Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông

Buổi chiều muộn mùng năm, mặt trời dần tắt nắng, sắc trời ảm đạm, đã đến lúc phải châm đèn.

Giống như mọi ngày, sắc đèn đỏ rực tỏa sáng khắp mọi ngóc ngách trong điện
Ngọc Hoa, ánh đèn rực rỡ khiến cả đại điện không khác gì ban ngày, vô
cùng chói lóa.

Trong tẩm cung, có đặt một tấm bình phong xanh
ngọc rộng khoảng vài mét. Trên chiếc giường lộng lẫy phía sau tấm bình
phong, người đang nằm trên đó khi nghe thấy tiếng bước chân liền lười
nhác mở miệng “Tại sao ái khanh vẫn còn đứng đó mãi thế? Quả nhân thấy
ái khanh đứng ở đó lâu lắm rồi đấy!”

Tư Hành Phong mím chặt đôi môi, đưa thân người cứng đờ bước vào phía sau tấm bình phong.

“Ái khanh đúng là tuyệt tình quá, quả nhân chỉ muốn mời ái khanh vào đây
cùng thưởng thức một bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch (*) mà thôi, vậy mà phải đợi đến tận đêm mùng năm hôm nay mới được gặp.” Tây Lăng Xuyên tỏ ra vô cùng đáng thương, nhìn về phía Tư Hành Phong với khuôn mặt lạnh như
băng, đôi mắt phụng khẽ xếch lên rồi lên tiếng “Người đâu, thưởng rượu.”

(*) Quỳnh Tương Ngọc Dịch: Tên một loại rượu.

Lời nói vừa dứt, người cung nữ mặc bộ y phục màu xanh lá cây liền bê tới một khay ngọc, quỳ trước mặt Tư Hành Phong.

Quỳnh Tương Ngọc Dịch?

Tư Hành Phong cúi đầu nhìn chiếc ly ngọc tai rồng trên chiếc khay ngọc kia, trong ánh mắt là màu rượu tươi đẹp vô ngần.

Hay cho một câu Quỳnh Tương Ngọc Dịch!

Có lẽ cũng chỉ có mình ngài mới coi ly thuốc giải độc này như Quỳnh Tương Ngọc Dịch mà thưởng thức thôi! Đôi môi mím chặt nãy giờ bất giác nhếch
lên, ngài vội vã nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn, sau đó đặt chiếc ly ngay ngắn lại khay. Tư Hành Phong từ từ tiến lại chiếc giường, nơi Tây
Lăng Xuyên đang nằm, đôi môi quyến rũ khẽ nhếch lên, mỉm cười lạnh lùng
đáp “Hoàng thượng đúng là biết cách nói đùa, hàng tháng vi thần chờ ly
rượu Quỳnh Tương Ngọc Dịch này thật khổ sở.”

Tư Hành Phong cố ý
nhấn mạnh bốn chữ ‘Quỳnh Tương Ngọc Dịch’, khiến Tây Lăng Xuyên bật cười vui vẻ “Quả nhân thực rất yêu thích điểm này ở ái khanh, vì thế ái
khanh đừng trách quả nhân. Tất cả những chuyện này đều vì muốn tốt cho
ái khanh mà thôi.”

Tư Hành Phong thầm mỉa mai trong lòng, tất cả
đều muốn tốt cho ngài sao? Chẳng qua là sợ Tư Hành Phong ngài bỏ trốn,
không có ai làm việc thay cho Hoàng thượng, diệt đường chặn lối hết đám
yêu nghiệt kia mà thôi!

Đèn trong điện lúc trước sáng rực không
biết từ lúc nào đã chuyển sang mờ ảo, và người đang nằm trên chiếc
giường kia cũng dần chìm trong bóng tối, chiếc lò hương bên cạnh thoang
thoảng mùi thơm dễ chịu, thanh đạm bay vấn vương khắp gian phòng.

“Ái khanh, ái khanh có nóng không? Có cần quả nhân cởi y phục giúp không?”
Tây Lăng Xuyên nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ ửng lên của Tư Hành Phong nhẹ nhàng buông tiếng.

“Để vi thần tự làm.” Tư Hành Phong từ chối hảo ý của Tây Lăng Xuyên, tự mình cởi y phục xuống.

“Nhìn này, làn da nõn nà của ái khanh thậm chí còn trắng trẻo, mịn màng hơn cả đám phi tần của quả nhân nhiều lần ấy chứ.”

“Ái khanh, quả nhân thấy bên vai phải của ái khanh có một nốt ruổi màu đỏ nhỏ này.”

