Sáng ngày thứ hai, Kiều Duy Đóa đến
công ty của gã đúng hẹn.
“Chào cô, tôi là nhân viên mới.” Cô
tự nhiên giới thiệu bản thân, khiến cô sinh viên làm thêm miệng há hốc đến nỗi
có thể nhét luôn quả trứng gà.
Gần đây công ty đang tuyển trợ lý,
có vài ứng cử viên tìm tới nhưng ông chủ không vừa lòng. Tuy nhiên, nếu cô nhớ
không nhầm thì vị đồng nghiệp mới này chính là người cắn xé ông chủ hôm nọ,
cũng là nữ khách làm mặt bà chủ tối đen!? Nhưng thái độ tự nhiên và bình thản
của Kiều Duy Đóa khiến cô nàng rất tò mò nhưng chẳng thể mở miệng. Rồi một ngày
bận rộn được bắt đầu đã kịp thời ngăn chặn tính hóng hớt của cô sinh viên làm
thêm.
Nhân viên mới Kiều Duy Đóa cũng
không hề nhàn rỗi khoanh tay đứng nhìn, cô điềm tĩnh và cẩn thận trợ giúp công
việc cho cô nàng. Năng lực của cô rất tốt, mới học hỏi chút kinh nghiệm mà cô
đã đem những văn kiện vất loạn xì ngầu trên bàn của cô sinh viên làm thêm phân
loại ra. Sau đó cô giúp tiếp một số cuộc gọi nghiệp vụ, trả lời và ghi lại vài
vấn đề đơn giản.
“Duy Đóa, chị tiếp điện thoại đi.”
“Ừ.” Duy Đóa chăm chú nghe điện
thoại, bình tĩnh giải thích những câu hỏi của khách hàng. Đang bận rộn thì một
mùi hương phảng phất quanh chóp mũi cô.
“Tại sao cô ở đây? Cô đang làm gì?”
Một giọng nữ không chút khách khí quát tháo.
Cô sinh viên làm thêm nhìn thấy ‘bà
chủ’ liền hoảng hốt, bởi vì lúc này sắc mặt Ôn Ngọc trông rất giận dữ.
Phản ứng của Kiều Duy Đóa thật bình
thản, cô cười nhẹ đúng mực, “Tôi đi làm.” Cô trả lời với vẻ mặt lãnh đạm.
“Ai cho phép cô vào đây làm?” Ôn
Ngọc hầm hầm chất vấn, cảm thấy đối phương trơ trẽn không thể tin nổi.
Rốt cuộc cô ta muốn gì? Lẽ nào cô ta
thật sự định bám lấy A Kiến? Bây giờ còn chủ động sử dụng chiêu dâng tới tận
cửa sao?
Cánh cửa kính được kéo ra và cơn
gió nhẹ tràn vào. Người đàn ông anh tuấn cao lớn đứng bên ngoài quan sát đủ,
cũng đẩy cửa bước vô.
“Tôi đấy.” Hình Tuế Kiến bước vào.
Ôn Ngọc đang muốn tiếp tục gây khó
dễ, bỗng dưng cứng họng, “Anh? Sao việc lớn như vậy mà anh không báo trước với
em một tiếng?” Nét mặt Ôn Ngọc hiện vẻ tổn thương.
Hình Tuế Kiến nhíu mày, chẳng lẽ gã
thuê thêm một nhân viên là chuyện rất lớn ư?
“Tôi nghĩ giữa chúng ta đã đạt được
sự đồng thuận, công ty vốn luôn thiếu người, em và cô bé làm thêm đều rất vất
vả nên sớm tăng thêm nhân viên.”
Trước kia công ty chưa vững nhưng
hiện nay đã không còn lo ngại, hơn nữa, nếu muốn lấn sân qua kinh doanh bất
động sản thì nhất định phải mở rộng công ty.
Sắc mặt Ôn Ngọc rất khó coi. Dĩ
nhiên tuyển nhiều người cũng không sao, nhưng vấn đề nghiêm trọng ở đây là
tuyển Kiều Duy Đóa!
“A Kiến, rốt cuộc dạo này anh bị
sao vậy?” Ôn Ngọc kéo kéo tay áo gã, nét mặt lộ vẻ tổn thương.
Tại sao cô có cảm giác gần đây A
Kiến rất bất thường, thậm chí nói điêu hơn một chút là trông gã như bị quỷ ám?
Rốt cuộc gã đang làm gì? Nếu muốn đối phó với Kiều Duy Đóa thì có thể dùng hàng
trăm ngàn cách khác, cần gì phải đưa cô ta vào công ty chơi đùa như thế?
Ôn Ngọc nào đâu biết, ngoại việc
‘tuyển’ Kiều Duy Đóa vào công ty thì Hình Tuế Kiến cũng đã sớm ‘tuyển’ cô lên
giường.
“Chúng ta cần nhân lực và Duy Đóa
cần công việc, đơn giản vậy thôi.” Hình Tuế Kiến gắng sức làm giọng mình đừng
quá cứng rắn.
Thế nhưng ngoài việc làm một người
hùn vốn ra, thì Ôn Ngọc đã vượt qua giới hạn của một quản lý.
“Tại sao lại là cô ta?” Dù biết
chuyện này không thể thay đổi nhưng Ôn Ngọc vẫn lẩm bẩm, cô cảm thấy bị đe dọa
trước nay chưa từng có.
Đặc biệt từ lúc bước vào cửa tới
giờ, Hình Tuế Kiến luôn nhìn chằm chằm nơi Kiều Duy Đóa đang làm việc. Ánh mắt
ấy… là của một người đàn ông nhìn một người đàn bà theo kiểu bị hấp dẫn. Ánh
mắt đó là thứ mà cô hằng ao ước nhưng chưa hề đạt được.
Bầu không khí thật kì lạ, cô sinh viên
làm thêm luống cuống đến độ phát run. Cô nàng len lén liếc mắt thấy bà chủ với
sắc mặt khó coi, ngược lại dường như tâm trạng của ông chủ rất tốt. Còn Kiều
Duy Đóa là một trong ba người bình thản nhất, cô làm như mình chẳng phải là đối
tượng bị người ta bàn tán nãy giờ!
Một bàn tay rám nắng đặt trước mặt
Kiều Duy Đóa, ngón tay thon dài giương lên gõ cộp cộp trên bàn làm việc của cô.
“Kiều Duy Đóa, chỗ này không phải
phòng làm việc của em.” Giọng nói lành lạnh của gã bay thẳng vào tai mọi người,
“Em và Ôn Ngọc đều lên lầu.”
Gã sẽ không để cô ngồi đây, vì vừa
rồi thông qua lớp cửa kính, dung nhan xinh đẹp của cô – chỉ cần người qua đường
lướt thoáng cũng có thể dễ dàng nhìn thấy. Điều này thực quá mức huênh hoang.
Ba cô gái đều giật mình vì thông
tin gã vừa đưa ra. Kiều Duy Đóa không phải tới đây để làm việc vặt, mà ngược
lại còn ngồi chung với bà chủ.
Cô sinh viên làm thêm lại liếc trộm
bà chủ, quả nhiên sắc mặt Ôn Ngọc tối sầm nặng nề.
Hai cô gái cùng nhau lên lầu, đối
diện với chiếc ghế dựa của gã là khoảng trống. Ôn Ngọc tự động ngồi xuống
trước, dựng bờ lưng thẳng tắp. Kiều Duy Đóa không ngồi mà miễn cưỡng đứng một
bên.
Hình Tuế Kiến vừa ngồi xuống đã nói
ngay, “Ôn Ngọc, từ hôm nay trở đi em hãy đem con dấu riêng của tôi giao cho
Kiều Duy Đóa.”
Chỉ một câu của gã mà làm Trần Ôn
Ngọc kinh hoàng, sắc mặt tái nhợt nhìn gã chằm chằm, còn Duy Đóa cũng hoàn toàn
bất ngờ.
“Anh điên rồi hả?” Con dấu riêng là
đồ vật rất quan trọng, sao A Kiến kêu cô đưa nó cho Kiều Duy Đóa?
“Dựa theo thỏa thuận lúc công ty
vừa thành lập, thì khi ký kết bất kì một hợp đồng lớn nào cũng phải có đủ con
dấu của bốn người chúng ta là tôi, em, Que Củi và Tiểu Béo. Nhưng Ôn Ngọc à, có
đôi khi quyết định của em không có nghĩa là quyết định của tôi.” Gã nói rành
rọt.
Gã chẳng muốn bàn cãi những việc đã
xảy ra, vì những bàn cãi ấy chỉ toàn vô bổ. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa
là gã sẽ cho phép sau này bọn họ làm ẩu.
Sắc mặt Trần Ôn Ngọc càng thêm tái
nhợt.
“Sao anh lại quyết định như thế? Là
vì cô ta ư?” Gã có biết làm vậy thì người ta sẽ nghĩ gì không?
“Kiều Duy Đóa là bạn gái của tôi.”
Gã bình tĩnh và thẳng thắn nói cho cô biết.
Chỉ bấy nhiêu lý do đó thôi ư?
Gã không muốn làm dang dở cuộc đời
của Ôn Ngọc, nên nhân cơ hội này gã tỏ rõ lập trường của mình.
Duy Đóa nhíu mày, không chỉ riêng
Trần Ôn Ngọc bị rung chuyển tan tác [1] mà cô cũng chả khá hơn là bao. Không
biết trong đầu Hình Tuế Kiến đang nghĩ điều gì?
[1]
Nguyên tác: Thất tinh bát lạc: không tập trung, phân tán khắp nơi (baidu).
“Chúng ta phải nói chuyện mới
được!” Rốt cuộc Ôn Ngọc cũng mất bình tĩnh, cô đứng phắt lên.
“Hai người cứ nói chuyện, tôi ra
ngoài trước.” Duy Đóa lạnh nhạt chủ động mở miệng.
Chỉ thế thôi sao? Phản ứng thờ ơ
của Kiều Duy Đóa làm trái tim Hình Tuế Kiến chìm vào đáy cốc.
Kiều Duy Đóa vừa đi khuất khỏi tầm
mắt bọn họ…
“Cô ta cần tiền, chúng ta có thể
cho cô ta tiền. Anh không nhất thiết phải đưa cô ta vào làm trong công ty, càng
không cần đưa cô ta lên làm bạn gái của anh!” Cả người Ôn Ngọc bỗng nổi lên hồi
chuông cảnh báo, cô sốt ruột hỏi: “A Kiến, rốt cuộc anh nghĩ gì? Trong lòng anh
đang trù tính việc gì?”
Đầu tiên là Tiểu Lộng, tiếp đó là
sự kề cận mà chiếm được ưu tiên, [2] sau nữa thì gã trực tiếp ném cho cô một
quả bom, thử hỏi làm sao Ôn Ngọc không sốt ruột được?
[2]
Nguyên tác thành ngữ: Cận thủy lâu thai, ý chỉ gần nhau mà được ưu thế hơn
(baidu).
Chao ôi, tại sao bọn họ khẩn trương
thảo luận vấn đề này mà dùng thanh âm lớn đến thế? Cửa chính chỉ khép hờ, Kiều
Duy Đóa vốn định nghe lén cũng khẽ thở dài, cô cũng rất muốn biết Hình Tuế Kiến
có mục đích gì.
Kiều Duy Đóa dựa lưng vào vách
tường, vẻ mặt tỉnh bơ tiếp tục cảnh ‘biết người biết ta’.
Hình Tuế Kiến xoa xoa ấn đường, vẻ
mặt mệt mỏi dựa vào lưng ghế, “Đừng hỏi tôi vì sao, tôi cũng không biết ‘vì
sao’.” Thực ra, lòng gã rất bối rối.
“Em biết tại sao anh làm như vậy,
vì anh muốn đạp Kiều Duy Đóa từ thiên đường rơi xuống địa ngục!” Ôn Ngọc vội
vàng nói.
Chắc chắn là như vậy nên A Kiến mới
có thể kêu cô giao con dấu, đây chẳng qua là một kế sách và thủ đoạn chiếm được
lòng người!
Khóe môi Kiều Duy Đóa nhàn nhạt
cong lên. Hóa ra, không chỉ mình cô nghĩ thế.
“A Kiến, em biết trước kia anh bị
hàm oan, mười năm lao tù thật khủng khiếp nhưng chúng ta hãy quên đi, không tốt
hơn sao?" Ôn Ngọc khẩn cầu.
Quên đi? Cứ như vậy mà quên đi?
Hình Tuế Kiến lặng người một lát, bởi vì đáp án trong lòng gã là quyết định
không thể ‘quên đi’.
Giữa lúc gã đang thất thần, thì
trên má có cảm giác âm ấm. Gã bừng tỉnh, theo trực giác nghiêng đầu né tránh.
“A Kiến, em yêu anh, rất yêu rất
yêu anh! Vì vậy, chúng ta đừng trả thù và buông tha cho Kiều Duy Đóa đi, chỉ có
hai chúng ta sống một cuộc đời bình thường, được không anh?” Ôn Ngọc đưa tay
vuốt nhẹ gương mặt đầy mệt mỏi, đau khổ cầu xin.
“A Kiến, chúng ta kết hôn đi!”
Hình Tuế Kiến giật bắn người, gã
không ngờ trong tình hình này mà Ôn Ngọc lại có thể cầu hôn gã.
“Chỉ cần anh buông lòng thù hận,
chúng ta sẽ rất hạnh phúc. Trên sự nghiệp, em sẽ sát cánh bên anh; về nhà, em
sẽ là người vợ tốt. Say này sẽ không xảy ra chuyện giống như chung cư Bích Quế
Viên nữa. Em cam đoan, anh nói một, em không dám nói hai, được không anh?”
Gã biết Ôn Ngọc đối với gã tình sâu
ý nặng, bất kể đời này gã giàu sang hay túng thiếu, thì Ôn Ngọc cũng đều tình
nguyện đi theo. Đây là một cô gái đáng giá, nhưng tại sao đối mặt với lời cầu
hôn của cô mà gã không cách nào giang đôi tay đón nhận?
Gã im lặng bởi gã đang suy nghĩ,
nên dùng cách nào để cự tuyệt mà không làm tổn thương cô và vẫn giữ được tình
nghĩa.
Thấy gã trầm mặc, Ôn Ngọc nổi lên
niềm hi vọng nho nhỏ. Cô không đợi gã nói thêm gì, mà cúi đầu dán chặt môi mình
lên môi gã.
Trong chớp mắt cả người Hình Tuế
Kiến đều cứng đờ, gã đẩy Ôn Ngọc ra nhưng chẳng biết Ôn Ngọc lấy từ đâu mà ôm
gã rất chặt.
Câu chuyện bên trong khiến khóe môi
Kiều Duy Đóa nhếch nụ cười lạnh lẽo, sau đó lại rất yên lặng làm Kiều Duy Đóa
cảm thấy bất thường.
Cô xoay người mở hé cánh cửa, khi
thấy rõ cảnh tượng bên trong thì cô kinh ngạc đến thất thần. Lâu thật lâu sau,
mãi đến khi cánh cửa bật mở, Ôn Ngọc nhìn thấy cô đứng ngoài mà cũng chẳng hề
ngạc nhiên.
Ôn Ngọc lãnh đạm liếc nhìn cô một
cái, ánh mắt sắc bén như thể đang thị uy. Trong khoảng cách gần, Kiều Duy Đóa
thấy son môi của chị ta bị lem đi.
Khi hai người lướt thoáng qua nhau,
trái tim Kiều Duy Đóa đập điên cuồng trong lồng ngực. Bấy giờ cô mới phát hiện,
hóa ra mình đang ngừng thở!