Áp lực đột nhiên biến mất, mùi Nicotin cũng nhạt dần.
Nam Dục buông tôi ra, lùi về phía sau vài bước.
“Nhậm Niệm Hy, cô đã lựa chọn, vậy thì đừng có hối hận.”
“Được thôi, sau một tiếng nữa tôi không muốn nhìn thấy cô và chồng cô xuất hiện trong công ty nữa.
Các người nộp ngay đơn xin nghỉ việc cho tôi, nếu không tôi sẽ hạ lệnh sa thải các người, từ nay về sau không cần đến công ty nữa.”
Nói xong anh ta liền quay lưng đi, sau đó lấy chìa khóa xe từ trong túi ra ấn một cái, không biết chiếc xe ô tô đang nằm ở đâu đột nhiên kêu lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang rời xa dần, toàn thân không còn một chút sức lực vào.
Tôi ngồi xuống góc tường, hay tay ôm lấy thân mình.
“Tại sao anh ta có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao có thể tàn nhẫn với tôi như vậy? Thế này chẳng phải là ép tôi vào con đường chết hay sao?”
Kỳ vọng vào tương lai của Lâm Gia, lời dặn dò chăm sóc gia đình của mẹ chồng, sự mong đợi của bố chồng về tiền đồ của Lâm gia không ngừng xoay chuyển trong lòng tôi.
Cuối cùng tôi nhớ lại những lời mà Lâm Gia nói với tôi trước khi rời đi.
Anh ấy nói nếu như việc thăng chức là giả, anh ấy nhất định sẽ nhảy lầu tự vẫn.
Không!
Không được!
Tôi đứng phắt dậy chạy về phía Nam Dục, tôi không để ý được nhiều thứ nữa rồi.
Khi Nam Dục sắp lên xe, tôi lao tới phía sau anh ta, dùng sức đóng cửa xe lại, chặn anh ta lại.
“Không phải cô đã quyết đinh rồi sao? Cô còn muốn làm gì nữa?” Nam Dục lạnh lùng nhìn tôi.
“Không được, tôi xin anh, anh đừng đuổi việc Lâm Gia, tôi đi có được không? Tôi đi.” Tôi khẩn cầu anh ta.
“Cô cầu xin tôi, cô tưởng cô là cái gì của tôi? Cô dựa vào cái gì mà cầu xin tôi? Cô có tư cách à?” Giọng nói lạnh lùng và ánh mắt coi thường của Nam Dục khiến tôi cảm thấy bản thân mình như đã rớt xuống địa ngục.
Không sai, tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên quèn, tôi dựa vào cái gì để cầu xin sếp mình như vậy? Đối với anh ta mà nói, tôi là cái thá gì, chỉ là một nhân viên trong hàng nghìn hàng vạn nhân viên của anh ta mà thôi.
“Nhậm Niệm Hy, nếu như cô thực sự chung thủy như những gì cô thể hiện, vậy cô hãy lùi ra, sau đó ngoan ngoãn đi đi, nếu không thì cú tự tát vào mặt này của cô thực sự rất đau đấy.”
Nói xong Nam Dục kéo tay tôi ra, sau đó chuẩn bị ngồi vào trong xe.
Tôi hiểu rất rõ, nếu như lúc này anh ta đi mất, tôi và Lâm Gia sẽ không còn gì, tới lúc đó tôi thật sự sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Còn mong ước của gia đinh, niềm tự hào của Lâm gia và cảnh tượng tương lai tươi đẹp đều giống như một giấc mơ.
Tôi không thể để việc đó xảy ra.
“Không! Không được không được.”
Tôi vô cùng lo lắng, cũng chẳng nghĩ được nhiều nữa, thế nên tôi vội lao lên phía trước ôm chặt lấy anh ta.
Nam Dục thấy tôi hành đông như vậy liền dừng lại, tư thế khom lưng định ngồi vào trong xe liền khựng lại.
Tôi giống như nắm được một chút cơ hội cuối cùng, ôm anh ta và nói: “Tổng giám đốc Nam, tôi không muốn như vậy, anh không thể đối xử với chúng tôi như vậy, như vậy không công bằng cho Lâm Gia! ”
“Phì”
Trên môi anh ta thở ra một nụ cười chế giễu, gỡ ngón tay tôi ra, nhẹ nhàng kéo tôi sang một bên.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, nói với tôi: “Nhậm Niệm Hy, tôi đã cho cô cơ hội, đây là do cô tự tìm đến, đừng có trách tôi.”
Tôi vẫn còn chưa ý thức được điều gì thì đột nhiên bị đẩy vào trong xe.
Sau đó, Nam Dục cũng chen vào trong.
“Tổng giám đốc Nam.” Tôi vô cùng sợ hãi, liền hét lên, nhưng lại bị anh ta bịt miệng lại.
“Nhậm Niệm Hy, cô đừng bày ra cái vẻ chung thủy như vậy nữa, cô thực sự quá kinh tởm đấy.
Cô vốn dự định làm như thế này mà, dùng cách lạt mềm buộc chặt, cô coi tôi là thằng ngu đấy à? ”
Nam Dục vừa nói vừa thò tay vào trong quần tôi, nhanh chóng sắp lần mò tới bộ phận nhạy cảm.
Bàn tay anh ta lạnh như băng, giống như một con rắn độc, dính sát vào người tôi.
Tôi phẫn nộ trợn trừng mắt nhìn anh ta.
“Ư! Ư ư ư!”
Tôi gào lên.
Nếu như bây giờ trong tay tôi có một con dao, nhất định tôi sẽ đâm cho anh ta một nhát.
Sau khi anh ta buông tôi ra, tôi sẽ đâm thêm vài nhát nữa mới có thể giải tỏa nỗi hận trong lòng.
Đêm hôm đó là tôi quá hồ đồ mới để anh ta động chạm đến tôi, nhưng bây giờ tôi vô cùng tỉnh táo, không thể chịu được cảm giác người lạ động chạm vào mình, tôi thấy vô cùng kinh tởm.
Kinh tởm!
Đúng lúc này, tay anh ta đã chạm vào trước ngực tôi, xoa bóp loạn lên, còn tôi giống như bị thứ gì đó bẩn thỉu chạm vào, ra sức vùng vẫy.
Nhưng cho dù tôi phản kháng thế nào, trước mặt Nam Dục tôi vẫn giống như một con hề.
Cơ thể anh ta cứng như sắt thép khiến tôi không thể cử động được..