“Ái khanh, hình như ái khanh có sợi tóc bạc, lại còn nửa trắng nửa đen nữa, để quả nhân nhổ thay cho ái khanh nhé!”

“Ái khanh, có phải ái khanh cảm thấy rất khó chịu không, nào lại đây quả nhân yêu nào.”

“Tây Lăng Xuyên, rốt cuộc ngài có ngủ hay không?” Tư Hành Phong cuối cùng
không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, giọng nói tột cùng lạnh nhạt, kéo
chiếc chăn trùm lên quá đầu, ngăn cản ánh mắt dâm tà đang xuyên thẳng về phía mình.

Tây Lăng Xuyên bật cười, mãi một lúc lâu sau mới có thể ngưng lại.

Dần dần, cả đại điện rộng lớn, ngoại trừ tiếng củi cháy trong những chiếc
lò sưởi đặt ở phía xa, chẳng còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác…

“Phẩm Dư tỷ, tỷ đã bao giờ nhìn thấy phi tử nào của Hoàng thượng ở lại điện
Ngọc Hoa này qua đêm chưa? Tại sao…” Giọng một phụ nữ khẽ khàng vang
lên.

“Ánh nắng đầu tiên của ngày mai không biết sẽ bắt đầu chiếu
đến từ hướng nào đây?” Hạ Phẩm Dư ngước mắt nhìn vầng trăng khuyết ngày
càng ảm đạm, u tối, thanh âm u sầu kịp thời ngắt quãng giọng nói trước
đó.

Hàm Yên sau khi nghe thấy câu nói của Hạ Phẩm Dư liền nhận ra mình đã lỡ lời, hoảng hốt ngậm miệng, không dám nhiều chuyện thêm nữa.

Thời gian kể từ giây phút đó chậm hẳn lại, chậm đến mức bất cứ ai cũng có thể níu giữ được bước chân của thời gian…

Sáng sớm ngày mùng sáu, vầng mặt trời chói lóa nhú lên phía đường chân trời
xa xa, trong khi vầng trăng cong cong hình lưỡi liềm kia vẫn chưa lặn
hẳn, Hạ Phẩm Dư và Hàm Yên đã cung kính đứng bên ngoài cửa điện, lặng lẽ chờ đợi mệnh lệnh của bề trên. Khi ánh nắng dần len lỏi vào trong, hai
người liền bước vào trong điện, bắt đầu bận rộn. Không lâu sau, bóng
dáng khoác áo bào màu vàng dần biến mất khỏi sắc trời tinh mơ, khiến hai thân hình khoác y phục cung nữ có thể nghỉ ngơi trong giây lát.

“Phẩm Dư tỷ, tia nắng đầu tiên đã rọi vào chân trái của muội đấy.” Hàm Yên
thì thầm chỉ để mình Hạ Phẩm Dư nghe thấy “Hoàng thượng đã rời khỏi lâu
rồi, không biết Bình Viễn Hầu gia lúc nào mới thức giấc nhỉ? Trong lòng
Hàm Yên thấy sợ hãi lắm…”

Thế nhưng người mà Hàm Yên sợ thực sự
không phải là Hoàng thượng mới rời khỏi, cũng không phải vị chủ nhân
đang nằm bên trong còn chưa tỉnh giấc, mà chính là Hoa Quý phi người
hiện đang nắm quyền sinh sát của Đông cung.

Hạ Phẩm Dư quay đầu
nhìn tiểu nha đầu mới vừa mười bốn đang đứng cạnh bên, bình thản mỉm
cười, xem ra câu nói nhắc nhở của nàng ban nãy đối với tiểu nha đầu này
chỉ như đàn gảy tai trâu.

“Phẩm Dư tỷ, trên mặt muội có gì hay
sao mà tỷ lại nhìn muội lâu thế?” Khuôn mặt xinh xắn, nhỏ nhắn của Hàm
Yên hiện lên nét nghi hoặc.

Hạ Phẩm Dư không đáp, khuôn mặt vẫn nở nụ cười rất nhẹ vốn có.

Bỗng nhiên tấm rèm màu vàng khẽ động, một bàn tay trắng trẻo, thon dài đặt nhẹ bên mép giường.

Trước ánh mắt ra hiệu của Hạ Phẩm Dư, Hàm Yên mới nhận ra vị chủ nhân đang
ngủ bên trong cuối cùng cũng thức giấc. Hàm Yên thận trọng bước lại gần, khẽ vén tấm rèm lên, chỉ sợ sẽ khiến cho vị chủ nhân này bực bội.

