Type-er: TonyChopper
Cảnh Trung: Gần đây cảm thấy chút phiền muộn. Thực ra… ta đã thầm yêu Phẩm cô nương, có điều đã là chuyện của nhiều năm trước. Kể từ sau khi Hầu gia thể hiện tình yêu mãnh liệt với Phẩm cô nương, ta liền đem tình cảm này chôn sâu trong lòng, không dám ảo tưởng thêm nữa. Tuy rằng thi thoảng vẫn trốn vào một góc khuất lén lút nhìn Phẩm cô nương. Người xưa có câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Cứ thỉnh thoảng nhìn trộm như vậy, không ngờ lại để cho Hầu gia phát giác, động một tí là lại trợn mày lườm ta, sau đó giao cho ta việc chẻ củi ở phòng ngự thiện.
Quan Quần: Gần đây cảm thấy chút phiền muộn. Hai ngày trước, ta cùng Hầu gia đi trên đường, bất ngờ gặp thiên kim của Lễ bộ Thượng thư. Ai mà biết được lúc đó thiên kim nhà Lễ bộ Thượng thư lại mang theo người một bức tranh. Cô nương yếu ớt đi đường chẳng khác nào tạo nghiệt, bị người ta đâm sầm vào cái là tranh bay đường tranh, rơi đúng vào vai của Hầu gia. Thiên kim đó lập tức xông tới xoa bóp vai cho Hầu gia, xoa bóp một hồi lại tiến ra cả phần ngực. Thế rồi, chuyện xoa bóp này cũng gây ra đại hoạ. Phu nhân hồi phủ liền hỏi ta thiên kim Lễ bộ Thượng thư đã xoa bóp những phần nào trên người Hầu gia, ta là người thật thà, có sao nói vậy. Sau đó, phu nhân liền bảo, thiên kim Lễ bộ Thượng thư động vào phần nào trên người Hầu gia thì trong vòng một tháng, Hầu gia cũng không được động đến phần đó trên người phu nhân. Đối với Hầu gia, động chút là lại thích bế phu nhân mà nói thì điều này vô cùng đáng sợ và khó chịu. Vậy là tính thực thà của ta gây ra chuyện không vui cho Hầu gia. Từ đó, Hầu gia liền giao cho ta việc gánh nước ở phòng ngự thiện.
Tư Tùng Ngạn: Gần đây cảm thấy chút phiền muộn. Từ trước đến nay, phụ thân lúc nào cũng chỉ bế mẫu thân mà không hề bế ta, không bế ta thì thôi đi, thế nhưng mỗi tối, mỗi lần ta đòi mẫu thân kể chuyện cho trước khi ta đi ngủ là phụ thân lại bắt ta đứng phạt ở ngoài cửa. Thực ra, ta biết phụ thân muốn ăn hiếp mẫu thân, bởi vì động một chút là lại hôn mẫu thân, mỗi lần hôn xong là mẫu thân lại phát sốt, sinh bệnh. Cho nên, ta quyết định, phải bám riết lấy Tây Lăng Mật, bảo ngài hạ thánh chỉ để mẫu thân hàng ngày kể chuyện cho ta nghe trước khi đi ngủ, rồi bắt phụ thân đứng phạt bên ngoài cửa.
Tây Lăng Mật: Gần đây cảm thấy chút phiền muộn. Mỗi ngày đều bị nhốt trong hoàng cung chẳng khác nào một tù nhân, ngay cả khi lén lút trốn ra ngoài cũng bị người ta bắt lại. Tiên đế trước kia ngày nào cũng bận rộn chính sự, người làm quả nhân đích thực là cô quả, đơn độc quá đi mất. Hai ngày trước ta còn nghe nói, Tư ái khanh muốn từ quan, nói rằng muốn làm việc ở y quán với phu nhân của mình. Mở một y quán thì kiếm được mấy đồng chứ? Có thể kiếm được nhiều tiền so với việc trợ giúp quả nhân sao? Không được, quả nhân nhất định phải nắm gọn con gái của ái khanh trong tay, xem xem người làm nhạc phụ như ngài làm cách nào mà chạy mất được?
Cư Viên Tu: Gần đây cảm thấy chút phiền muộn. Lí luận và thực tế đã chứng minh, đến trước chưa chắc đã có trước, đến sau chưa chắc đã bỏ lỡ cơ hội. Nhớ lại năm xưa, ta đã tặng bông hoa đi rồi lại bị người khác nhét trả lại, thực sự là sầu thảm vô cùng. Bây giờ, người ta đã trở thành phu thê ân ái, còn ta vẫn cô quả, đơn chiếc một mình. Cho nên mới nói, làm một người đàn ông nhất định phải tuân theo quy tắc thông thường: Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu. Hầy, chỉ trách ta chưa đủ xấu!
Tây Lăng Xuyên: Gần đây cảm thấy chút phiền muộn. Bây giờ quả nhân một thân một mình nằm dưới lớp đất sâu, chẳng có lấy một người để nói chuyện. Mong ngóng Tiểu Phong sẽ tới thăm nom quả nhân, bây giờ thì hay rồi, ngay cả lúc đến thăm quả nhân cũng ngạo nghễ để người khác khiêng tới, khiến cho quả nhân chỉ thấy một phần chân mà không nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Phong. Thực sự cảm thấy hối hận vì năm xưa đã không kéo Phẩm Dư cùng nằm dưới đất với quả nhân.
