Bữa tiệc đêm giao thừa không có
cảnh cả nhà xum vầy cười đùa ầm ĩ như bao gia đình khác, Lục thẩm phán rất
nghiêm túc, còn bà Lục lạnh nhạt dè dặt như lời Tư Nguyên đã giới thiệu, vì vậy
bầu không khí khá nặng nề. Hơn nữa, hai bà chị gái của anh cứ luôn dùng ánh mắt
soi mói nhìn chằm chằm vào cô, khiến trái tim cô tắt nghẽn.
“Tư Nguyên, con đừng chăm bẵm Gia
Bác hoài, mau gắp thức ăn cho Duy Đóa đi.” Lục thẩm phán nói bằng giọng điệu
mệnh lệnh.
Gia Bác là cháu ngoại của Lục thẩm
phán, đứa bé vừa gặp ông cậu đã bám bính lấy.
Nghe ba mình nói thế, bà chị cả
phải đành bế con ra chỗ khác.
“Đúng vậy, Duy Đóa ăn ít quá, chắc
tay nghề của bác hơi tệ nên mấy món này khó ăn.” Mặc dù bà Lục đã cố mỉm cười,
nhưng do nhiều năm ít cười mà trông nó thiếu tự nhiên.
“Không đâu ạ, mẹ nấu rất ngon.” Rốt
cuộc Tư Nguyên cũng thoát khỏi đứa cháu cưng, anh vừa gắp thức ăn cho Duy Đóa
vừa nói chuyện.
Duy Đóa cũng mỉm cười với bà Lục,
nhưng vì quá căng thẳng mà nụ cười của cô có chút gượng gạo.
Cô với bà Lục cùng chung một kiểu
người, tính tình bọn họ lạnh lùng bẩm sinh, nên đối với mọi thứ đều không thể
cởi mở và nhiệt tình quá mức.
Dưới gầm bàn, Tư Nguyên cầm lấy tay
cô trấn an.
“Đúng rồi, hai đứa đã lớn tuổi lại
còn quen biết nhiều năm, hai đứa có tính chừng nào đám cưới chưa?” Bà chị hai
giả vờ vô tình hỏi.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về
phía họ, còn Duy Đóa rất căng thẳng. Cưới nhau ư? Cô và Tư Nguyên mới hẹn hò
hơn ba tháng, thú thực là cô chưa nghĩ tới vấn đề này.
“Chị à, bọn em không vội đâu.” Tư
Nguyên cười cười.
Anh muốn phối hợp với Duy Đóa,
không muốn làm cô chịu áp lực quá lớn.
“Cuối năm đi! Tư Nguyên sẽ sớm thay
đổi công việc khác, chắc cuối năm sự nghiệp của nó đã ổn định rồi, lúc đó cưới
nhau cũng có thể diện.” Lục thẩm phán nói.
Cuối năm cưới nhau? Bị người lớn
‘ép hôn’ mà Duy Đóa cứng đờ, không biết nên lắc đầu hay gật đầu.
“Ông cứ thích đưa ra chủ trương,
bọn nhỏ muốn chừng nào cưới thì để để bọn nó tự quyết định, người già như chúng
ta phối hợp là được.” Bà Lục nhăn mày.
“Ba, chắc ba muốn bồng cháu nội
rồi!” Ông anh rể cả mỉm cười mở miệng.
“Hai đứa nó đã lớn tuổi, ba muốn bế
cháu nội cũng không được sao?” Lục thẩm phán trầm giọng hỏi lại.
Bị anh rể trêu chọc mà ba vẫn
nghiêm túc thừa nhận, làm lỗ tai Tư Nguyên đỏ bừng, còn Duy Đóa hết sức bối
rối.
Bế cháu nội… Phải chăng tiến độ ấy
quá mức nhanh chóng? Tới giờ cô và Tư Nguyên vẫn rất thuần khiết trong mối tình
này…
Vẻ ngượng nghịu của bọn họ lọt vào
mắt bà Lục, “Phải rồi, bây giờ Duy Đóa làm ở đâu?” Bà Lục lảnh sang chuyện khác
để giải vây cho bọn họ.