Tư Hành Phong ngước mắt nhìn ánh nắng rọi từ bên ngoài vào, nhất thời chưa kịp thích ứng, thoáng cau nhẹ đôi mày. Cuối cùng ngài cũng chịu đựng
được đến buổi sáng ngày mùng sáu. Đêm mùng năm hàng tháng, khi thuốc độc phát tác, ngài cảm thấy chẳng khác nào chết đi sống lại. Tư Hành Phong
ngẩng đầu, liền thấy một tiểu nha đầu mặt mày non nớt đang nhìn về phía
mình, đối diện với ánh mắt đó ngài cảm thấy càng thêm chán nản, lập tức
nhanh chóng nhắm nghiền hai mắt, chẳng muốn nhìn thêm bất cứ điều gì.

Hạ Phẩm Dư bê y phục trên tay đang định lại gần chiếc giường, thì thấy
người nằm trên chiếc giường toàn thân trần trụi, nằm quay lưng lại phía
nàng, mái tóc dài đen mượt vừa hay che khuất khuôn mặt của ngài, khiến
người ta chẳng thể nhìn rõ dung mạo. Đúng vào khoảnh khắc ngài khẽ ngẩng đầu, nàng lại thấy Hàm Yên ngưng hẳn động tác vén rèm, thất thần nhìn
thẳng về phía ngài, khuôn mặt lộ rõ vẻ say mê, đắm đuối.

Nàng đã
từng nghe nói tướng mạo tuấn kiệt, mỹ lệ của vị Bình Viễn Hầu gia này từ lâu, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng chỉ cần dựa vào cử chỉ, hành động của Hàm Yên lúc này nàng liền sáng tỏ mọi chuyện.

Hạ Phẩm Dư bất
giác cau chặt đôi mày, tối đó tuy không trực tiếp nhận lời cầu khẩn của
Yên Chi, nhưng bản thân nàng rõ ràng đã động lòng trắc ẩn, liền tới
thỉnh mệnh thượng nghi, tự nguyện tới trực đêm tại điện Ngọc Hoa. Chỉ
còn chưa tới bảy tháng nữa là nàng có thể xuất cung, thế nên nàng không
thể để xảy ra bất cứ sai sót nào tại điện Ngọc Hoa này được.

Nàng định thần, chỉnh đốn lại số y phục trên tay mình, cúi đầu bước nhanh về phía trước.

Hạ Phẩm Dư xuất hiện kịp thời đồng thời khiến Hàm Yên định thần, khẽ thè
lưỡi nhí nhảnh, thu lại ánh mắt đắm say, tiếp tục công việc đang làm.
May mắn thay vị Hầu gia tuyệt mỹ kia chỉ quay mặt đi phía khác chứ không hề so đo trước thái độ này của Hàm Yên.

Tư Hành Phong lạnh lùng
đưa mắt liếc qua người cung nữ mặc y phục màu xanh đứng trước mặt đang
cung kính cúi đầu khom lưng, bê trên tay y phục mới, bất giác ‘hưm’ một
tiếng. Ngài lạnh lùng đẩy bộ y phục đó sang một bên, đi chân đất về phía hồ nước nóng ở phía sau tấm bình phong.

Thời tiết đầu xuân vẫn
còn hơi lạnh, trong điện tuy rằng có đặt ò sưởi, nhưng ngài lõa thể bước xuống giường thế này khiến Hạ Phẩm Dư không khỏi ngạc nhiên, đành cung
kính đứng sang một bên.

Hàm Yên trái lại, khuôn mặt đỏ ửng lên, không biết đưa mắt nhìn về phía nào.

Mãi cho tới khi tiếng nước róc rách vang lên, trái tim đang thắt chặt của
Hạ Phẩm Dư mới trở về trạng thái bình thường, lúc này nàng mới dám đứng
thẳng người dậy. Nàng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Hàm Yên đã sáp lại gần, thì thầm “Phẩm Dư tỷ, tỷ đã nhìn thấy tướng mạo của Hầu gia chưa? Ngài
tuấn tú vô cùng, trước giờ Hàm Yên chưa từng thấy người nào…”

Hạ
Phẩm Dư nhìn Hàm Yên đang vô cùng hứng khởi, bất giác lên tiếng ngắt lời “Một lát nữa còn phải mặc y phục cho Hầu gia đấy.” Dứt lời nàng liền
đưa bộ y phục trên tay cho Hàm Yên, bản thân cầm một chiếc khăn mềm mại
bước về phía kia của điện.

Hàm Yên lại nhí nhảnh thè lưỡi, lặng lẽ bê bộ y phục đi theo phía sau Hạ Phẩm Dư.

