Không lâu sau, Doãn Yến Mặc mở cửa bước vào.
Hắn tiến tới ngồi đối diện với Khúc Tương.
Còn cô thì vẫn chìm đắm trong dòng suy nghĩ về bức ảnh vừa nãy.
Doãn Yến Mặc để ý thấy Khúc Tương đang ngồi im lặng, gương mặt ẩn hiện vẻ suy tư.
Hắn khẽ nhíu mày, hỏi:
" Có chuyện gì vậy ?".
Khúc Tương giật mình, quay sang nhìn hắn.
Cô lắc đầu, bâng quơ mỉm cười gượng gạo:
"Không có gì ".
Nghe cô trả lời như vậy, Doãn Yến Mặc chẳng nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn cô một hồi.
Bầu không khí thoáng nhiên trở nên tĩnh lặng, sự gượng gạo hiện rõ trên gương mặt của Khúc Tương.
Hơn một phút sau hắn khẽ thở dài, thản nhiên hỏi cô với giọng điệu mong chờ:" Chuyện kết hôn em suy nghĩ sao rồi ?".
Ngay lúc này, Khúc Tương mới trở nên bừng tỉnh, cô mới nhận ra mình đã rơi vào trạng thái mơ màng lúc nào không biết.
Thế là cô nắm chặt tay lại, ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói:" Tôi đồng ý kết hôn nhưng tôi có điều kiện ".
Nghe Khúc Tương đồng ý kết hôn, Doãn Yến Mặc rất vui mừng.
Vẻ mặt Doãn Yến Mặc hiện rõ sự hạnh phúc.
Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn Khúc Tương.
Từ rất lâu, Doãn Yến Mặc đã định sẳn muốn lấy cô làm vợ, và thất nhiên hắn rất mong chờ giây phút này.
" Điều kiện của em là gì ?".
Trong ánh mắt cô đột nhiên ánh lên sự kiên định, cô bình thản nói:" Tôi muốn tôi và anh sẽ kí hợp đồng hôn nhân, thời hạn hợp đồng có thể thương lượng ".
Tâm trạng vui mừng mãn nguyện của Doãn Yến Mặc vừa nãy duy trì không được lâu thì bỗng chốc trở thành trạng thái kinh ngạc.
Trước điều kiện bất ngờ của Khúc Tương, hắn không biết phải phản ứng như thế nào.
Hắn không ngờ rằng cô lại muốn ký hợp đồng hôn nhân.
Hắn biết rằng Khúc Tương là một cô gái mạnh mẽ, thông minh và lý trí, nhưng hắn không nghĩ rằng cô lại có suy nghĩ này.
Doãn Yến Mặc khẽ nhíu mày, lặp lại yêu cầu ban nãy:" Hợp đồng hôn nhân ? ".
" Đúng vậy, nếu anh không đồng ý...".
Không để cô nói hết câu, hắn mím chặt môi, đành miễn cưỡng thoả hiệp:" Anh đồng ý ", Doãn Yến Mặc không quên nói thêm:" Thời hạn 2 năm, nếu trong thời gian 2 năm đó em có thể yêu anh thì hợp đồng tất nhiên sẽ mất hiệu lực ".
Khúc Tương có hơi ngạc nhiên trong câu nói của Doãn Yến Mặc nhưng rồi cuối cùng cô cũng đồng ý.
Bởi cô nghĩ rằng nếu như bản thân trong thời gian đó có thể yêu hắn thì cô tất nhiên sẽ không muốn ly hôn rồi.
Đó không phải lẽ thường tình hay sau.
Tuy vậy, đó cũng chỉ là 'Không hẳn sẽ thật sự yêu, mà chỉ là CÓ THỂ YÊU mà thôi'.
" Được " .
Cứ như vậy, Doãn Yến Mặc và Khúc Tương cùng nhau ký tên lên bản hợp đồng hôn nhân đó.
Doãn Yến Mặc là người giữ bản chính, Khúc Tương sẽ giữ bản photo.
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đến cục dân chính đăng kí kết hôn.
Họ mang theo đầy đủ giấy tờ cần thiết, và thủ tục đăng kí diễn ra khá nhanh chóng.
Dù chỉ là hôn nhân hợp đồng, Doãn Yến Mặc cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hắn đã chờ đợi giây phút này rất lâu.
Hắn biết rằng Khúc Tương vẫn chưa yêu hắn, nhưng hắn sẽ cố gắng hết sức để khiến cô yêu hắn, yêu đến mức không đành lòng rời xa hắn.
Sau khi hoàn tất thủ tục đăng kí kết hôn, Khúc Tương và Doãn Yến Mặc nhận được giấy chứng nhận kết hôn.
Ra khỏi cục dân chính, cả hai cầm trên tay giấy chứng nhận kết hôn mà lòng dậy lên bao cơn sóng trào.
Một người tỏ rõ sự mãn nguyện.
Hắn đã chờ đợi giây phút này rất lâu.
Hắn đã yêu Khúc Tương từ lâu, và hắn đã luôn mong ước được kết hôn với cô.
Giờ đây, ước mơ của hắn đã thành hiện thực.
Doãn Yến Mặc cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện vô cùng.
Một người thì không thể hiện cảm xúc gì rõ ràng.
Khúc Tương vẫn chưa yêu Doãn Yến Mặc.
Nói cách khác, trong quá khứ cô đã nảy sinh cảm giác rung động mãnh liệt với người đàn ông này.
Nhưng hiện tại lại khác, trong trái tim cô chưa có cảm giác yêu với Doãn Yến Mặc nhưng cô cũng không ghét hắn hay bài xích hắn.
Cô đã chấp nhận kết hôn với hắn.
Khúc Tương khẽ quay đầu qua liếc nhìn Doãn Yến Mặc, hắn cầm trên tay giấy chứng nhận kết hôn với cô, chăm chú nhìn bức ảnh chụp cùng cô trong đó bằng vẻ mặt dịu dàng.
Khúc Tương không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng cô có thể cảm nhận được sự vui mừng và hạnh phúc hiện rõ trên nét mặt của hắn.
Như một bài toán khó không có lời giải đáp, như hàng vạn ngôi sao trên bầu trời đêm vô định, như sương mai trên lá trúc ẩn hiện khó tìm.
Cô tự hỏi rằng nếu người đàn ông cùng cô ân ái trong đêm đó không phải là Doãn Yến Mặc thì cô sẽ như thế nào ?, cảm thấy ra sao?.
Là xấu hổ! Là dơ bẩn! Là căm phẫn! Hay không cảm thấy chán ghét nếu như người đó là Doãn Yến Mặc.
Và nếu người đề nghị kết hôn với cô là người đàn ông khác thì liệu rằng cô có dễ dàng đồng ý như vậy hay không.
Hàng vạn câu hỏi 'nếu như người đó không phải là Doãn Yến Mặc' nhảy số trong đầu cô liên tục...cô thật sự không biết phải như thế nào, thậm chí là cô còn không biết trả lời câu hỏi của mình nữa là.
Không dám nghĩ đến.