Đau quá! Chưa bao giờ đau như vậy! Đây chắc chắn không phải là thực vậy mà người đàn ông này lại mang đến cho tôi một cảm giác chân thực như thế.
Nhậm Niệm Hy, mày thật vô liêm sỉ, vừa mới bắt đầu mày đã liền nghĩ đến chuyện đó rồi! Tôi khinh thường mắng bản thân, cố gắng mở mắt, nhưng thâm tâm vẫn kìm lòng muốn duy trì giấc mộng này lâu hơn chút nữa.
Cảnh tượng này quả thật quá hoang đường, sao tôi lại có thể ngủ cùng với một người đàn ông xa lạ, đã vậy còn rên rỉ sung sướng nữa.
Nhưng tôi dám chắc chắn rằng tôi chưa bao giờ gặp người đàn ông này trước đây.
Cảm giác này mới chân thực làm sao, mãi tới lúc tỉnh dậy tôi cảm thấy cơ thể như vừa bị một chiếc xe cán qua, toàn thân đau nhức.
“Em tỉnh rồi à?”
Giọng nói của Lâm Gia truyền đến khiến tôi ngay lập tức mở mắt, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào anh.
Nửa năm nay mỗi khi ngủ tôi đều cảm nhận thấy cảnh tượng ban nãy, nhưng mọi lần đều không chân thực như vậy.
Nhìn dáng vẻ của Lâm Gia, chắc chắn anh không nhìn ra sự khác thường của tôi.
“Em yêu à, em không sao chứ?” Vẻ mặt của Lâm Gia lộ rõ sự lo lắng.
Tôi mơ màng một lúc trả lời: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Em vừa ngất xỉu, bị tụt huyết áp, anh đã ở đây chăm sóc em cả ngày đấy.”.
đam mỹ hài
Lâm Gia vừa nói vừa lấy máy đo huyết áp đo cho tôi, thở dài nói: “Cuối cùng huyết áp đã bình thường rồi.”
Tôi làm sao mà tụt huyết áp được, tại sao tôi lại không có cảm giác gì cả? Lẽ nào tôi mất trí nhớ sao? Tôi chỉ nhớ chúng tôi đang ăn mừng kỉ niệm một trăm ngày kết hôn, vừa chạm ly thì kí ức của tôi chỉ đến đây thôi.
“Ông xã, đây là đâu vậy?” Tôi mơ hồ xoay đầu qua lại, phát hiện đây không phải là nhà mình, vậy đây là đâu?
“Đây là khách sạn, tối qua em đột nhiên tụt huyết áp, vì nhà chúng ta xa quá, anh đành phải đưa em đến đây.” Lâm Gia đáp lời.
Khách sạn...lẽ nào tối qua không phải là ảo giác sao? Là Lâm Gia...tôi càng nghĩ càng thấy hạnh phúc, trước mặt Lâm Gia thẹn thùng dang hai tay: “Chồng yêu à, thơm thơm, ôm ôm nào, em vẫn còn thấy khó chịu đây này...”
“Ngoan nào, đừng làm loạn nữa, mau dậy thôi, nhanh lên không là muộn giờ làm đó”
Lần nào cũng đều như vậy, tôi có chút không vui, anh đối với tôi vô cùng tốt, quan tâm chăm sóc rất chu đáo, ấy vậy mà lại không muốn gần gũi tôi.
Chúng tôi từ nhỏ đã là hàng xóm của nhau, xem như là thanh mai trúc mã.
Mãi lúc lên đại học mới bắt đầu hẹn hò, khoảng thời gian yêu nhau đó anh chưa bao giờ vượt quá ranh giới.
Tôi cảm thấy anh là người đàn ông tốt nhất trên đời này, đối xử với tối rất tốt, luôn bảo vệ chăm sóc tôi và cũng vô cùng thấu hiểu tôi.
Sau khi kết hôn vẫn như vậy, thế nên tôi có chút oán trách.
Đây coi như là tiền đề cho vô số giấc mộng xuân của tôi trong nửa năm qua, ngủ chung một giường với người đàn ông mình yêu, nhưng lại không thể làm gì cả, ai có thể chịu được đây? “Hy Hy, em làm gì vậy? Nhanh chút nào.” Lâm Gia vội vã giục.
Nghe tiếng Lâm Gia gọi, tôi liền vội vàng ngồi dậy, vừa muốn xuống đất liền cảm thấy phần dưới có chút không thoải mái.
Cảm giác này hoàn toàn không phải là đau, chỉ hơi căng tức, suýt chút nữa khiến tôi kêu ra thành tiếng, điều này khiến tôi nghĩ đến ảo giác tối qua.
“Trò đùa này có phải hơi quá rồi không? Có cần phải chân thực đến vậy không?” Tôi nhỏ giọng thầm thì.
Nhưng sau đó tôi lại phủ định suy nghĩ này.
Bấy lâu nay tôi chưa từng làm việc gì có lỗi với Lâm Gia, có lẽ tối qua lúc tôi ngất xỉu đã đập vào đâu chăng?
“Hy Hy em không sao chứ? Sao mặt lại vừa đỏ vừa nhợt nhạt thế kia?” Lâm Gia nhìn tôi đầy lo lắng, “Thế này nhé, lát nữa anh xin lãnh đạo nghỉ phép, anh đưa em đến bệnh viện khám, nếu thật sự khó chịu thì điều trị luôn.”
“Em không sao.” Tôi ngay lập tức xuống giường, lao đến trước gương chỉnh lại trang phục trên người, vừa cười nói với anh: “Anh yên tâm, chúng ta mau đi làm thôi.”
“Đừng vội, ăn cái gì rồi hãy đi, nếu không bệnh dạ dày của em lại tái phát đấy.” Lâm Gia đứng phía sau tôi ân cần nhắc nhở.
Nghe những lời này tôi cảm giác trong lòng nhẹ nhàng ấm áp, cho dù anh ấy không muốn thân mật với tôi, nhưng anh vô cùng chiều chuộng tôi, hai người yêu thương nhau, như vậy là đủ rồi.
“Vậy em muốn ăn sủi cảo.” Tôi cầm tay anh nói.
Lâm Gia ngừng lại một lúc, nắm lấy tay tôi, quả quyết từ chối: “Em không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ…” Ăn xong bữa sáng, chúng tôi liền cùng nhau đến công ty.
Đúng vậy, chúng tôi làm cùng một công ty, ban đầu để có thể ở bên cạnh anh, tôi kiên trì với nguyện vọng của bản thân xin vào công ty này.
May mắn ông chủ rộng lượng, không trách cứ chúng tôi.
Sau khi hoàn thành công việc, đương nhiên việc đầu tiên phải báo cáo với giám đốc, giám đốc Vương sau khi nghe xong báo cáo nói:
“Sếp tổng cảm thấy trước đó có một vài vấn đề, cô hãy tự đi báo cáo một chút nhé.”
“Giám đốc Vương, ở vị trí của tôi thì không thể trực tiếp đi báo cáo những chuyện như vậy với sếp mà?” Tôi nói.
“Đừng viện cớ nhiều lời nữa, đi ngay đi.
Còn nữa, bộ phận của chúng ta vừa nộp lên một tập tài liệu cần có chữ kí của sếp, cô cũng mang theo qua đó luôn đi!” Giám đốc Vương bực mình nói.
Nghe xong, trong lòng tôi có chút khó chịu, nhưng vẫn vào thang máy đi thẳng lên văn phòng làm việc của sếp ở tầng hai hai.
Thường ngày phòng thư kí bên ngoài văn phòng làm việc của sếp luôn có người, vậy mà hôm nay lại không có ai.
Tôi đang thầm thắc mắc thì nghe thấy giọng la hét giận dữ của một người đàn ông truyền tới.
“Mau khẩn trương tìm cho ra cô gái đó, cho các người thời gian một ngày, nếu vẫn tìm không ra thì các người đừng quay lại đây nữa, tôi không muốn nghe những lý do vớ vẩn đó!”
Tôi nghe thấy những lời này, liền dừng bước.
Hèn gì giám đốc Vương để tôi tự thân đến, thì ra là vì sếp đang nổi giận.
Lúc sếp đang nổi giận, ai dám chạm vào họng súng này đây? Tôi thật sự đen đủi quá…
Tôi đứng ngoài cửa kinh hồn bạt vía, đến lúc mấy người thư kí đi ra ngoài, dáng vẻ như vừa bại trận của họ khiến lòng tôi càng thấp thỏm không yên.
Tôi nhìn vào tập tài liệu trong tay, cảm thấy chuyện gì cũng đều phải đợi một chút đã…
“Xin lỗi, thư kí Lưu.”
Tôi gọi thư kí thân cận của sếp, thư kí Lưu, kèm theo một nụ cười và nói: “Thư kí Lưu, bộ phận của chúng tôi có một tập văn bản cần chữ kí của giám đốc, anh có thể giúp tôi đem vào trong không…”
Thư kí Lưu trừng mắt nhìn tôi nói: “Sếp đang bận, đợi thêm một chút nhé!”
“Đương nhiên tôi có thể đợi, nhưng mà giám đốc của chúng tôi nói tập tài liệu này cần phải kí gấp.”
“Cô vội như vậy thì cô tự đi mà đem vào trong.” Thư kí Lưu đáp lại bằng ngữ khí chán nản.
Nghe thấy những lời này, trong lòng tôi như có hàng vạn con lạc đà cừu chạy qua.
Đúng là muốn chơi tôi mà! Tôi đứng ở phòng làm việc đảo mắt nhìn một vòng mấy người thư kí bên cạnh.
Bọn họ rõ ràng biết tôi đang nhìn mình, nhưng không một ai chịu đến nhận ltập tài liệu trong tay tôi, vì thế tôi chỉ có thể tiến lên phía trước gõ cửa phòng.
Không còn cách nào khác, đành phải giơ đầu chịu trận thôi.
Cho dù bị sếp mắng, cũng tốt hơn bị giám đốc Vương chê bai là chẳng làm được việc gì..