Nghĩ đến những điều này, mắt tôi có gì đó ươn ướt.
Tôi xoay người nhìn Lâm Gia đang ngủ say bên cạnh.
Chúng tôi quen biết bao nhiêu năm nay.
Mỗi một động tác, ánh mắt của anh ấy, tôi đều hiểu là ý gì.
Bây giờ tôi vẫn còn nhìn thấy sự đắc ý lộ rõ trên khuôn miệng của anh ấy.
truyện đam mỹ
Nhưng việc đến nước này, tôi sao có thể nói cho anh ấy biết?
Lúc này Lâm Gia đột nhiên tỉnh dậy, mơ màng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì?
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu nói: “Không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là lúc nãy em uống hơi nhiều một chút, bây giờ hơi chóng mặt.”
Nói xong tôi cẩn thận kéo tay anh, dựa vào vai anh, nói: “Anh yêu, có thể cho em dựa một chút không?”
“Bà xã, em đừng nghĩ ngợi quá nhiều, sắp về đến nhà rồi.
Tối nay chắc là mệt lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.” Anh ấy không tránh tôi, nhẹ nhàng nói.
Dựa vào vai anh, tôi từ từ nhắm mắt lại, không muốn để cho giọt nước mắt sắp trào ra rơi xuống.
Người đàn ông của tôi.
Chúng ta bắt buộc phải bước vào con đường này sao?
Sau khi về đến nhà, chúng tôi lần lượt đi tắm, nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Nhìn thấy Lâm Gia bước ra từ phòng tắm, tôi không kiềm được nói trước: “Lâm Gia, em muốn nói chuyện với anh.”
“Hy Hy, sao vậy? Anh được thăng chức rồi, tiền lương cao hơn trước rất nhiều, em muốn gì? Túi xách à? Anh sẽ mua hết cho em.”
Tôi hít thở sâu, cắn cắn môi.
“ Lâm Gia, hay là chúng ta rời khỏi đây đi, cuộc sống này thực sự rất mệt mỏi.
Em thấy thành phố này không hợp với em, chúng ta đi xem thế giới bên ngoài được không?”
“Em đang nói linh tinh gì thế?” Lâm Gia có lẽ không ngờ rằng tôi sẽ đưa ra yêu cầu này, lập tức lùi lại hai bước.
“Hy Hy, có phải là em sốt rồi không? Sốt đến hồ đồ rồi sao? Anh vừa mới thăng chức, bây giờ em lại bảo anh đi.
Sao anh có thể đồng ý được đây?”
“Nhưng anh không thấy áp lực rất lớn sao? Em không thích nhịp điệu và môi trường làm việc ở đây không được sao?” Tôi dặt dè nói.
“Những lời này sau này không được phép nói nữa.
Anh biết hôm nay em uống hơi nhiều.
Mau đi ngủ đi!”
“Hôm nay em không uống say.” Tôi vội vàng đuổi theo sau anh ấy đến giường ngủ, ánh mắt đầy khát vọng nhìn anh ấy: “Em không biết anh có thích thành phố này hay không, nhưng mà em thì không.
Chúng ta sống một cuộc sống bình thường, tìm một thị trấn ở biên giới.
Anh đi làm, em ở nhà nội trợ, sống như vậy đến cuối đời được không.”
“Ý kiến của em, anh tuyệt đối không thể đồng ý.” Lâm Gia đứng dậy đi đến trước cửa nói: “Sau này không được nói những lời linh tinh thế này nữa, mau ngủ đi.”
Tôi nhìn anh đi ra phòng khách, vội vàng hỏi anh: “Muộn thế này rồi anh còn muốn đi đâu?”
“Những lời em nói làm anh rất buồn, em để anh yên tĩnh một lát, anh lên mạng một chút.” Anh lập tức đóng mạnh cửa đi ra ngoài.
Tôi trùm chăn qua đầu bắt đầu khóc.
Nước mắt rơi lã chã từng giọt từng giọt như những viên ngọc không đáng tiền.
Sự việc đã đến bước này, tôi nên nói thế nào với anh ấy về chuyện đã xảy ra đây? Nếu để anh ấy biết tôi dùng tôn nghiêm và thể xác của mình đổi lấy vị trí hiện tại của anh, đối với anh mà nói quả thực là một sự đả kích lớn.
Anh ấy từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo như vậy, nếu biết chuyện này e rằng sau này anh sẽ nản lòng suy sụp.
Tôi không thể ích kỷ như vậy được.
Thực ra vốn dĩ tôi cũng không muốn để anh biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, nếu anh biết Nam Dục đã động vào tôi, anh còn có thể chấp nhận được sao? Có khi nào sẽ không cần tôi nữa? Tôi nghĩ anh chắc chắn sẽ chê tôi không còn trong sạch, yêu cầu ly hôn.
Nhưng nếu anh thực sự không cần tôi nữa, tôi nên sống tiếp thế nào đây? Nhưng nếu tôi không nói, vậy nên khuyên anh thế nào mới phải đây?
Tôi ôm chăn khóc hồi lâu, mơ hồ chìm vào giấc ngủ, hình như mơ màng nghe thấy tiếng cửa được mở ra.
“Hy Hy, em ngủ rồi à?”
Tôi hình như nghe thấy tiếng của Lâm Gia.
Nhưng tiếng gọi ấy như có như không, khiến tôi thấy mình như đang ở trong mơ.
Vậy nên tôi không hề lên tiếng.
Tiếng cửa phòng ngủ bị đóng lại vang lên.
Tôi bất thình lình giật mình tỉnh giấc ngồi bật dậy.
Hóa ra không phải là mơ, đó là sự thật.
Vừa rồi Lâm Gia hình như đã đi vào phòng thật.
Tôi cầm đồng hồ báo thức lên nhìn lướt qua một cái, bây giờ đã hơn 2 giờ sáng rồi, tại sao anh vẫn chưa ngủ?
Cho dù tức giận thế nào đi nữa thì cũng không thể không đi ngủ.
Nghỉ ngơi tốt thì ngày mai mới có thể đi làm chứ.
Tôi muốn đi khuyên anh, vì vậy bèn xuống giường.
Vừa mới chạm chân xuống đất, tôi thấy hơi chóng mặt.
Sau đó ngay cả dép cũng không xỏ, đi luôn chân không ra phòng khách.
Tôi nghĩ không nên phát ra tiếng động quá lớn khiến anh thấy phiền, thế nên tôi nhẹ nhàng mở cửa.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng thở dốc truyền đến.
Tôi đứng ngẩn người ở cửa, nhìn vào phòng khách không chớp mắt.
Nhà chúng tôi là một căn chung cư rất nhỏ, chỉ rộng hơn 40 mét vuông, vì vậy phòng khách rất nhỏ.
Hiện tại đứng ở cửa phòng ngủ, tôi vẫn có thể nhìn thấy hình bóng của Lâm Gia.
Tôi lặng lẽ bước thêm hai bước, tiếng thở dốc nghe lại càng rõ ràng hơn, âm thanh này trong buổi đêm yên tĩnh rõ ràng là có chút kỳ quái bất thường.
Lâm Gia, anh đang làm gì vậy?
Toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh, cố chấp nhìn theo hình bóng của anh, không phát ra tiếng động, nhưng mà chính tôi cũng không thể động đậy được.
Chính vào lúc này, âm thanh vui sướng trầm thấp lại truyền đến từ phong khách.
Tôi quen biết Lâm Gia bao nhiêu năm nay, trước giờ chưa từng nghe thấy âm thanh này từ anh.
“Em yêu, em thật đẹp, mau cho anh ngắm đi.”
“Đẹp quá! Em yêu, bây giờ anh thực sự muốn em, anh không đợi được nữa rồi, mau cho anh, cho anh đi.”
“Trong màn đêm tĩnh mịch, tôi nhìn thấy bóng dáng anh không ngừng chuyển động.
Còn tôi lại đứng trong bóng tối, giống như bị người khác dùng búa nặng đập mạnh vào người, thức tỉnh sự ngu ngốc vọng tưởng bao nhiêu năm nay của tôi.
Tim tôi rất đau, hệt như có người cầm kim đâm mạnh nhiều phát vậy.
Nỗi đau đó làm tôi không thể chịu đựng được nữa, dường như nỗi đau ấy đã lan vào đến tận xương tủy, khiến tôi không còn chút dũng khí nào mà xông ra ngoài hỏi anh rốt cuộc anh đang làm cái trò gì.
Tôi ngơ ngẩn quay về phòng, ngay cả cửa đóng như thế nào cũng không biết.
Tôi nằm trên giường tự nhủ mình nên ngủ thôi.
Đây chỉ là một giấc mơ, ngủ dậy sẽ không có chuyện gì hết.
Trời sáng, Lâm Gia vẫn gọi tôi dậy như trước.
Mắt tôi sưng mọng lên, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ sự quan tâm như mọi khi trên gương mặt anh.
“Hy Hy, sao mắt em lại sưng lên thế? Em đợi chút, anh đi ra tủ lạnh lấy túi chườm đá cho em, mau chườm một chút đi.”
Xem ra mọi chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Anh ấy không thể thay đổi, tôi cũng vậy, gia đình này vẫn không thay đổi.
Tôi dựa vào cạnh giường nhìn anh bận rộn chăm sóc tôi.
“Em đừng cử động, nằm xuống nghỉ ngơi thêm chút đi.
Anh đi nấu cơm cho em, lát nữa em ăn một chút nhé.” Giọng Lâm Gia vẫn giống như trước ôn nhu mà dịu dàng.
Tôi thật sự rất thích giọng nói của anh.
Ăn cơm xong, mắt tôi cũng đỡ hơn nhiều rồi.
Nhưng tôi vẫn thất thần khuấy bát cháo trước mặt, dè dặt nhìn Lâm Gia..