Tình Ngoài Hôn Nhân


Tôi nhắm mắt lại, để cho đầu óc được thảnh thơi, không nghĩ đến mấy chuyện tối hôm qua nữa.

Coi nó như một tập tài liệu không hay ho gì và vứt vào thùng rác.

Sau này tôi chỉ chuyên tâm ở bên cạnh Lâm Gia sống cho tốt thôi.
Kể ra, nếu anh ấy sớm nói cho tôi biết anh yêu tôi nhiều như vậy, tôi quan trọng với anh như vậy thì có lẽ tôi cũng chẳng phải đi quyến rũ anh nữa, và cũng chẳng xảy ra chuyện tối qua.
Nhìn thấy một chân của anh để bên ngoài chăn, tôi nhẹ nhàng đặt chân mình lên.

Khi chạm vào anh, tim tôi như run lên, đến hơi thở cũng loạn nhịp.
Mười mấy năm quen biết nhau, có lẽ đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc gần gũi đến vậy.
Ngày nào tôi cũng muốn được tỉnh giấc trong vòng tay anh, rồi hôn anh, nói với anh lời chào buổi sáng.
Nhưng ngay lúc tôi vừa chạm vào anh, chân anh đã co lại, dịch sang một bên.
Cử động của anh khiến tôi chột dạ, tôi vừa mới định giơ tay chạm vào anh.
Ngay lúc đó, anh đột nhiên lật chăn ra, xuống giường, đứng lên hỏi tôi: “Em vừa mới làm gì đó?”
Chuyện xấu tôi làm bị người ta phát hiện rồi, tôi bèn chột dạ nói: “Hả, em có làm gì đâu.

Em chỉ định gọi anh dậy thôi mà.

Mau dậy đi, mặt trời lên cao lắm rồi đó.”
Nghe xong, Lâm Gia nhìn tôi, sắc mặt có chút biến đổi, nói: “Hôm nay dậy cũng muộn thật, nhanh lên, anh đợi em đi làm, không lát nữa là muộn đấy.” Anh vừa nói với tôi, vừa đi vào phòng tắm.
Cử chỉ của anh lại khiến tôi nhớ đến chuyện tối qua.

Hôm qua dụ dỗ một cách lộ liễu như vậy, hôm nay lại chủ động lân la chạm vào anh.


Đó là lần chủ động đầu tiên của tôi suốt bao năm qua nhưng tôi lại bị từ chối.

Chắc hẳn anh ấy ghét bỏ tôi rồi.
Tôi từ từ bò ra khỏi giường, gấp gọn chăn.

Đợi anh bước ra, tôi bước vào phòng tắm thay đồ.

Từ trong gương, tôi đột nhiên nhìn thấy một vết cấu đỏ ửng ngay trước ngực.

Trong tích tắc sắc mặt tôi trở nên trắng nhợt.
Có khi nào Lâm Gia đã nhìn thấy rồi không?
Nếu anh ấy nhìn thấy sẽ nghĩ về tôi như thế nào, rốt cuộc anh ấy sẽ nghĩ tôi như thế nào đây?
Tôi ngây người đứng đó, trong đầu xuất hiện hằng hà sa số những ý nghĩ mà tôi rất muốn đi ra hỏi anh ấy nhưng lại không có dũng khí nói ra.
Ngay lúc này, tai tôi vọng lại tiếng gọi của Lâm Gia: “Hy Hy, em mau ra đây đi, ăn sáng rồi còn đi làm.”
Vẫn là giọng nói dịu dàng như ngọc đầy quen thuộc ấy của anh, tôi hít một hơi rồi đi ra ngoài.
Tôi ngấu nghiến ăn bữa sáng một cách nhanh nhất có thể, cầm theo hộp sữa rồi chạy về phía trạm xe buýt.
Hôm nay lẽ ra vẫn bình thường như bao ngày, lên xe rồi chấm công.

Nhưng sau khi ăn xong bữa trưa ở nhà ăn công ty, bỗng nhiên lại trở thành một ngày không bình thường chút nào.
“Nhậm Niệm Hy, chúc mừng cô nhé.”
Vừa đến phòng làm việc, giám đốc Vương đã mặt mày rạng rỡ chúc mừng tôi.
Tôi trưng ra vẻ mặt không hiểu gì, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Đơn đặt hàng đã ký xong rồi ạ?”
“Cô còn chưa biết à, tôi chúc mừng chồng cô được thăng chức đấy.” Giám đốc Vương tươi cười nói: “Chồng cô hình như mới làm được hơn nửa năm mà đã là phó phòng kinh doanh rồi.

Thật đúng là tuổi trẻ tài cao, Hy Hy à, mắt nhìn người của cô cũng được đấy chứ.”
Nghe xong lời này tôi lại càng thêm khó hiểu.

Tai ù cả đi, mấy lời tiếp theo của giám đốc Vương tôi đều không nghe thấy gì cả.

Quanh quẩn bên tai là tin Lâm Gia được thăng chức.
Sao có thể chứ.

Như vậy không phải quá nhanh rồi sao?
Không biết vì cớ gì, tin Lâm Gia thăng chức khiến tôi liên tưởng đến những lời tối qua Nam Dục đã nói.