Hoa Thanh Lâm: Gần đây cảm thấy chút phiền muộn. Xui xẻo tận mạng bị người ta kéo theo tuẫn táng đã đành, khó khăn lắm mới gặp được một người đàn ông trông giống như Tiểu Phong ở dưới âm tào địa phủ, sau đó hứng thú dâng trào, tâm ý tương thông, vốn dĩ muốn phát triển lâu dài, không ngờ người ta lại vứt cho một câu: Nàng là người đã có chồng, làm người không được làm chuyện vụng trộm, lén lút.
Hậu kí
Vào một ngày tuyết bay ngợp trời, cuối cùng tôi đã hoàn thành tác phẩm này.
Hơn ba năm trước, cuốn tiểu thuyết đầu tiên mang tên Lên cung trăng tìm tình yêu là cuốn sách dẫn tôi bước vào con đường sáng tác văn chương, cũng vì thế mà kết giao được rất nhiều những fan hâm mộ Hoa Thanh Thần đáng yêu.
Trong tiểu thuyết Lên cung trăng tìm tình yêu, ngoại trừ nhân vật nam nữ chính ra, tôi tin rằng nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc nhất với độc giả chính là Tư Hành Phong, nhân vật phụ đã phải chịu rất nhiều giày vò, khổ sở. Lúc đó, có rất nhiều người hỏi tôi, tại sao mà tôi lại có thể nghĩ được ra tình tiết đó, tại sao có thể giày vò, hành hạ một anh chàng đẹp trai đến mức tàn tạ, khốn khổ như vậy. Lúc đó, tôi chỉ biết thì thầm, thôi mà, suy nghĩ của người ta sâu xa mà…
Nhân vật Tư Hành Phong này được tất cả các độc giả yêu quý, thương xót, và hy vọng có thể đọc được câu chuyện tình yêu giữa nhân vật này với Hạ Phẩm Dư. Mà ngay bản thân tôi cũng rất quan tâm đến nhân vật này. Cho nên, sau khi viết xong cuốn Lên cung trăng tìm tình yêu, tôi liền bắt tay viết câu chuyện tình của hai người họ.
Một người đàn ông đã chịu tổn thương nặng nề trong quá khứ như Tư Hành Phong rốt cuộc cần một người phụ nữ như thế nào mới có thể cứu được?
Kiểu nhân vật nữ ngây thơ? Tôi đã từng suy nghĩ qua, thế nhưng chỉ sợ loại nhân vật nữ này mà xuất hiện trước mặt Tư Hành Phong kiểu gì cũng bị ngài tát cho một bạt tai vì quá đỗi ngây thơ, không hiểu sự đời.
Kiểu nhân vật nữ vạn năng? Tôi cũng từng nghĩ qua, nhân vật nữ quá vạn năng e là sẽ toát lên khí thế áp bức người chứ không thể nào giúp ngài chữa trị vết thương lòng đau đớn.
Sau cùng, tôi liền chọn kiểu nhân vật nữ điềm đạm.
Có điều theo phương thức tư duy thông thường của mình tôi luôn thích những nhân vật nữ tếu táo, vui nhộn đôi chút, còn câu chuyện thuộc về Tư Hành Phong và Hạ Phẩm Dư lại buồn man mác, hoàn toàn khác biệt so với phong cách vui vẻ, hài hước của tôi khi đó. Cho nên, ngay khi viết tác phẩm này không lâu, tôi cảm thấy năng lực của mình khi ấy vẫn chưa đủ tầm.
Nô lệ tình yêu (Tên ban đầu: Tình này đành hẹn với gió đông) gặp phải khó khăn, rồi bị ngắt quãng. Sau khi bẵng đi tầm ba, bốn năm, khi mà tôi đã thử qua đủ loại phong cách viết khác nhau thì mới dám nghĩ tới việc hoàn thành nốt tác phẩm mà tôi đã do dự, trăn trở mấy năm nay.
Có lẽ đây là lần đầu tiên thử sức với phong cách này, nên sẽ có nhiều sai sót, nhưng tôi vẫn luôn mong muốn có thể thử sức ở nhiều dạng phong cách, viết ra các nhân vật có tính cách khác nhau chứ không phải ngàn người như một. Nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là mỗi một tác phẩm, mỗi một nhân vật ra đời đều có linh hồn riêng của nó.
Tiết lộ cho mọi người biết một bí mật nhỏ.
Kết cục ban đầu của câu chuyện này chính là Hạ Phẩm Dư thực sự uống phải rượu độc, có thể tỉnh lại hay không vẫn còn chưa rõ. Các độc giả thân yêu đọc đến đây chắc hẳn sẽ nghĩ tới kết cục của tiểu thuyết Mỹ nhân tới hoa rơi đầy ngay lập tức. Đúng vậy, không sai, mở đầu và kết thúc của Mỹ nhân tới hoa rơi đầy thực ra lúc đầu được viết cho Tư Hành Phong và Hạ Phẩm Dư. Tôi biết rằng, một khi bí mật này được tiết lộ, các độc giả thân yêu sẽ nói tôi ác độc, nửa đời trước của Tiểu Phong đáng thương đã thê thảm như vậy rồi mà còn bắt ngài phải cô độc nhung nhớ Hạ Phẩm Dư suốt cả cuộc đời còn lại, thật là vô nhân đạo quá. Đúng thế, cuối cùng, tôi cũng không nhẫn tâm, cảm thấy nếu làm vậy thì vô nhân đạo quá. Thế là, lần này, đành để cho đôi uyên ương khổ mệnh này đau buồn ba ngày.
Bad ending là tuyệt vọng, happy ending là hy vọng.
Hoa mỗ không viết bad ending, chỉ viết happy ending thôi!
Cám ơn sự ủng hộ nhiệt tình của tất cả các độc giả, hy vọng mỗi tác phẩm của tôi đều có thể khiến cho mọi người hài lòng, thích thú.
TOÀN VĂN HOÀN