp “Không, Tư Hành Phong là tên thật của ta. Mẫu thân ta họ Tô.”
Thì ra là như vậy. Nàng lại nghĩ, xây dựng Tô Viên này chính là biểu hiện cho tình yêu và nỗi nhớ mẫu thân da diết của ngài.
“Nơi này thực sự rất đẹp.” Nàng lên tiếng tán thưởng.
Ngài mỉm cười không đáp.
Dần dần, hai người chìm sâu trong im lặng, không khí bỗng cũng theo đó mà trở nên rất loãng.
Bên tai truyền lại hơi thở ấm nóng, Hạ Phẩm Dư càng không dám thở mạnh. Hơi thở nhẹ nhàng dần trở nên nặng nhọc, khó khăn khiến cho nàng cảm thấy
vô cùng căng thẳng.
Ngài siết chặt vòng tay mình lại, đến mức
khiến nàng dường như không thở nổi. Đúng vào lúc nàng tưởng rằng mình
sắp sửa chết ngạt thì ngài liền buông lỏng nàng ra.
Hạ Phẩm Dư
ngước mắt lên nhìn ngài, khuôn mặt anh tuấn đang gần ngay trước mặt, ánh sáng của nên bị ngài chặn quá nửa, không rõ được nét mặt của ngài, chỉ
cảm nhận được hơi thở của ngài càng lúc càng tiến gần lại chỗ mình, mãi
cho tới khi đôi môi thấy ấm nóng, trái tim vì thế mà loạn nhịp.
Chiếc hôn này cháy bỏng mà nồng nàn, chẳng khác nào ngọn lửa, gặp lúc thời
tiết nóng nực, liền bùng cháy rạo rực, nhanh chóng thiêu đốt cả hai
người.
Ngài từng nói ngài sẽ không ép buộc nàng, thế nhưng vào lúc nàng không có chút phòng bị ngài lại mê hoặc nàng, quyến rũ nàng.
Hai tay nắm chặt lấy nhau, sự giao thoa của thể xác và đồng điệu của tâm
hồn, ngài đem lại cho nàng cảm giác hoàn toàn khác biệt. Khoảng trống
trong cơ thể nhanh chóng được lấp đầy, đúng vào khoảnh khắc đôi tim rung động, dường như nàng đã không còn là nàng nữa, cả thân thể nhẹ bẫng như mất đi trọng lượng, bay bổng, phiêu linh trong bầu trời bao la, rộng
lớn…