Anh ta có vẻ nghi ngờ tôi sở dĩ quyến rũ anh ta là vì muốn Lâm Gia được thăng chức.
Nhưng sự thực đâu phải như vậy chứ.
“Nhậm Niệm Hy? Nhậm Niệm Hy?”
Nhìn thấy giám đốc Vương trước mặt tôi quơ tay mấy lần, tôi mới trở về với cuộc nói chuyện.
“Cô sao vậy? Vui đến ngây người ra chứ gì? Tôi nói với cô nhiều như thế, cô không nghe lọt tai câu nào đúng không?”
“Xin lỗi giám đốc Vương.

Tin này đối với tôi quá bất ngờ nên tôi có hơi ngây ra một chút.” Tôi cẩn thận lựa lời nói.
“Được rồi, đừng ngây ra như thế nữa.


Về làm món gì ngon cho chồng cô đi, mang thêm chai rượu nữa.

Hai vợ chồng nhà cô phải ăn mừng cho ra trò đấy.

Đây là chuyện cực kì tốt đó.” Giám đốc Vương nói.
Tôi liên tục đáp: “Tôi biết rồi giám đốc Vương, vậy tôi xin phép đi làm việc trước đã.”
“Cô đợi chút, đừng đi vội.

Hôm qua tài liệu tôi nhờ cô đưa cho Tổng giám đốc Nam vẫn chưa báo cáo công việc với sếp đâu.

Cô đi báo cáo đi.” Giám đốc Vương gọi tôi lại.
“Cái gì?” Nghe xong câu này tôi vô cùng kinh ngạc.
Giám đốc Vương tò mò hỏi tôi một câu: “Có cần phản ứng tới mức đó không? Bảo cô đi báo cáo công việc thôi, cô kích động như vậy làm gì?”
Thấy giám đốc Vương hỏi vậy, tôi liền cúi đầu ngay: “Tôi đâu có kích động, chỉ là cảm thấy việc báo cáo này tôi vẫn chưa có kinh nghiệm.

Một nhân viên tầm thường như tôi cũng không đủ tư cách.

Giám đốc Vương, hay là anh đi đi.”
“Thật tình là như vậy.

Nhưng Tổng giám đốc đích thân bảo cô lên, tôi cũng không thể không để cô đi.

Cô mà có gan thì đừng đi nữa.

Dù sao tôi cũng không thể tự mình đi nói đâu.” Giám đốc Vương nói giọng vô cùng khẩn thiết.
Đến cả giám đốc Vương cũng không có cách, tôi đành chấp nhận, đứng dậy rồi đi về phía văn phòng Tổng giám đốc.
Tôi bước vài bước xong lại dừng, chần chừ không muốn qua đó.

Chuyện xảy ra hôm qua khiến tôi thật sự không còn muốn gặp lại Nam Dục nữa, nhưng chẳng còn cách nào khác cả, vừa bước tới cửa đã có người ôm lấy tôi từ phía sau.
“Hy Hy! Hy Hy! Anh được thăng chức rồi! Anh được thăng chức rồi!”

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng đó của Lâm Gia, tôi rất ngạc nhiên.

Dáng vẻ này bao năm qua hình như tôi chưa bao giờ nhìn thấy.

Anh chủ động ôm chặt lấy tôi như vậy, dù chỉ là trong chốc lát.
“Anh yêu à...”
“Hy Hy, em lại đây” Lâm Gia có vẻ đã nhận ra rằng mình vui mừng hơi quá đà, liền kéo tay tôi đến chỗ cầu thang.
“Hy Hy, em biết không? Mới vừa nãy thôi, lệnh thăng chức đưa đến phòng anh, tuyên bố anh đã là phó phòng rồi.” Trên gương mặt thật thà phúc hậu không giấu nổi niềm vui sướng.
Tôi hơi ngây mặt nhìn anh, rồi nói mấy câu chúc mừng: “Em nghe tin rồi, chúc mừng anh yêu, anh đã được thăng chức rồi.”
“Hy Hy, em có biết không? Mức lương phó phòng cao hơn lương hiện giờ của anh rất nhiều, cuộc sống sau này của chúng mình sẽ được cải thiện hơn đó.” Lâm Gia kéo tay tôi, tưởng tượng về cuộc sống sau này.
Nghe anh ấy kể về kế hoạch tương lai của hai đứa, nhìn dáng điệu vui vẻ ấy, những lời đã ra đến đầu môi lại bị tôi nuốt xuống.
“Hy Hy, anh thấy em không nói gì.

Chuyện vui như thế này, em có để ý không vậy?”
Những suy nghĩ trong đầu tôi trong chớp mắt đan xen vào nhau.

Lâm Gia nhìn tôi trầm mặc như vậy có chút khó hiểu.
Tôi cố gắng xua đi những ý nghĩ ấy trong đầu.

Mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ.

“Sao có thể chứ? Anh yêu à, em tự hào về anh lắm.

Em vui quá, vừa rồi giám đốc Vương có nói với em, anh thực sự là nhân tài! Sau này tiền đồ vô cùng rộng mở!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận