Tình Này Nảy Sinh Suốt Ngần Ấy Thu


Nhưng rồi Tạ Minh Nguyệt lại cắn răng rõ cửa một lần nữa, giọng ả bắt đầu run run như sắp khóc nói:" Tương Tương, mấy nay cậu làm sao vậy, bộ cậu giận tớ gì à ? ".
Khúc Tương đứng đằng sau cánh cửa, nghe thấy những lời này thì cảm thấy cô ả thật sự rất giả tạo.
Không gian im lặng bao trùm, Tạ Minh Nguyệt thấy vậy liền sốt ruột không thôi, ả thầm nghĩ:
* Không lẽ nó biết rồi *.
* Không thể nào, mình dùng tài khoản ẩn danh sao nó biết được nhỉ *.
* Chắc là không đâu *, * Đúng vậy, nó không thể nào biết được *.
Sau khi trấn an bản thân xong thì ả ta giả vờ thút thít, giọng điệu một lúc buồn bã hơn:" Tương Tương, nếu tớ lỡ làm gì khiến cậu không hài lòng thì tớ xin lỗi.

Cậu đừng lạnh nhạt với tớ có được không, tớ thật sự rất quý cậu, tớ không muốn tình bạn của chúng ra rạn nứt như vậy.

Cậu có thể ra nói chuyện với tớ được không ? ".

Giờ đây, Khúc Tương không hiểu bản thân cô trước đây bị che mắt tới cỡ nào mà lại không thể phác giác ra sự giả tạo của cô ta, bề ngoài cô ta thì như mặt hồ nước trong, nhưng bên trong thì lòng sâu khó dò.
Đứng trước lớp mặt nạ hồ nghi xảo trá này, Khúc Tương cũng không muốn nhiều lời thêm làm gì.

Cô vào phòng, mở ngăn tủ ra lấy tệp tài liệu rồi mở cửa quẳng thẳng vào mặt ả Nguyệt.
Tạ Minh Nguyệt bị tệp tài liệu đập vào mặt, giật mình ngẩng lên nhìn Khúc Tương đầy kinh hãi.

Cô ta thấy Khúc Tương mặt lạnh như tiền thì càng trở nên bất an hơn.
" Tương...cậu làm gì vậy ?", ả Nguyệt lắp bắp hỏi.
Khúc Tương nhìn thẳng vào mắt ả Nguyệt với ánh mắt sắc lạnh, giọng nói lạnh lùng: " Cô tự mình xem đi ".
Nhìn thấy phản ứng này của Khúc Tương thì ả không khỏi bất ngờ, hướng mắt nhìn xuống tập tài liệu dưới sàn, tay chân bắt đầu trở nên luống cuống, lòng dạ cũng bồn chồn hẳn ra.
Tạ Minh Nguyệt cuối người nhặt tệp tài liệu lên, khi xem qua xong thì hiện ra vẻ mặt kinh diễm, ngẩng mặt lên nhìn Khúc Tương định bào chữa:" Tương Tương, cậu nghe tớ giải thích...tớ...".
Không để ả Nguyệt nói hết câu thì Khúc Tương nở một nụ cười nhạt, giọng nói vang lên như tiếng chuông băng:" Sự cũng đã rồi, không cần giải thích ".
Sau đó cô quay lại vào nhà, đóng cửa một cái 'Rầm', cô không muốn dây dưa thêm nữa, tiếng 'Rầm' đó cũng như đánh dấu sự kết thức trong tình bạn này.

Bỏ lại ả Nguyệt đứng đó mở xoe mắt sững sờ.

Đằng sau cánh cửa ả nghiến răng nghiến lợi, theo đó thập phần sợ hãi sợ rằng Khúc Tương sẽ nói hết ra tất cả mọi chuyện.
Tạ Minh Nguyệt không thể để chuyện đó diễn ra, ả quay rời khỏi đó, ả chợt nghĩ:* Đúng rồi, mình phải đi trước một bước lấy lòng tin của Ôn Khanh, còn về phần Tiết Đình Đình, cậu ta thân với Khúc Tương hơn chắc sẽ không chịu tin mình *,* Mặc kệ đi, chỉ cần Ôn Khanh chịu tin mình là được, những chuyện khác mình không quản được nhiều thế *.
Ngày hôm sau, sau giờ ra chơi, vẫn như mọi ngày Khúc Tương đều ra ngồi ghế đá.

Bỗng dưng Ôn Khanh từ đâu tiến lại, ngồi xuống bên cạnh cô muốn nói gì đó.

Lát sau cậu ậm ừ nói với Khúc Tương:" Tớ biết chuyện của cậu và Minh Nguyệt rồi, chuyện cũng không tới nỗi nào, cậu với Minh Nguyệt làm hoà đi, rồi một nhóm bốn người chúng ta sẽ lại vui vẻ như trước ".
Ôn Khanh vừa dứt câu thì Khúc Tương khựng lại, quay sang Ôn Khanh với vẻ mặt lạnh nhạt, cất giọng chất vấn:" Chuyện không tới nỗi nào? ".
" Không phải sao? ", Ôn Khanh điềm nhiên đáp.
Nghe đến đây, Khúc Tương im lặng không nói gì liền đứng dậy rời đi.

Ôn Khanh thấy vậy thì gấp gáp đứng dậy kéo tay Khúc Tương, khẩn trương nói:" Dù sao cậu cũng nên cho cậu ấy cơ hội sửa sai, cậu ấy cũng là bạn của chúng ta mà ".
Khúc Tương nghe đến từ 'bạn' liền nở một nụ cười đầy mỉa mai, sau đó liền giật tay khỏi tay Ôn Khanh, trước khi bỏ về lớp cô không quên nói thêm:" Bạn à? Cậu ta là bạn của cậu chứ không phải bạn của tớ ? ".
Sau khi Khúc Tương rời đi, Ôn Khanh sững sờ đứng im tại chỗ ngơ ngác không hiểu sao Khúc Tương lại có thể nói ra những lời dứt khoát như vậy.

Cậu thầm nghĩ:* Tại sao lại không phải bạn của cậu chứ *, * Cậu ấy có phải đã làm quá mọi chuyện lên rồi hay không.

Minh Nguyệt chỉ lỡ đẩy cậu ấy ngã thôi mà, cũng không đến nỗi đến làm bạn cũng không được *.
Thì ra, ngay sau khi từ nhà Khúc Tương trở về, tối hôm qua cô ả đã gọi điện cho Ôn Khanh giải bày với vẻ đầy tủi thân.

Ả Nguyệt nói rằng cô ả chỉ không cẩn thận va phải khiến Khúc Tương bị ngã, nhưng sau đó cũng đã xin lỗi.


Thậm chí cũng đã đến tận nhà xin lỗi nhưng Khúc Tương đã đuổi ả đi.
Điều đó khiến Ôn Khanh làm tưởng Khúc Tương chỉ đang làm quá mọi chuyện lên.
...___...
Những ngày gần đây tin tức về Khúc Tương ở trường cũng đã lắng xuống.

Nhưng trước đó, Doãn Yến Mặc vẫn luôn thắc mắc nếu tệp tài liệu đó đã đến tay cô thì những tin tức đó từ sớm đã lắng xuống chứ không phải mất hơn cả tuần mới không còn ai nói về nó nữa.
Dù sao thì hắn cũng tôn trọng quyết định của Khúc Tương.

Mặc dù thời điểm đó hắn rất lo lắng cho cô và muốn thay cô nói ra sự thật nhưng nếu cô không thanh minh thì hắn nghĩ rằng cô ấy cũng có cái lý của cô ấy, hắn cũng không có quyền can dự.
Vài ngày sau,....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận