“Con muốn học lóm bản lĩnh lột tôm
của ba thì được, nhưng chuyện người lớn thì con nít đừng có nhúng vào.” Sau khi
bỏ lại một câu, gã bình tĩnh đứng dậy nắm lấy eo cô.
Vừa tới lầu hai, cô đã lạnh lùng
đẩy gã ra.
“Em tắm rửa trước đi, xong rồi đến
lượt tôi.” Gã không giận mà còn thản nhiên căn dặn.
Cô nghe thế thì bật cười, “Tại sao
tôi phải nghe lời anh? Lẽ nào tôi là một con cún được anh nuôi trong nhà?” Cho
dù cô có là con cún đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng không phải con cún trung
thành! Cho dù cô lấy của gã rất nhiều tiền; cho dù trước mặt gã, cô chả có nhân
cách, nhưng chắc cô cũng có quyền được ‘sủa’ vài câu với ông chủ của mình chứ?
“Không nghe lời tôi à? Chẳng lẽ em
muốn chúng ta tắm chung?” Gã liếc nhẹ cô, “Nếu em muốn, tôi cũng không ngại.”
Duy Đóa cứng đờ, khóe mắt giật
giật. Không thi triển được mưu kế [1] nên cô đành căm giận tới ngăn tủ lấy quần
áo, rồi vội vàng chạy vào nhà tắm.
[1]
Nguyên tác: Vô kế khả thi.
Có quỷ mới muốn tắm chung với gã!
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước
chảy rào rào, hơi ẩm bốc sương mù dày đặc trong không khí. Cô giẫm đôi chân
trần trên nền gạch lạnh lẽo, cởi tất tần tật bộ đồ bệnh viện và đồ lót vứt trên
mặt đất. Cô chầm chậm trượt cơ thể trắng nõn trần trụi vào bồn tắm đầy nước ấm,
mặt cũng vùi vào xuống để làn nước ấm ngập hết cơ thể mình, để nó làm cô có cảm
giác như đang chìm sâu dưới đáy đại dương.
Cứ nằm như vậy mà không cần đứng
lên nữa, có phải tốt hơn chăng? Sẽ không vì tình bạn mà đau xót, không vì tình
thân mà lo lắng, càng không vì chuyện vô cùng thân thiết sắp xảy ra mà cảm thấy
thể xác và tinh thần bị đày đọa. Cô rất mệt, thực sự rất mệt.
Cô kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ
đêm say rượu lỡ làm tình với Hình Tuế Kiến ra, dường như trước và sau đó đã rất
lâu, rất lâu rồi cô chưa chợp mắt ngủ ngon lần nào. Cô muốn được thảnh thơi
nghỉ ngơi nhưng vĩnh viễn luôn xa vời.
“Em còn không đứng dậy, coi chừng
chết đuối đấy!”
Loáng thoáng nghe được một giọng
nói đầy mạnh mẽ, làm cô khiếp vía, cả người đang chìm trong nước cũng lập tức
bật dậy.
Quả nhiên Hình Tuế Kiến mặc bộ đồ
ngủ màu đen từ trên cao nhìn xuống cô với vẻ trầm ngâm. Nhiều ngày nay gã rất
thích dùng ánh mắt đầy tìm tòi nhìn cô chăm chú, chăm chú tới mức làm cô cảm
thấy mất tự nhiên mới thôi.
“Em muốn uống một ly không?” Gã giơ
cao ly rượu rỗng trong tay mình.
Bấy giờ Duy Đóa mới phát hiện, có chai
rượu vang đỏ đã đặt sẵn bên bồn tắm.
Duy Đóa lau gương mặt dính đầy
nước, nhận ra toàn thân mình đang trần trụi, cô lập tức kéo khăn tắm che người
rồi thấp giọng trách mắng, “Anh vào đây bằng cách nào?” Rõ ràng cô có khóa cửa!
“Ổ khóa bị hỏng tối qua.” Gã lạnh
nhạt đáp.
Sao vô duyên vô cớ khóa cửa lại
hỏng?
“Có phải anh cố ý làm hư không?”
Duy Đóa thở hổn hển.
Gã nhún nhún vai, miễn thanh minh
cho mình.
“Bất kể ra sao thì tôi cũng cứu
em.” Gã thong thả rót một ly rượu vang cho cô và rót thêm cho mình một ly.
“Cám ơn ân cứu mạng của anh, cám ơn
vô cùng.” Duy Đóa cười gằn.
“Em khỏi cần cảm ơn, lấy thân đền
đáp đi.” Gã đưa ly rượu cho cô.
Phản ứng của cô là như nghe phải
một câu chuyện hài hước.
Tâm trạng gã rất tốt, ở trong phòng
tắm, hai người quần áo xốc xếch vừa uống rượu vừa nói chuyện lấy thân báo đáp!
“Đã lâu rồi tôi không uống rượu!”
Gã chậm rãi nâng ly rượu lên.
“Chuyện đó đâu có liên quan đến
tôi?” Cô lạnh nhạt nói.
Định gạt người hả? Nhớ hồi còn đi
học, cô thường xuyên ngửi thấy mùi rượu trên người gã, hơn nữa bộ dạng gã y như
dân ghiền nhậu nhẹt!
“Sao lại không liên quan tới em?”
Ánh mắt gã tối sầm, sau đó gã hớp một ngụm rượu thật to và nghiêng người hôn
cô.
Gã kiêng rượu vì cô và uống nó trở
lại cũng do cô.
Duy Đóa chưa kịp phản ứng thì một
hương vị vừa chua vừa chát lại vừa ngọt từ đầu lưỡi âm ấm của gã truyền qua đầu
lưỡi cô. Duy Đóa vội vàng xô gã ra nhổ nó vào bồn tắm, nhưng vẫn còn một ít
chất lỏng đã sớm bị cô nuốt xuống cổ họng.
“Uống chút rượu sẽ làm em thoải mái
hơn.” Mưu kế đã thành công nhưng gã chẳng lộ vẻ đắc ý mà ngược lại còn rất bình
tĩnh.
Chẳng biết có phải do ảnh hưởng tâm
lý hay không mà Duy Đóa thấy hơi choáng váng, nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ trấn tĩnh,
“Nếu anh muốn tắm rửa thì chờ tôi vài phút, tôi sẽ nhanh chóng dọn dẹp phòng tắm
cho anh.”
Phản ứng của gã là kéo phăng cái
khăn quấn người cô ra, rồi cởi luôn quần áo của mình và bước vào bồn tắm.
Dưới ánh sáng thế này trông hai
cánh tay gã cơ bắp cuồn cuộn, thân hình cường tráng mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ làm
đôi chân phụ nữ mềm nhũn. Hai chân Duy Đóa cũng mềm nhũn nhưng dĩ nhiên không
phải vì kích thích.
“Anh muốn ‘làm’ thì hãy nhanh lên,
tôi không thích ngâm nước quá lâu.” Biểu hiện của cô rất lãnh đạm.
Cô dựa vào thành bồn tắm để lộ hết
thân thể mình, biểu cảm trống rỗng tựa như một con búp bê vải vô hồn.
Gã đang rạo rực nhưng vẫn dừng lại.
Cơ thể cô lạnh lẽo thế kia thì gã phải làm cách nào để khơi gợi sự hưng thú
trong cô? E rằng nó còn khó hơn lên trời.
Gã chuyển tay xuống dưới người cô,
cô để mặc cho gã đùa nghịch.
Gã vuốt ve phần dưới của cô, cô để
mặc cho gã khiêu khích.
Coi như gã đạt được mục đích, nhưng
Duy Đóa muốn suốt quá trình của gã đều nhạt nhẽo vô vị! Nào ngờ cơ thể Duy Đóa
bỗng dưng âm ấm, khiến phải cô ngạc nhiên cúi đầu nhìn.
Gã đang làm một hành động rất kì
quặc, gã mặc quần áo cho cô rồi sau đó cởi ra và cứ thế lặp lại…
Gã đang làm chuyện ngu ngốc gì đây?
Bất chợt nhớ tới đề tài gã vừa nói với Tiểu Lộng, Duy Đóa lờ mờ hiểu được chút
gì nên cơn điên bắt đầu bộc phát: “Hình – Tuế – Kiến!”
“Không phải em muốn làm con búp bê
bơm hơi sao? Em cứ tiếp tục đi, tôi làm việc của tôi.” Giọng gã lạnh nhạt nhưng
hai tay vẫn tất bật mặc áo rồi cởi áo cho cô…
Trẻ con chỉ có thể hù dọa chốc lát
chứ không thể hù dọa cả đời, vậy nên vì sự sùng bái của Tiểu Lộng, gã muốn
luyện tập kỹ xảo cởi đồ nhanh hơn, để lần sau có cơ hội bộc lộ tài năng trước
mặt Tiểu Lộng. Nhưng thành công đâu chưa thấy, mà chỉ thấy giờ phút này trông
gã như một con mèo đang cào lên một cuộn len rối. Biểu hiện chăm chú nghiên cứu
và học hỏi của gã làm người ta vừa tức vừa hận lại vừa buồn cười. Tuy nhiên vấn
đề ở đây là, gã quả thực đem cô thành đối tượng luyện tập!
“Anh biến đi cho tôi, muốn cởi thì
kiếm người khác mà cởi!” Tìm Ôn Ngọc đó, cô tin chị ta sẽ rất vui!
Gã hoàn toàn phớt lờ cô, hai tay
vẫn tiếp tục tất bật. Duy Đóa bực bội phát hiện quần áo của mình sắp bị gã xé
nát.
“Anh ngừng tay, tôi không phải đồ
chơi của anh!” Cô tức giận quát to, muốn dùng hai chân đá gã, nào ngờ đùi cô bị
đè chặt và quần áo lại bị cởi.
Cô nghĩ lần này sẽ được mặc quần áo
nữa, nhưng nào ngờ giây tiếp theo, dưới làn nước gã đã mạnh mẽ đi vào cơ thể
cô, xâm chiếm từng tấc từng tấc một.
Do phải cố kìm nén cảm xúc nên Duy
Đóa mở tròn hai mắt, cô muốn vùng vẫy nhưng động tác của cả hai lại càng kết
hợp chặt chẽ và dày đặc hơn.
Hình Tuế Kiến đột nhiên ôm lấy cô,
kéo đùi cô quấn chặt vòng eo mình rồi dùng sức đánh chiếm nơi mềm mại của cô.
Gã đâm từng cú mạnh mẽ và thâm sâu, muốn đưa cô chạm vào cảm giác lên đỉnh của
cả hai.
Cô cuống quýt muốn tiếp tục làm con
búp bê vô hồn nhưng đã quá muộn, một khi cảm xúc bị phấn khích thì thật sự rất
gian nan để lấy lại bình tĩnh.
Cô mắc bẫy.
Trong làn nước, gã tiến lên để cơ
thể và cơ thể cọ sát ra vào, cộng thêm sự vùng vẫy của cô càng làm một cơn sảng
khoái dữ dội ập tới người cô.
Cô mím môi, trong sóng nước hai cơ
thể cao thấp nhấp nhô đầy tình thú. Cô bấu chặt thành bồn tắm, vì cố sức kiềm
chế bản năng tê dại mà mười ngón tay cô đều trắng bệch.
“Em kêu thành tiếng đi!” Gã yêu cầu
cô.
Gã muốn, rất muốn nghe tiếng cô rên
rỉ.
Bị gã đâm một cú trời giáng khiến
toàn thân cô run rẩy, nhưng cô vẫn cố chấp mím chặt đôi môi không cho tiếng rên
bật ra khỏi cổ họng. Cô càng kiên cường càng làm gã liên tục tấn công trừng
phạt.
“Á!” Đúng lúc đó, một tiếng thét
thất thanh cắt ngang màn đêm yên tĩnh.
Trong phòng tắm, đam mê cháy bỏng
bỗng chốc tắt lịm.
Gã nhìn cô và cô nhìn gã.
“Là của Tiểu Lộng!” Duy Đóa hoảng
hốt đẩy gã, “Anh buông tôi ra!” Thế nhưng cơ thể gã nặng như một ngọn núi, cô
bị đè ép không tài nào tránh thoát. Còn phần cơ thể đang chôn trong người cô đã
sắp tới cao trào, cứng như sắt, nóng như thép đang kêu gào ầm ĩ.
“Em lau khô người và mặc quần áo
vào đi, tôi ra ngoài trước.” Gã bình tĩnh mở miệng.
Giữa lúc cô đang hoảng hốt thì gã
rút khỏi người cô. Gã phớt lờ cơ thể ướt sũng, vơ vội chiếc quần lót trong bồn
tắm mặc vào rồi tròng thêm bộ đồ ngủ màu đen và lao nhanh ra ngoài.
Cứ như thế thôi sao? Duy Đóa kinh
ngạc.
Ai cũng biết đàn ông sắp tới cao
trào mà bị cắt ngang thì quả thực giống như lấy mạng bọn họ. Tuy nhiên, cô còn
chưa kịp áp dụng thủ đoạn tàn ác nào thì gã đã chủ động rút khỏi.
Duy Đóa chấn chỉnh tinh thần, không
để mình bị ảnh hưởng gì từ gã. Cô lau khô người, mặc quần áo đâu đó tử tế và
vội vã chạy xuống lầu.
“Á!” Trong phòng ngủ dưới lầu, Tiểu
Lộng dường như đang lâm vào cơn ác mộng.
“Tôi… tôi thấy cô bé đã ngủ nên tắt
đèn…” Điều dưỡng Ngô bị dọa đến bó tay hết cách.[2]
[2]
Nguyên tác: Thúc thủ vô sách.
Suốt mấy đêm nằm trong bệnh viện,
biểu hiện của Tiểu Lộng rất hoàn hảo. Nào ngờ mới về nhà ngủ nửa chừng thì bỗng
dưng liên tục la hét, hơn nữa ý thức còn lơ mơ.
“Gay rồi, Tiểu Lộng sợ bóng tối!”
Vì từng có kinh nghiệm nên Duy Đóa lập tức nhận ra điều bất thường.
Ở bệnh viện lúc đi ngủ đèn hành
lang vẫn luôn bật sáng, còn bây giờ tắt đèn tối om sẽ làm Tiểu Lộng ngỡ mình
đang bị nhốt trong không gian đen kịt, chờ người tới cứu.
“Vừa rồi may có anh Hình chạy tới
kịp thời cõng bé lên lưng.” Điều dưỡng Ngô sụt sịt.
Duy Đóa yên lặng nhìn về phía
trước, Hình Tuế Kiến mặc bộ đồ ngủ màu đen dùng bờ lưng vững trãi rộng lớn của
mình cõng Tiểu Lộng đi qua đi lại trong phòng khách. Trên sàn nhà ướt sũng
nước, đó là nước trên đôi chân săn chắc chưa kịp lau khô của gã.
“Đừng sợ, ba sẽ cứu con.” Gã đang
mô phỏng quá trình cứu Tiểu Lộng ra hôm đó.
Tiểu Lộng không còn la hét nữa mà
chỉ hoảng sợ mở choàng hai mắt, nhưng có thể nhận thấy tâm trạng của bé đã ổn
định rất nhiều.
Duy Đóa ngơ ngác nhìn cảnh tượng
trước mắt, một nỗi xúc động kì lạ nảy lên trong lòng cô.