Giờ đây, tin Lâm Gia được thăng chức đã lan truyền khắp công ty.
Vừa nãy anh ấy còn vì chuyện này mà vui đến mức ôm chặt tôi.
Nếu như lúc này thu hồi lệnh thăng chức, anh ấy nhất định sẽ đau lòng chết mất.
Nếu như thực sự khiến cho tất cả tan vỡ như bong bóng, sau này anh ấy phải sống thế nào, sống trong sự chế giễu của người khác hay sao? Một con người kiêu ngạo như anh ấy sao có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy?
Không thể để anh ấy bị sỉ nhục được, rõ ràng người làm sai là tôi cơ mà.
Là tôi đã động chạm vào người không nên động chạm, là tôi đã làm việc không nên làm, sao có thể để anh ấy thay tôi chịu nhục được?
“Tổng giám đốc Nam!” Giờ phút này đây tôi lo lắng đến nỗi không nói được lời nào.
Bây giờ tôi chỉ có thể cầu xin Nam Dục tha cho Lâm Gia, đừng thu hồi mệnh lệnh kia.
“Tổng giám đốc Nam, anh không thể làm vậy được, Lâm Gia là một nhân viên rất nỗ lực, sau này anh sẽ phát hiện ra tiềm năng của anh ấy rất lớn.
Nếu như anh đuổi việc anh ấy lúc này, anh sẽ mất đi một nhân viên ưu tú.”
“Cho dù anh ta rất cố gắng, lại rất có tài năng nhưng mà công ty của tôi thiếu những người như vậy sao? Người vào công ty trước anh ta mười năm còn tài năng hơn cả anh ta, nhưng vậy thì sao? Bây giờ vẫn lăn lộn ở vị trí cũ, anh ta dựa vào cái gì mà được thăng chức?” Lời nói lạnh lùng vang lên bên tai tôi.
Nghe những lời này, tim tôi như rơi vào hố băng lạnh lẽo.
“Nam Dục, rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?” Cuối cùng tôi không nhịn được liền hét lớn.
Nói xong, tôi nhìn Nam Dục, anh ta đột nhiên đứng dậy khỏi sô pha, dập tắt điếu thuốc.
Khi nhìn thấy anh ta lại gần, bởi vì sợ hãi mà những cảm xúc oán trách cỏn con trong tôi ban nãy cũng biến mất không còn dấu vết.
“Ồ, Tính khí cũng khá nóng nảy đấy.” Anh ta vừa nói vừa bước nhanh về phía tôi.
Tôi nhìn anh ta bước về phía mình, căng thẳng đến mức tránh sang bên cạnh.
“Tổng, tổng giám đốc Nam! Rốt cuộc anh muốn tôi thế nào?” Tâm trạng tôi lúc này chỉ còn lại sự sợ hãi, miệng lắp ba lắp bắp nói từng lời, ngay đến chính bản thân tôi cũng biết giọng nói của mình run rẩy kinh khủng như thế nào.
“Cô nghĩ sao?” Nam Dục vừa nói vừa đưa tay lên ôm eo tôi.
Tôi vừa định bỏ chạy thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh ta: “Nếu bây giờ cô bỏ chạy, vậy vị trí của chồng cô đành để cho người khác thay thế vậy.”
Nghe xong, tôi chỉ có thể làm trái ý mình, đứng yên tại đó, cảm nhận bàn tay lạnh lẽo giữ lấy cằm tôi.
Ngón tay anh ta cọ nhẹ vào cổ tôi.
Tôi không kìm được mà run rẩy.
Trong phòng làm việc thực sự rất yên tĩnh, tôi nghe thấy cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ.
Trong hoàn cảnh này, âm thanh của tôi rõ ràng cực kì chấn động.
Khi Nam Dục có ý cởi khóa áo của tôi ra, tôi đã quên mất những lời mà anh ta nói với tôi.
Tôi nắm tay anh ta gạt sang một bên nói: “ Tổng giám đốc Nam, anh không thể làm vậy.”
Không biết là lời nói của tôi có tác dụng, hay là anh ta đã nghĩ thông suốt.
Anh ta cuối cùng cũng dừng tay lại, nhưng tôi chưa kịp thở một hơi, đã nghe thấy âm thanh lạnh lùng vang bên tai: “ Nếu cô từ đây đi ra ngoài không mặc quần áo, tôi nghĩ tôi sẽ không để ý đâu.”
Tôi nghe giọng điệu của anh ta, biết là anh ta không nói đùa.
Tôi cảm thấy tay anh ta đang túm chặt quần áo của tôi hơn, tôi cúi đầu mới phát hiện ra tay anh ta như móng vuốt lang sói, dường như giây tiếp theo có thể xé nát bộ quần áo của tôi.
Cơ thể tôi run rẩy, nước mắt tôi lăn dài trên gò má, không ngừng rơi tí tách xuống sàn.
Lúc này, nếu quần áo của tôi bị xé rách, tôi phải đi ra ngoài như thế nào đây? Tôi phải đối mặt thế nào với sự xì xào của người khác đây?
Nhưng mà nếu tôi cứ đẩy anh ta ra như vậy, thì Lâm Gia sau này sẽ ra sao đây?
Nhưng nếu tôi không đẩy anh ta ra, vậy sau này tôi còn mặt mũi nào gặp người khác đây?
Lâm Gia, anh nói cho em biết, em nên làm thế nào đây?
Tôi cúi đầu, nước mắt rơi xuống tay của Nam Dục, anh ta bỗng nhiên rút tay về, lấy khăn giấy lau tay rất nhiều lần.
Nhìn dáng vẻ này, tôi biết, anh ta chê tôi bẩn thỉu, nhưng tôi lại vui mừng, anh ta cuối cùng cũng buông tôi ra.
Tôi vội vàng kéo khóa lên, chỉnh đốn lại quần áo.
“Nhậm Niệm Hy, cô đừng có bày ra bộ dạng đó nữa, giống như tôi ép cô bán thân vậy.
Lẽ nào việc này không phải do một tay cô sắp đặt hay sao?”
“Nếu như cô vẫn tiếp tục cái bộ dạng này, lập tức cút khỏi công ty cho tôi, đem theo cả chồng cô cút khỏi công ty đi.” Giọng điệu của Nam Dục ẩn chứa sự ghét bỏ lẫn sự tức giận.
Cho dù giọng nói của anh ta không lớn, nhưng khi truyền đến tai tôi, cảm giác như sắp chọc thủng màng nhĩ của tôi, muốn in hằn vào xương tủy tôi vậy.
Nghe những lời này, tôi đứng im tại chỗ, cúi đầu nhìn vào những chỗ mà nước mắt vừa rơi xuống, trong lòng thực sự rất khó lựa chọn.
||||| Truyện đề cử: Nguyện Yêu Em Hết Kiếp Này |||||
Vào giây phút này, tôi thực sự rất muốn đạp cho anh ta một phát, sau đó tức tốc đi ra khỏi văn phòng.
Hét vào mặt anh ta và nói cho anh ta biết, chuyện tối hôm qua thực sự không như anh ta nghĩ, tôi chưa từng nghĩ sẽ ve vãn anh ta.
Nếu anh ta vẫn như thế này, tôi sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo anh ta.
Nhưng tôi không thể làm vậy, tôi không thể đứng nhìn Lâm Gia sau này phải sống cuộc sống như vậy, tôi không muốn sau này không thể nhìn thấy anh ấy cười giống như ngày hôm nay.
“Thư kí Lưu!”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy Nam Dục không biết từ lúc nào đã bước đến bàn làm việc, ấn vào máy gọi.
Nghe thấy giọng nói, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nam Dục đã nói vào máy.
“Cậu mang lệnh thăng chức mà sáng nay tôi vừa đưa ra…”
Không được, tôi lấy hết dũng khí chạy đến bàn làm việc ngắt máy gọi.
“Tổng giám đốc Nam, đừng… tôi…”
“Nhậm Niệm Hy, cô muốn thế nào? Sự kiên nhẫn của tôi đã bị cô mài mòn sạch sẽ rồi.” Tay của Nam Dục vẫn nắm lấy máy gọi, ánh mắt bức ép người khác.
Tôi cắn chặt môi dưới, nói: “Tổng giám đốc Nam, anh có thể cho tôi thêm chút thời gian suy nghĩ không?”
“Được, nhiều nhất là một ngày, giờ này ngày mai, cô đến văn phòng tôi, tôi muốn nghe thấy câu trả lời mà tôi mong muốn.
Nếu không, hai người cứ chuẩn bị rời khỏi công ty đi là vừa.” Nam Dục đặt máy gọi xuống, ngồi xuống ghế, bắt chéo hai chân nói với tôi.
Tôi nhìn anh ta, khẽ gật đầu, lùi về phía sau một bước, quay người đi ra khỏi văn phòng.
Tôi đi ra khỏi phòng làm việc, hương thơm đó không còn nữa, tự nhiên không còn cảm thấy áp lực từ Nam Dục nữa.
Nhưng hai cái đầu gối của tôi vẫn có chút mềm nhũn.
Tôi hít một hơi thật sâu, định đi xuống lầu..