Hồ nước, từng làn khói trắng tản ra khắp nơi.

Hạ Phẩm Dư và Hàm Yên lặng lẽ đứng bên hồ nước. Từ đầu chí cuối, Hạ Phẩm
Dư vẫn luôn cúi đầu an phận, trong khi Hàm Yên mỉm cười ngô nghê nhìn về bóng người trong hồ nước nóng kia.

Tư Hành Phong nhấn cơ thể trong làn nước nóng, hai tay không ngừng khỏa nước lên gột rửa thân thể.

Nhìn những cánh hoa đang nổi trôi trên mặt nước, từng cánh từng cánh đỏ hồng thắm, sắc đỏ như máu của đám cầm thú kia, khiến ánh mắt Tư Hành Phong
cực kỳ khó chịu. Kể từ năm năm trước sau khi thoát khỏi địa ngục trần
gian kia, ngài đã thề với trời rằng, cho dù phải trả giá đắt thế nào,
cũng nhất định phải báo thù rửa hận cho bằng được, cùng lắm là khiến
thân này bị vùi dập, hành hạ thêm vài năm nữa mà thôi.

Quan Quần
cũng vừa hay truy ra được tung tích của mấy người nữa. Thế nên chẳng bao lâu nữa, danh sách tên người đó có thể vĩnh viễn đốt đi được rồi.

Ánh mắt ngài ngậm cười, đôi mi cũng ngậm cười, bờ môi gợi cảm cũng ngậm
cười. Trong nụ cười ẩn chứa điều bí ẩn khó lòng bày tỏ, và đặc biệt nụ
cười đó chất chứa những đau thương và lạnh lùng.

Bỗng Tư
Hành Phong thu bàn tay lại, nắm thật chặt những cánh hoa trong lòng bàn tay. Đến lúc bàn tay lại lần nữa mở ra, đám hoa kia đã không còn chút
sắc thắm thay vào đó là vẻ tan nát, tàn tạ, xấu xí đến mức dị thường. Tư Hành Phong ném đám cánh hoa đó sang một bên, tức giận ra khỏi hồ, rảo
chân trên lối đi ven hồ.

Khi cặp chân dài thẳng kia xuất hiện
trước mặt Hạ Phẩm Dư, nàng vội cầm chiếc khăn mềm trên tay lui về phía
sau, bắt đầu lau khô mái tóc ướt tỉ mỉ, tận tình.

Đây là lần đầu
tiên, Hạ Phẩm Dư nhìn rõ tướng mạo của nhân vật nổi danh chốn kinh thành Vân Hổ này. Nếu ngài là phụ nữ, thì chỉ có cụm từ ‘khuynh nước khuynh
thành’ đủ để hình dung mà thôi!

Tư Hành Phong cúi xuống
nhìn Hạ Phẩm Dư đang tất bật, người phụ nữ này là người duy nhất trong
bao nhiêu năm nay đối diện với ngài mà không hề có chút tình ý, dường
như trong mắt nàng chẳng có gì khác ngoài những giọt nước đọng trên thân người ngài. Thật không ngờ trong chốn hoàng cung này lại tồn lại một
người dị thường đến vậy, khuôn miệng ngài bất giác cong lên.

Hạ
Phẩm Dư dường như cũng cảm thấy người đàn ông trước mặt đang nhìn mình
bằng ánh mắt hiếu kì, đôi tay có phần giảm tốc độ, cuối cùng không nhẫn
nhìn được mà ngước mắt lên nhìn. Thật không ngờ ngài đang nhìn nàng mỉm
cười, tuy nụ cười đó lạnh nhạt, lúc ẩn lúc hiện, nhưng đích thực là ngài đang nhìn nàng cười.

Nàng vội vã cúi đầu, mím chặt môi, tiếp tục công việc còn giang dở.

Nụ cười trên môi Tư Hành Phong càng lúc càng thêm xán lạn, ánh mắt cũng từ từ tươi tắn hơn.

Ngài chợt nhớ ra, người cung nữ đặc biệt trước mặt chính là người hôm trước
khiến cho Cư Viên Tu thất thần. Nếu ngài nhớ không nhầm thì hôm đó vị Cư đại nhân kia gọi cung nữ này là Phẩm cô nương.

Người phụ nữ này
đích thực đặc biệt khác người, dung mạo bình thường, nếu đem so với mỹ
nữ trùng trùng điệp điệp trong chốn cung đình này thì kém xa, thế nên
với tính cách si mê, đắm say cái đẹp của Tây Lăng Xuyên, nàng có thể
xuất hiện tại điện Ngọc Hoa này, quả là một điều nằm ngoài dự đoán.

Rất nhanh, Tư Hành Phong đã ăn mặc chỉnh tề, Hạ Phẩm Dư và Hàm Yên cung
kính đứng nép sang một bên, khom lưng cúi đầu, tiễn ngài rời khỏi. Ai
ngờ, đúng lúc ngài đang định bước ra khỏi điện Ngọc Hoa, liền quay đầu,
bước tới trước mặt Hạ Phẩm Dư.

Hạ Phẩm Dư khẽ nắm lấy y phục, cúi đầu, nín thở, không dám động đậy. Hàm Yên cũng cúi rạp đầu xuống, không dám hít thở, có điều không nhẫn nhịn được mà ngước mắt lên nhìn vị Hầu
gia tính tình thất thường trước mặt, liền nhận ra ngài đang nhìn chằm
chằm vào Hạ Phẩm Dư, trong đôi mắt ánh lên nét hiếu kì.

Liền sau đó, Tư Hành Phong cất tiếng, thanh âm tuấn nghị, cuốn hút “Ngươi tên gì?”

Khẽ chớp đôi mi, Hạ Phẩm Dư đưa mắt nhìn xuống đôi ủng thêu hoa tinh tế,
sang trọng trước mặt, từ từ quỳ xuống, cung kính đáp “Hồi bẩm Hầu gia,
nô tì họ Hạ, tên là Phẩm Dư.”

Họ Hạ? Lại là một người họ Hạ? Tư
Hành Phong vừa nghe thấy nàng thốt ra chữ ‘Hạ’ kia, hai bàn tay liền nắm chặt đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Tư Hành Phong toàn thân bất động, im lặng một lúc lâu.

Hạ Phẩm Dư đưa mắt nhìn xuống đôi ủng, lặng đứng ở đó một hồi lâu rồi,
trực giác mách bảo cho nàng biết, ngài đang nhìn nàng. Nơi ánh mắt có
thể đưa tới vừa hay cho nàng thấy đôi bàn tay đang nắm chặt lại của
ngài, gân xanh nổi rõ, có thể cảm nhận được nộ khí đang dâng trào trong
ngài, giây phút đó, đôi tay nàng bất giác run lên lẩy bẩy.

“Họ Hạ?” Giọng ngài lạnh như băng.

“Dạ phải.” Hạ Phẩm Dư khẽ đáp, càng hạ đầu với thân người thấp hơn.

Không biết quỳ bao lâu, Tư Hành Phong không nói tiếng nào rời khỏi điện Ngọc
Hoa. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng dần biến mất, Hạ Phẩm
Dư mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đôi bàn tay nắm chặt mở ra, lúc này
nàng mới nhận ra lòng bàn tay mình tự lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.

“Phẩm Dư tỷ.” Hàm Yên đứng dậy, đưa tay đỡ lấy Hạ Phẩm Dư.

Tại cửa chính điện Ngọc Hoa, đôi mày Hạ Phẩm Dư cau chặt, trong lòng thực
sự không thể hiểu nổi rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.

“Phẩm Dư
tỷ, mới trước đó, Hầu gia còn mỉm cười nhìn tỷ, nhưng khi nghe thấy tỷ
xưng mình họ Hạ, ánh mắt ngài liền trở nên vô cùng đáng sợ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống tỷ tại chỗ vậy.” Hàm Yên sợ hãi nói.

Nghe Hàm
Yên nói vậy, hai môi Hạ Phẩm Dư mím chặt, tiếp đó mỉm cười lạnh nhạt nói “Đi vào thu dọn mọi thứ thôi, thu dọn xong, chúng ta liền rời khỏi.”

Bỗng Hàm Yên kéo nàng đứng lại, hãi hùng lên tiếng “Phẩm Dư tỷ, liệu hai người chúng ta có giống mấy người Cúc Hương không…”

“Không đâu.” Hạ Phẩm Dư khẽ vỗ nhẹ lên bàn tay Hàm Yên, nhếch miệng mỉm cười, sau đó nhanh chóng thu dọn mọi thứ bên trong.

Hàm Yên thấy đôi lúm đồng tiền tuyệt đẹp thoắt ẩn thoắt hiện trên khuôn mặt Hạ Phẩm Dư, trong lòng thầm nghĩ “Bản thân Phẩm Dư tỷ không hề biết
rằng mình rất đẹp, đặc biệt là những lúc tỷ tỷ mỉm cười, đôi lúm đồng
tiền kia thật vô cùng quyến rũ, lại còn nét mặt bình thản đó nữa. Bất
luận là lúc nào cũng không hề hoảng hốt khiến người ta dễ dàng tìm thấy
sự bình yên trong nụ cười ấy.”

“Hành Phong.” Giọng một nữ nhân vang lên.

Tư Hành Phong khuôn mặt sầm sì rời khỏi điện Ngọc Hoa, còn chưa đi được
mấy bước đã thấy Hoa Thanh Lâm tươi tắn trong bộ y phục diễm lệ từ xa
tiến lại.

Ngài ngước mắt lạnh lùng nhìn tới, rồi rẽ sang phía khác.

“Hành Phong.” Hoa Thanh Lâm thấy vậy vội ngăn ngài lại, hoang mang nắm lấy bàn tay ngài, dịu dàng lên tiếng “Ngài vẫn ổn chứ?”

Tư Hành Phong quay đầu nhìn nàng, không đáp, ánh mắt lạnh lùng, nhanh
chóng đẩy bàn tay nàng ra, lạnh lùng mỉm cười đáp “Đã để nương nương
phải bận tâm rồi, tính mệnh vi thần vẫn còn giữ được.”

“Hành
phong, chàng biết ta không có ý đó mà, ta…” Hoa Thanh Lâm thấy Tư Hành
Phong lạnh lùng như vậy, nhất thời không biết phải làm thế nào mới được. Nàng sợ nhất chính là gặp ngài vào buổi sáng mùng sáu hàng tháng, dù
cho ánh nắng tinh mơ ngày hôm ấy có ấm áp, xán lạn nhường nào cũng chẳng thể khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.

Nỗi thống khổ của ngài, có lẽ cả thế gian này chỉ có mình nàng thấu hiểu, tất cả những gì có
thể cho ngài, giúp ngài, nàng đều tình nguyện, chỉ hy vọng ngài cảm nhận được tấm lòng của mình, chứ không phải xa cách muôn trùng như lúc này.

“Hoàng thượng ban thưởng cho vi thần Quỳnh Tương Ngọc Dịch, đó chính là phúc
phận, niềm vinh hạnh của vi thần.” Ngài lạnh lùng mỉm cười, từ tốn đáp.

“Không, Hành Phong.” Sắc mặt Hoa Thanh Lâm ngày càng trắng bệch, mím chặt môi
rồi lên tiếng “Ta biết ngài đang oán ta, thế nhưng ta thực sự quan tâm
đến ngài, chỉ muốn biết thân thể ngài… ngoại trừ thuốc giải, người ấy
còn bắt ngài dùng thêm thứ thuốc gì nữa không, nếu có, ta muốn giúp
ngài…”

Đúng thế, đôi khi Tây Lăng Xuyên cho ngài uống thuốc giải, đồng thời sẽ cho thêm một vài loại chất kích thích. Sau khi trải qua
kiếp nạn nơi địa ngục trần gian ấy, ngài đã không còn là tấm thân thuần
khiết, thế nhưng ngài thà cắn răng chịu đựng chứ quyết không cần đến sự
giúp đỡ, thương hại của một người phụ nữ.

Trước những lời dịu
dàng, quan tâm của Hoa Thanh Lâm, ngài thở dài một hơi, lạnh nhạt lên
tiếng “Không có, nương nương không cần phải lo lắng quá đâu.”

“Ồ, ngài không sao là tốt rồi. Hành Phong, ta…”

“Vi thần vẫn còn chút việc chưa giải quyết xong, nếu nương nương không còn
lời dặn dò quan trọng nào khác, vi thần xin cáo lui.” Tư Hành Phong nói
xong, chẳng nhìn Hoa Thanh Lâm lấy một lần, lướt qua nàng, nhanh chóng
rời khỏi.

“Hành Phong…” Hoa Thanh Lâm ngây người nhìn theo bóng dáng dần khuất của Tư Hành Phong, trong lòng cực kỳ bức bối.

Sau lễ tế hoa thần năm, sáu năm về trước, Hoa Thanh Lâm vì nhất thời tức
giận, lựa chọn gả đi thật xa, đến tận nước Bạch Hổ. Trước đó, nàng đã
từng tưởng rằng bản thân sẽ không bao giờ còn gặp lại Tầm ca ca mà mình
thầm thương trộm nhớ từ nhỏ nữa, nàng đau lòng rất lâu. Mãi cho tới khi
gặp được Tư Hành Phong, thấy chàng đang chịu khổ, chịu sở ở chốn địa
ngục nhân gian, mà chàng lại có tướng mạo giống Tầm ca ca y đúc, nàng đã tưởng Tầm ca ca sống lại, và ông trời có lẽ đã thương xót mà bù đắp cho nàng.

Nhưng khi chứng kiến nụ cười của Tư Hành Phong, nỗi khổ
của Tư Hành Phong, oán hận của Tư Hành Phong, vết thương của Tư Hành
Phong, tất cả mọi chuyển biến tâm lý của chàng đã in sâu trong trái tim
nàng, càng sâu đậm hơn tình cảm năm xưa dành cho Tầm ca ca gấp bội.

Đã gần sáu năm rồi, rốt cuộc đến lúc nào Tư Hành Phong mới thoát khỏi bóng đen của quá khứ? Tại sao ngài lại cố chấp chọn cho mình phương thức báo thù bằng chính việc giày vò bản thân đến mức thân tàn ma dại thế này?

“Nương nương.” Một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoa Thanh Lâm.

Hoa Thanh Lâm thu ánh mắt của mình lại, đứng thẳng người “Mau đi bắt hai
con tiện tì bên trong kia đến cung Vạn Xuân cho bản cung.”

“Nô tì tuân chỉ.”

Quỳ bên ngoài cửa đại điện cung Vạn Xuân, hứng chịu gió rét sương lạnh suốt một canh giờ, Hạ Phẩm Dư toàn thân run rẩy, ngón tay, bàn chân, đầu gối đều lạnh giá, tê dại như thể đó không còn là một bộ phận trên cơ thể
mình nữa. Nếu không phải trong lòng có một chút ấm áp xoa dịu, thì e là
lúc này nàng đã biến thành một khối băng lạnh giá.

Trái lại, Hàm
Yên dường như đã chẳng thể nào chống chịu thêm nữa, cứ như vậy mà ngã
xuống rồi chìm vào hôn mê bất tỉnh. Nếu cứ tiếp tục quỳ thế này, e là
bản thân nàng cũng sẽ rơi vào thảm cảnh giống như Hàm Yên. Nhìn cánh cửa đại điện đóng chặt không người hồi đáp, Hạ Phẩm Dư không dám, cũng
không thể lại gần đỡ Hàm Yên dậy, nếu muốn cả hai toàn mạng thì chỉ còn
cách nhẫn nhịn mà thôi.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng phía trong điện đã có động tĩnh, cả nàng và Hàm Yên đều bị lôi vào bên trong điện.

Hoa Thanh Lâm, Hoa quý phi ngồi trên chính điện, ngắm nghía bộ móng tay
tuyệt đẹp vừa mới làm xong, liếc mắt nhìn xuống Hạ Phẩm Dư với khuôn mặt trắng bệch không khác gì người chết, nói “Ngươi tên gì?”

“Nô tỳ… Hạ Phẩm Dư… Khấu kiến Hoa phi nương nương.” Đầu gối của nàng đã không
còn cảm giác, Hạ Phẩm Dư cứng đầu nhẫn nhịn, cố khống chế thân thể, hai
tay đặt dưới đất, cúi đầu hành đại lễ.

Đôi mắt Hoa Thanh Lâm vốn
dĩ đang nhìn móng tay vừa được sơn sửa, bỗng liền tia về phía Hạ Phẩm Dư một cách sắc bén, giọng nói cũng theo đó mà vút cao lên “Họ Hạ sao?”

Hạ Phẩm Dư không dám lên tiếng, hai bàn tay đang đặt trên mặt đất khẽ run. Nàng đã ở trong cung gần mười năm rồi, trước giờ chưa từng có ai hoài
nghi tên họ của nàng cả. Phản ứng trước đó của Bình Viễn Hầu gia đã
khiến nàng cảm thấy khó hiểu, tại sao ngay đến Hoa Quý phi cũng kinh
ngạc trước họ Hạ của nàng? Không biết tại sao, trong lòng nàng trào dâng một dự cảm không lành, hai tay run rẩy hơn trước.

Hoa Thanh Lâm ngồi thẳng người dậy, thét lớn “Ngươi mau ngẩng đầu lên cho bản cung xem.”

Hạ Phẩm Dư nhắm nghiền mắt lại, định thần, từ từ ngước mặt lên, khoảnh
khắc nàng bắt gặp ngay ánh mắt tối sầm, tột cùng tức giận của Hoa Thanh
Lâm.

Sau khi Hoa Thanh Lâm nhìn thấy dung mạo của Hạ Phẩm Dư liền lạnh lùng diễu cợt “Hưm! Hoàn toàn khác xa mười vạn tám ngàn dặm.”