“Cháu làm trong công ty thời trang
ạ.” Duy Đóa đáp.
“Cháu phụ trách mảng nào?” Bà Lục
hỏi theo quán tính.
“Cháu là nhân viên bán hàng.” Duy
Đóa trả lời cụ thể.
Từ sau hôm xuất viện, dưới sự yêu
cầu khẩn thiết của Tư Nguyên, cô đã nghỉ ngơi ở nhà nửa tháng. Vừa khéo ông chủ
cũ gọi điện thoại bảo cô cứ tiếp tục công việc bán quần áo giày dép.
“Nhân viên bán hàng hả?” Giọng bà
chị cả the thé lặp lại, như thể đấy là một nghề nghiệp rất mất mặt.
Ngay lập tức, ông anh rể đá cho chị
ta một cước dưới gầm bàn, và mỉm cười nhìn Duy Đóa xin lỗi.
“Hmm!” Lục thẩm phán dùng ánh mắt
cảnh cáo liếc cô con gái đầu lòng một cái, không để chị ta suồng sã.
“Nói chính xác thì bây giờ Duy Đóa
đang làm cửa hàng trưởng.” Tư Nguyên nhẹ nhàng phân bua.
“Nhưng đấy cũng là công việc rất
thấp kém…” Lần này bà chị cả chỉ dám lí nhí lẩm bẩm.
Dù Duy Đóa nghe không rõ nhưng cũng
đoán được sơ sơ, sắc mặt cô vẫn bình thường và không hề cáu kỉnh.
“A Nghiên, mẹ cho con ăn học nhiều
năm, thế mà cách cư xử của học sinh tiểu học con cũng chưa hoàn thành, là mẹ đã
không làm tròn bổn phận.” Bà Lục nhàn nhạt mở miệng.
Những lời của mẹ còn đau hơn roi
quất vào người, khiến mặt bà chị cả tức thời xịu xuống và không dám nói thêm
gì.
Lục thẩm phán trầm ngâm, như đang
suy tư về vấn đề nghiêm túc nào đó.
“Duy Đóa, cháu có bằng cấp gì?” Lục
thẩm phán hỏi.
“Cháu có bằng cử nhân ạ, nhưng cháu
không vào đại học chính quy mà đều tự học.” Cô trả lời đúng mực.
“Tự học thì phải có rất nhiều nghị
lực lắm.” Bà Lục tỏ vẻ tán thưởng.
Lục thẩm phán cũng gật đầu đồng ý,
rồi bỗng nhiên ông nói: “Sang năm tôi sẽ về hưu.”
Nghe ba nhắc tới chủ đề này, bà chị
cả lập tức chen vào: “Ba à, bên nhà chồng con có một người bà con muốn…”
Lục thẩm phán dường như đã biết con
gái sẽ nói điều gì, ông cắt ngang lời chị ta và tiếp tục nói: “Tòa án đối với
những cán bộ kỳ cựu như tôi sẽ dành một chế độ ưu đãi đặc biệt, tôi có thể tiến
cử người thân trong gia đình vào ngành. Duy Đóa, tôi định giới thiệu cháu vào
làm công tác văn thư.”
Duy Đóa nghe vậy thì giật mình ngỡ
ngàng, còn sắc mặt bà chị cả khó coi vô cùng.
Cơm nước xong, bà chị hai im lặng
suốt đêm bỗng đi về phía cô.
“Cô biết không? Thực ra hai chị em
chúng tôi không vừa lòng cô.” Bà chị hai hạ giọng.
Duy Đóa trầm mặc, bởi lẽ cô đã sớm
có cảm giác này.
“Nhưng chúng tôi đành hết cách, vì
em trai tôi yêu cô tha thiết.” Bà chị hai bất đắc dĩ nói.
“Cuộc đời Tư Nguyên làm việc thiếu
trách nhiệm nhất chính là hủy hôn với con bé nhà họ Ôn, lúc đó người làm chị
tôi đây cũng muốn đánh nó một quyền. Thế nhưng nhìn thấy nó mất hồn lạc vía thì
tôi thực sự không đành lòng.” Bà chị hai hỏi thêm một câu, “Có phải dạo ấy cô
sống chung với người khác?”
Duy Đóa không còn ngôn từ nào để
chống đỡ.
Phản ứng của cô làm bà chị hai sáng
tỏ: “Lúc đó cả ngày nó không nói tới ba câu, hết cảm rồi lại sốt, mỗi ngày trừ
đi làm thì thời gian còn lại đều đều im lặng… Đừng nói ba mẹ tôi, ngay cả bà
chị như tôi cũng đau xót…”
Suốt dọc đường về nhà, lời bà chị
hai vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
“Em đang nghĩ gì mà trông nghiêm
túc thế?” Chính xác là sao cô cứ luôn ngẩn người?
“Em không nghĩ gì cả.” Cô phục hồi
tinh thần, “Anh vừa nói gì?”
“Anh nói sáng mai anh qua nhà ba mẹ
em chúc tết.” Tư Nguyên cười cười, dễ dãi lặp lại.
“Vâng.” Cô không ‘vớt’ được người
giàu có mà đi chọn Tư Nguyên, mặc dù ba mẹ cô hơi thất vọng nhưng cũng không
phản đối.
“Giờ mình về đón Tiểu Lộng, rồi ba
người chúng ta tới đường Giang Tân xem pháo hoa, chẳng biết tối nay chúng ta có
xí được chỗ cũ hay không nữa.” Có lẽ, anh không lãng mạn như những người đàn
ông khác, nhưng anh sẽ cố sức học tập.
Duy Đóa lưỡng lự chốc lát rồi cuối
cùng vẫn quyết định: “Tư Nguyên, anh và Tiểu Lộng đi trước nhé, em tới trễ một
chút được không?”
Tư Nguyên ngỡ ngàng, “Em có việc
à?”
“Vâng, em có một nơi muốn tới.” Cô
gật đầu, nếu không đi chứng minh thì e rằng tối nay cô sẽ mất ngủ.
“Là chỗ nào? Anh đi cùng em nhé?”
Anh cảm thấy cô rất lạ.
Duy Đóa trầm mặc. Từ sau ngày yêu
nhau, cô đồng thời đã đánh mất một người bạn. Vì lo nghĩ tới tâm trạng của anh
mà có rất nhiều việc, rất nhiều điều cô không dám thổ lộ cùng anh. Và cô cũng
không muốn lừa dối anh nên chỉ đành chọn cách im lặng.
Cô như thế cũng làm Tư Nguyên lặng
im: “Vậy anh và Tiểu Lộng sẽ tới đường Giang Tân chờ em.”
“Vâng.” Cô thở phào một hơi nhẹ
nhõm.
“Đóa… trước mười hai em tới nhé?”
Năm nào bước sang năm mới bọn họ cũng ở bên nhau, anh hy vọng năm nay cũng
không ngoại lệ.
“Được.”
…
Cô đứng dưới lầu tòa nhà quen
thuộc, tấm rèm cửa sổ vẫn khép chặt và bên trong chẳng có ánh đèn phản chiếu ra
ngoài.
Duy Đóa cũng đứng tại vị trí mà
trước kia cô từng đứng.
Một phút, hai phút, mười phút, nửa
tiếng, một tiếng, rồi hai tiếng.
Cô thực sự bị ảo giác sao? Hình Tuế
Kiến đã ra nước ngoài và không xuất hiện tại trung tâm mua sắm.
Thật tốt quá! Cô rất vui sướng, cô
không cần gột rửa ánh mắt, không cần gặp lại gã nữa!
Cô lấy chiếc chìa khóa nằm dưới đáy
giỏ, cầm chặt trong tay rồi duỗi thẳng cánh tay ra ném mạnh nó vào luống hoa
đằng trước.
“Đời này đừng xuất hiện trước mặt
tôi nữa!”
…
11h30’, Duy Đóa có mặt tại chỗ cũ ở
đường Giang Tân.
Trên đường Giang Tân người xem pháo
hoa mừng năm mới rất nhộn nhịp, bầu trời đêm có đủ loại đèn Khổng Minh [1] sáng
rực tuyệt mỹ.
[1]
Đèn Khổng Minh hay còn gọi là đèn trời, là loại đèn làm bằng giấy, dùng để thả
cho bay lên trời sau khi đốt đèn. Đây là loại đèn truyền thống của các nền văn
hóa Đông Á. Đèn do Gia Cát Lượng tự Khổng Minh sống ở thời Tam Quốc phát minh
ra. (wiki)
Cô vừa bước xuống taxi đã thấy bọn
họ đứng ngay lối nhỏ yên tĩnh, Tư Nguyên đang cầm ô ôm Tiểu Lộng bắn pháo hoa.
Bùm bùm bùm, pháo hoa trong tay bọn
họ bắn ra xinh đẹp rực rỡ rồi tắt ngóm.
Bọn họ ngoảnh lại thấy cô thì mỉm
cười tươi tắn. Khoảnh khắc đó, cô bỗng nhiên có cảm giác thực ra bản thân mình
được rất nhiều thứ. Bây giờ cô được bình thản, bên cạnh luôn có người ‘ấm áp’
mà cô hằng khao khát làm bạn, cuộc sống bắt đầu hoàn mỹ và hạnh phúc đến vô
vàn.
…
Mười hai giờ.
Đùng đùng đùng, thế giới bên ngoài
thật náo động, Hình Tuế Kiến đứng một mình trên ban công, đằng sau gã là căn
phòng tối đen như mực.
Hơn ba tháng hai mươi ngày qua gã
đã thích nghi với bóng tối, chỉ có bóng tối mới mang cho gã cuộc sống bình an
và yên tĩnh.
Hội pháo hoa năm nay cũng không náo
nhiệt, vì nền kinh tế Ôn Thành vẫn trong tình trạng ì ạch dễ nhận biết. Gã đứng
ngoài ban công chỉ để hóng gió, gã không quá hứng thú nên xoay gót vào phòng.
Trong màn đêm có một đôi mắt xanh
rờn sáng rực rỡ.
“Con mèo ngốc, chúc mày năm mới vui
vẻ.” Gã ngồi xổm xuống.
Đôi mắt xanh rờn nhìn gã chằm chằm.
Gã hiểu ý nên đứng dậy đi tới đi lui một cách quen thuộc trong bóng đêm.
Gã nấu một tô mì ăn liền và một
khoanh cá hấp.
Mì cho gã, cá cho mèo.
“Mày đừng lườm tao, ai bảo con mèo
ngốc như mày không có người muốn mang theo.” Gã cầm dĩa cá đặt trước mặt con
mèo.
Gã ăn mì, mèo ăn cá.
Trong hộp tin điện thoại lưu lại
một số tin nhắn của các anh em. Hầu hết các cuộc gọi đều chúc gã năm mới vui
vẻ, và…
“Anh nuôi con mèo kia ra sao rồi?
Có phải anh ngược đãi nó còn da bọc xương hay không?” Đây là tin của Que Củi.
“Hình Tuế Kiến, anh có bị người ta
chém đứt tay, chặt gãy chân chưa?” Đây là tin của Ôn Ngọc.
“Ối đại ca ơi, em nhớ anh muốn
chết!” Tin của Tiểu Béo.
Ngoài kia pháo hoa vẫn sáng chói
bầu trời, tươi đẹp rực rỡ nhưng cũng vô cùng tịch mịch.
Cảnh sắc pháo hoa năm nay thật ảm
đạm.