Ngay tại thời khắc giao thoa giữa buổi chiều tà và màn đêm dần buông xuống, những tia nắng còn sót lại lấp lánh như những sợi tơ vàng óng giăng mắc khắp cả nền trời, xuyên qua từng tán lá.
Sau đó khuất lấp sau những đám mây, nhường chỗ cho màn đêm.
Tối hôm đó, mỗi nhóm ngồi một bàn, cùng nhau dùng bữa tối, trò chuyện, thư giãn sau tuần làm việc, học tập mệt mỏi.
Dưới ánh lửa trại bập bùng, tiếng cười nói rôm rả cứ thế được cất lên tạo nên một không khí nhộn nhịp, đầm ấm.
Trùng hợp làm sao khi bàn của Khúc Tương lại ngồi đối diện bàn của Doãn Yến Mặc.
Trên bàn ăn, mọi người thì trò truyện khá là vui vẻ.
Khúc Tương vốn là người ít nói nên chỉ ngồi cạnh lắng nghe, lâu lâu chỉ góp thêm vài tiếng mà thôi.
Ôn Khanh tiếp chuyện cùng Tiết Đình Đình và Tạ Minh Nguyệt nhưng tay vẫn loay hoay lựa xiên thịt nhiều nấm ở bếp nướng bên cạnh mà Khúc Tương thích ăn nhất đặt lên dĩa của cô:" Tương Tương, cậu thích ăn nấm nhất, cái này cho cậu".
Khúc Tương nhìn xiên thịt trên đĩa, mỉm cười rồi ngẩng đầu lên:" Cảm ơn cậu".
Thật ra, cô rất thích ăn nấm, cực kì thích ăn nấm, cho dù có đang tâm trạng không tốt đến mấy thì đứng trước nấm, cô cũng chỉ như những đứa trẻ được ăn món kẹo mình yêu thích.
Tiết Đình Đình thấy vậy thì ánh mắt nhíu lại, ngờ vực nhìn Ôn Khanh đầy nghi hoặc:" Này, Ôn Khanh, cậu lại thiên vị Tương Tương rồi, hồi sáng cũng vậy mà bây giờ cũng vậy"," Tớ là tớ nghi lắm à nha".
" Thiên vị gì chứ, ở đây mà không biết Tương Tương thích ăn nấm", Ôn Khanh quay sang Tiết Đình Đình nhưng vẫn né tránh ánh mắt vì sợ chuyện thích Khúc Tương bị phát hiện.
Sau đó cậu đánh trống lãng qua chuyện khác với biểu cảm rất ư là tự nhiên:" Đình Đình, của cậu này, còn này của Minh Nguyệt, vậy được rồi chứ, haha"
Tiết Đình Đình chê ra mặt, vừa nhún vai vừa bĩu môi:" Ai thèm ăn xiên của cậu chứ, bạn với bè, haizzz"
Về phần Tạ Minh Nguyệt thì khi nghe thấy vậy thì ngồi đó liếc lấy liếc để Khúc Tương, còn Khúc Tương thì cô chỉ ngồi đấy ăn và ăn thôi.
Ăn xong xiên thịt đó thì ánh mắt cô vô tình liếc thấy Doãn Yến Mặc, hai ánh mắt cũng từ đó mà vô tình chạm nhau, mặt cô nhâu lại, không vui.
Thấy thế, Tiết Đình Đình nhẹ giọng hỏi:" Tương Tương, cậu sao vậy".
" Không có gì, tớ không sao", cô thở dài một hơi nhưng trên mặt vẫn hiện hữu sự không vui.
Mọi người sau đó vẫn tiếp tục trò chuyện với nhau đầy vui vẻ, họ kể cho nhau nghe chuyện trên trời dưới đất, những chuyện xưa cũ.
Nhưng rồi ánh mắt của Doãn Yến Mặc và Khúc Tương lại vô tình chạm nhau một lần nữa.
Cô ngay đó liền đứng phắt dậy đầy khó chịu:" Các cậu cứ nói chuyện tiếp đi, tớ đi đây một lát"
Tất cả mọi người đều nhìn Khúc Tương với ánh mắt ngạc nhiên.
Họ không biết vì sao cô lại đột nhiên đứng dậy và bỏ đi như vậy.
Khúc Tương đi lại phía chỗ Doãn Yến Mặc một cách hùng hồn khiến Sở Kiệt đang ăn ngon cũng buông đữa khiếp sợ không dám nhúc nhích, cô đặt tay lên bàn, nghênh mặt trợn mắt nhìn Doãn Yến Mặc:" Anh, ra đây nói chuyện", sau đó cô tiến về phía lều của mình, xa xa nơi mà mọi người đang trò chuyện.
Doãn Yến Mặc giương mặt có hơi bất ngờ, hắn đứng dậy và theo sau Khúc Tương.
Đến cạnh lều Khúc Tương, hắn tỏ vẻ không hiểu:" Em...!gọi anh đây có chuyện gì vậy?"
Cô quay mặt lại với vẻ đầy tức giận, rất khó chịu nhưng cô kiềm nén lại, cất giọng với một giọng điệu nhỏ nhẹ nhất có thể:" Từ sáng đến giờ anh cứ nhìn tôi là sao?, Anh có biết nhìn chằm chằm như vậy khiến người khác rất khó chịu hay không?"
Hắn dửng dửng, vẻ mặt bình thản:" Tại em đẹp"
Khúc Tương nghe vậy cũng cạn lời, cô tức quá trời tức tới nỗi muốn á khẩu:" Anh...anh giỡn mặt với tôi hả?"
" Nói tóm lại anh không được nhìn tôi nữa, anh làm tôi rất khó chịu, tôi đi đây".
Nói xong cô liền quay người rời đi nhưng bị Doãn Yến Mặc kéo tay lại, hắn khẩn trương nói:" 10 năm trước, em đã cứu anh", " 4 năm sau đó, ở Los Angeles anh đã chăm sóc em khi em bị bệnh, những ngày sau đó chúng ta luôn ở cạnh nhau rất vui vẻ, em không nhớ sao?".
Khúc Tương nghe vậy thì sững sờ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, ngẫm nghĩ lại một hồi rồi giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
Cô vung tay ra:" Tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi không quen anh", sau đó cô liền rời đi quay lại bàn ngồi với vẻ mặt đầy đăm chiêu.
Bỏ lại Doãn Yến Mặc đứng lặng ở đó, dõi theo bóng lưng của cô, hắn không biết vì sao Khúc Tương lại giả vờ không nhận ra mình, hắn rất thất vọng.
Nhưng có một chuyện mà Doãn Yến Mặc không biết rằng, năm đó sau khi nghe tin hắn kết hôn cùng người con gái khác.
Dưới cơn mưa tầm tã, cô bần thần đi hoài đi mãi, cô cảm giác như là cả thế giới của mình dường như đã sụp đổ hoàn toàn.
Cô lớn lên trong sự cô đơn và trống vắng.
Cô luôn khao khát được yêu thương, được quan tâm.
Và rồi, cô gặp hắn.
Một người con gái vốn thiếu vắng tình thương đã đem trọn cái tình ít ỏi của mình trao cho hắn.
Ấy vậy mà phải chứng kiến người đàn ông mà cô yêu và cho cô biết thế nào là yêu ấy lại đi kết hôn với người con gái khác.
Dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không chịu đựng nổi nỗi đau giằng xé đến tột cùng này.
Cô đã khóc cho đến khi cô không còn nước mắt.
Cô đã khóc cho đến khi cô không còn sức lực.
Cô đã khóc cho đến khi cô cảm thấy đau đớn đến tận cùng trái
tim.
Khúc Tương đi trên đường mà không chú ý xung quanh, cô cứ bần thần và rồi bị một chiếc xe đâm phải.
Cô văng ra xa rồi bất tỉnh.
Máu trên đầu cứ thế chảy ra, mình mẩy trầy xước.
Khi cô tỉnh dậy, thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện, ba mẹ và người anh trai ít khi lộ diện tới thăm cô.
" Tương Tương, con tỉnh rồi à, con làm mẹ lo chết được"
Đầu cô choáng váng, nhìn mọi thứ xung quanh với ánh mắt lạ lẫm, cô không nhớ gì cả.
Mọi người xung quanh bày vẻ mặt đầy hoang mang.
" Tương Tương, là mẹ nè, đây là Khúc Hoài Thư ba con, đây là Khúc Nghị Đình anh trai con".
Khúc Tương cố gắng nhớ lại, sau đó ôm đầu đầy đau đớn, cô không nhớ mình là ai, không nhớ mình từ đâu tới, cô chỉ nhớ mỗi ông ngoại đã chăm sóc cô khi bé mà thôi.
Thấy vậy, mẹ cô_ bà Trương Huệ Linh hoang mang tột độ, lo lắng ra hỏi bác sĩ:" Bác sĩ, con tôi sao vậy, nó không nhớ gì cả"
" Đầu bệnh nhân bị va đập mạnh, ảnh hưởng tới não bộ nên tạm thời bị mất trí nhớ, chị cứ thường xuyên nhắc lại những chuyện cũ, đưa bệnh nhân tới nơi thường tới, giữ gìn tâm trạng thật tốt, bệnh nhân sẽ nhanh chóng nhớ lại"
Trương Huệ Linh vốn không mấy khi ở bên cạnh Khúc Tương nên có chút chột dạ và lo lắng, bà bộ vẻ mặt khẩn trương, giọng nói gấp gáp:" Mất bao lâu thì con bé có thể nhớ lại vậy bác sĩ"
" Có thể là một hai tuần, một hai tháng, cũng có khi vài năm không chừng"," Nhưng cứ để bệnh nhận giữ tâm trạng tốt là sẽ nhanh thôi"
Nghe thấy thế gương mặt bà ủ dột xụ xuống:" Cảm ơn bác sĩ"..