Hạ Phẩm Dư không hiểu ẩn ý trong câu nói của Hoa Quý phi, chỉ biết cúi mặt, im lặng nghe bề trên cất tiếng.

“Mọi khi, người hầu hạ ở cung nào?” Hoa Thanh Lâm lại hỏi.

“Dạ bẩm nương nương, nô tì hầu hạ ở cung Ngọc Trì.”

“Cung Ngọc Trì?” Hoa Thanh Lâm khẽ cau chặt đôi mày, nhìn về phía Hạ Phẩm Dư, xem ra tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, sắp đến lúc được xuất cung rồi. Nhìn người đang đứng trước mặt thực khác biệt quá lớn so với con tiểu
nha đầu tinh xắn đã hôn mê bất tỉnh kia. Thảo nào nàng lại thấy không
quen mặt, dung mạo tầm này, dựa theo cá tính si mê cái đẹp thành tật của Tây Lăng Xuyên, dù thế nào đi nữa cũng chẳng thể lọt vào tầm mắt. Có
điều, có thể lưu lại hầu hạ tại cung Ngọc Trì nhiều năm như vậy cũng có
thể thấy, con nô tì này chí ít cũng không giở trò mê hoặc, quyến rũ đàn
ông.

“Tối qua, hai người hầu hạ tại cung Ngọc Hoa rốt cuộc là hầu hạ vị chủ nhân nào?”

“Hồi bẩm nương nương, tối qua, không thấy cứ vị nương nương nòa đến hầu hạ
Hoàng thượng. Ngài chỉ mời mỗi Bình Viễn Hầu gia đến bàn luận quốc sự mà thôi.” Hạ Phẩm Dư chậm rãi đáp.

“Hả? Vậy sao? Bình Viễn Hầu gia? Hai người đã bàn luận quốc sự thâu đêm sao? Có biết là việc gì không?” Hoa Thanh Lâm lại hỏi.

“Hồi bẩm nương nương, nô tì không biết ạ.” Hạ Phẩm Dư lại đáp.

“Nhà ngươi thực sự không biết hay là giả vờ không biết?”

“Hồi bẩm nương nương, nô tì thực sự không biết, nô tì chỉ đứng một bên hầu
hạ, chờ nghe mệnh lệnh của Hoàng thượng và Hầu gia thôi.”

“Được, vậy ban đêm có nghe thấy bất cứ tiếng động gì hay không?”

“Hồi bẩm nương nương, ngoại trừ mệnh lệnh của Hoàng thượng, nô tì không hề
nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác.” Hạ Phẩm Dư bình tĩnh đáp.

Hoa Thanh Lâm mỉm cười nói “Ha ha, nhìn cái miệng khéo léo của ngươi kìa, cũng giống với con ả kia lắm!”

Con ả kia?

Hạ Phẩm Dư cúi đầu cảm thấy vô cùng nghi hoặc, tuy đã nghe thấy tiếng cười của Hoa Quý phi, nhưng vẫn chưa thể bình tâm lại được, nàng lúc này chỉ có thể lặng lẽ nghe xem Hoa Quý phi sẽ nói tiếp những gì.

Hoa Thanh Lâm thôi cười, nghiêm mặt, hỏi thêm “Sáng sớm hôm nay, nhà ngươi có nhìn thấy gì trên người của ngài không?”

Ngài? Là chỉ Bình Viễn Hầu gia sao?

Câu hỏi này của Hoa Quý phi khiến Hạ Phẩm Dư ngây lặng người, mím chặt môi
rồi mới lên tiếng đáp “Hồi bẩm nương nương, đôi mắt của nô tì chỉ thấy
mỗi nước trong hồ Ngọc Hoa mà thôi.”

“Nước của hồ Ngọc Hoa? Hưm, còn gì nữa không?”

“Hồi bẩm nương nương, đôi mắt của nô tì chẳng còn nhìn thấy gì khác ngoài nước trong hồ Ngọc Hoa cả.”



Sau khoảng thời gian im lặng thật lâu, Hạ Phẩm Dư không thể đứng dậy, cùng
Hàm Yên đang hôn mê bất tỉnh bị người ta lôi ra ngoài. Hạ Phẩm Dư còn
nhớ vào lúc nàng cùng Hàm Yên sống sót rời khỏi khỏi cung Vạn Xuân, đã
nghe thấy ý chỉ của Hoa Quý phi “Từ nay trở đi, hai đứa nhà ngươi đến
hầu hạ Thượng Y Cục(*).”

(*) Thượng Y Cục: Một nơi trong hậu cung chuyên quản việc thay mặc y phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui