Nhận được tin, Hình Tuế Kiến lao
nhanh đến bệnh viện.
Tư Nguyên cũng vừa tới.
Hai người đàn ông cùng rảo bước vào
chung một thang máy.
“Tốc độ của anh rất nhanh.” Hình
Tuế Kiến lạnh lùng mím chặt đôi môi mỏng.
Xem ra, điều dưỡng Ngô cũng bị
người nào đó nhắc nhở.
Người ‘bạn thân’ này thật đúng là
‘quá tốt’!
“Anh cũng vậy.” Vẻ mặt Tư Nguyên
lãnh đạm.
Anh có nghe điều dưỡng Ngô nói, đêm
nào Hình Tuế Kiến cũng vào phòng bệnh của Tiểu Lộng ngồi đó một lát.
“Đây là điều đương nhiên, vì tôi là
cha của Tiểu Lộng!” Lạnh lùng bỏ lại một câu thì thang máy cũng vừa tới, Hình
Tuế Kiến sải bước đi ra trước.
Gã nói năng thuận miệng làm Tư
Nguyên cứng đờ, vậy Duy Đóa vẫn đang…
Điều này không tốt, thật sự không
tốt. Mặc dù Duy Đóa luôn nghe lời khuyên của anh, nhưng trong chuyện này cô lại
kiên quyết làm theo ý mình. Tư Nguyên không dám tưởng tượng, nếu một mai lời
nói dối kia bị vạch trần, thì Hình Tuế Kiến sẽ có biết bao tức giận?
Bọn họ kẻ trước người sau chạy tới
phòng bệnh, nhưng khi nhìn thấy hai cô gái vai kề vai ngồi trước cửa phòng thì
họ đều kinh ngạc.
“Sao em lại ở đây?” Hình Tuế Kiến
nhíu mày hỏi.
Cả ngày nay gã tìm Ôn Ngọc khắp nơi
nhưng không thấy, ai ngờ cô lại tới bệnh viện.
Sắc mặt Ôn Ngọc tái nhợt mất vài
giây, “Lát nữa em sẽ giải thích với anh… Anh mau vào xem Tiểu Lộng trước đi!”
Dường như tình trạng của đứa bé kia rất nghiêm trọng.
“Em tới thăm Tiểu Lộng à?” Tư
Nguyên cũng nhẹ nhàng hỏi Ôn Tâm.
Tuy nhiên, phản ứng của Ôn Tâm là
rụt ra sau bả vai bà chị họ, không dám ngước mắt, cũng chẳng dám lộn xộn. Cô
chỉ đáp lí nhí, “Vâng, vâng ạ…”
Ôn Tâm là một cô gái đơn thuần hoạt
bát, trong hai tháng hẹn hò, mỗi khi cô làm việc gì ‘thẹn với lòng’ đều lộ ra
vẻ mặt này. Lần trước cô len lén kiểm tra điện thoại của Tư Nguyên và bị anh
bắt gặp, cô cười gượng gạo đến giả dối. Nhưng còn bây giờ tại sao Ôn Tâm lại
chột dạ?
“Đau!” Bên trong có tiếng thét to,
khiến bốn người đồng thời hoảng hốt.
Hình Tuế Kiến lập tức đẩy cửa phòng,
Tư Nguyên cũng lao vội vào mà chẳng có thời gian để theo dõi biểu cảm của cô
bạn gái.
“Cô bạn nhỏ, cháu đau làm sao?” Bác
sĩ hỏi Tiểu Lộng.
“Đau!” Tiểu Lộng khóc rất to.
“Cô bạn nhỏ, cháu đau ở đây hả?”
Bác sĩ ấn ấn vào phần đầu bên trái.
“Không! Chỗ đó đau quá.” Bé lắc
mạnh đầu, dường như đau khắp mọi nơi.
“Cô bạn nhỏ, chỗ đó là chỗ này hả?”
Bác sĩ lại ấn ấn phần đầu bên phải.
“Không! Hu hu hu, đau quá.”
Tiểu Lộng bảo chỗ này không phải
chỗ kia cũng không phải, nhưng lại than khóc rưng rức. Khóc tới mức vị bác sĩ
hết đường xoay sở, khóc đến độ ruột gan Duy Đóa rối bời, tâm trí hoảng loạn,
“Bác sĩ, sao con bé đau dữ vậy? Rốt cuộc là nguyên nhân gì?”
Vị bác sĩ đưa mắt quan sát tình
hình, “Dựa theo nguyên tắc thì bệnh nhân mới vừa tỉnh dậy sẽ cảm thấy cơ thể
khó chịu, nhưng không phải đau đớn mới đúng…”
“Cái gì mà không phải, rõ ràng con
bé rất đau. Nó còn nhỏ như vậy thì làm sao biết nói dối?” Duy Đóa vội gắt
giọng.
Từ lúc Tiểu Lộng tỉnh dậy tới giờ
luôn ôm đầu kêu than đau đớn, dáng vẻ bé khổ sở đến mức làm lòng cô quặn thắt.
Hình Tuế Kiến bước tới ấn ấn vào bả
vai cô, ý bảo cô hãy bình tĩnh. Thế nhưng ánh mắt của Duy Đóa lại nhìn về một
người khác đang đứng ngay cửa phòng.
Tư Nguyên nhìn cô mỉm cười trấn an,
nhưng nào ngờ cô không nở nụ cười đáp lại mà còn thản nhiên dời ánh mắt qua chỗ
khác. Vẻ xa cách đó khiến Tư Nguyên ngỡ ngàng.
“Hệ thần kinh não là một bộ môn
khoa học huyền bí, chắc bệnh nhân có hiện tượng tổn thương não nên mới dẫn đến
hiện tượng đau bộ não. Tôi sẽ lập tức sắp xếp một loạt các kiểm tra lớp não…”
Với tình trạng này của bệnh nhân, bác sĩ chỉ có thể thu xếp làm kiểm tra chứ
khó nói nguyên nhân cụ thể.
“Đau!” Tiểu Lộng vẫn than đau bằng
giọng điệu rất thê lương, khiến Hình Tuế Kiến nhăn mày.
“Con đau ở đâu?” Gã tới trước mặt
Tiểu Lộng, nghiêm túc hỏi.
Tiểu Lộng mới tỉnh dậy, mặt mày phù
thũng, tóc tai bù xù và luôn miệng kêu đau, trông rất đáng thương.
Tiểu Lộng thút thít, tỏ vẻ thật uất
ức.
Tư Nguyên đi về phía Tiểu Lộng, anh
ngồi xuống mép giường và yêu thương hỏi: “Tiểu Lộng, nói cho chú biết cháu đau
ở chỗ nào được không?” Tuy nhiên, phản ứng của Tiểu Lộng cũng là nhanh chóng
quay đầu qua nơi khác.
Tư Nguyên sững sờ. Anh và Tiểu Lộng
từ nhỏ đã rất thân thiết, bình thường tính tình Tiểu Lộng cũng hay đùa nghịch,
chứ không mang nét mặt lạnh lùng này. Nhìn kẻ lớn người nhỏ tỏ vẻ thờ ơ và xa
cách, chẳng hiểu sao trái tim Tư Nguyên bỗng cứng lại.
Tiểu Lộng làm như không thấy sự tồn
tại của chú Lục, bé nhào về phía Hình Tuế Kiến nói năng lộn xộn, “Ba ơi, hu hu
hu, hai bà dì kia liên tục gây ầm ĩ ở đây, còn bắt nạt mẹ, kêu mẹ đừng gặp chú
Lục và phải rời khỏi ba! Hu hu hu, Tiểu Lộng đau đầu lắm…”
“Tiểu Lộng!” Duy Đóa muốn ngăn cản
nhưng đã quá muộn.
Hình Tuế Kiến và Tư Nguyên đều đồng
thời kinh ngạc.
Đôi mắt Hình Tuế Kiến tối sầm.
“Tiểu Lộng mới tỉnh dậy, có chút
nhầm lẫn về nhận thức.” Duy Đóa nhàn nhạt giải thích với hai người bọn họ.
Cô chẳng muốn nói tốt giúp ai, cô
chỉ không mong việc hôm nay làm vợ chồng son của Tư Nguyên cãi nhau. Giống như
trường hợp vừa rồi không phải cô nhẫn nhục chịu đựng, mà ba chữ ‘Lục Tư Nguyên’
là sự kiêng dè lớn nhất với cô. Người cô quan tâm rất ít, và Tư Nguyên là một
trong số đó.
Bác sĩ tiến hành một cuộc kiểm tra,
Hình Tuế Kiến ôm ngang người Tiểu Lộng đặt vào xe lăn. Tư Nguyên cầm lấy tấm
chăn mỏng trên giường định đắp giúp nhưng Duy Đóa ngăn lại.
“Để em làm được rồi.” Cô kéo nhẹ
tấm chăn mỏng trong tay anh ra trùm lên người Tiểu Lộng.
Tư Nguyên lại sững sờ, bọn họ luôn
phối hợp rất ăn ý, rất hiếm khi xuất hiện trường hợp ‘cướp trắng’ kiểu này.
Duy Đóa hít sâu một hơi, nhìn Hình
Tuế Kiến rồi nở nụ cười miễn cưỡng, “Chúng ta đưa con đi kiểm tra nhé.” Dứt
lời, cô ôm lấy cánh tay gã.
Hành động của cô rất cố tình.
Hình Tuế Kiến nhàn nhạt liếc thoáng
qua bàn tay ra vẻ thân thiết kia mà như trầm ngâm gì đó. Nhìn ở khoảng cách
gần, gã thấy ánh mắt cô nguội lạnh không một chút cảm xúc, vậy cô đang diễn cho
ai xem? Đáy mắt gã cũng lạnh buốt nhưng vẫn rất phối hợp, gã không nói thêm gì
mà đẩy Tiểu Lộng sải bước rời đi.
Trong phòng bệnh để lại Tư Nguyên
đứng chết trân tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bọn họ mà đờ đẫn, cảm
giác tan nát như bị cô cách ly ở thế giới bên ngoài.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, mọi nét
tươi cười trên mặt Duy Đóa cũng lập tức tan biến.