Yến Vi Sí nhíu chặt mày không biết đang suy nghĩ gì.
Hắn không mở miệng, Trần Vụ cũng sẽ không nói.
Chẳng mấy chốc, bông tuyết nhỏ tung bay.
Lại bắt đầu rơi.
"Về." Yến Vi Sí quay người đi đến chỗ đỗ motor.
Sau lưng truyền đến tông giọng yếu ớt: "Tôi vẫn chưa tan tầm."
"Trần Vụ, có phải anh bệnh không?" Yến Vi Sí ngoái đầu mắng ngay.
Trần Vụ cúi khuôn mặt mềm mại như nước, ngón tay nắm vuốt tay áo đồng phục.
Y lạnh đến nhảy mũi, cơ thể khẽ run từng đợt.
Yến Vi Sí dán mắt vào y chốc lát: "Chờ mười phút, tiếp tục ca của anh đi."
Dứt lời lái motor đi mất.
Lúc Trần Vụ quay về trường, cổng trường vắng vẻ, không thấy bất cứ một dấu vết nào để lại từ trận đánh lộn.
Không hề có tí rác rưởi dưới đất, bao gồm cả máu.
Như thể một giây đang chiến nhau nảy lửa, một giây sau đột nhiên đình chiến, bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Trần Vụ đóng cửa phòng bảo vệ.
Y ngồi trên ghế bình tĩnh lại hồi lâu mới cởi nốt số cúc còn lại trên đồng phục ra, đem một cục tuyết từ bên ngoài vào đắp trên bụng.
Mấy tiếng sau đó đều là trời yên biển lặng, đồng nghiệp thay ca tới chậm, làm dáng xin lỗi với Trần Vụ.
Trần Vụ cũng không nói gì, giao ban xong đi ngay.
Trần Vụ rời trường bèn đi thẳng đến cửa hàng kính mắt gần nhất.
Nhân viên đề cử gọng kính của tiệm cho y, bảo y xem thử xem, y xoa con mắt khô khốc: "Lấy cái rẻ nhất đi."
"Là kiểu nào?" Nhân viên chỉ vào một nhóm đẹp và tương đối bán chạy, "Ở bên đó sao ạ?"
"Không phải, tôi lấy loại rẻ nhất." Trần Vụ nói.
Nhân viên không hề xem thường, nụ cười nhiệt tình trên mặt cô không đổi: "Vâng, mời anh theo tôi vào đo mắt."
Suốt toàn bộ quá trình, Trần Vụ rất phối hợp.
Lúc không cần y, y sẽ im lặng ngồi đấy.
Bác sĩ đo mắt cho y chủ động tán gẫu cùng y: "Anh đẹp trai, độ cận thị của anh hơi cao."
"Đọc nhiều sách quá." Trần Vụ ngáp một cái, ánh mắt tan rã.
Bác sĩ đo mắt: "Học năm mấy rồi?"
"Hả...!Không phải..." Mệt mỏi trong mắt Trần Vụ giảm bớt mấy phần, "Đo xong chưa ạ? Tôi có thể ra ngoài chưa?"
"Rồi." Bác sĩ đo mắt gọi nhân viên, bảo cô dẫn Trần Vụ đi chọn tròng kính.
Nhân viên tưởng Trần Vụ sẽ chọn như chọn gọng kính, cũng lấy cái rẻ nhất.
Cô dẫn Trần Vụ đến thẳng quầy lễ tân, viết hoá đơn cho y.
Vừa mới ấn nắp bút, không ngờ rằng y đột nhiên lại nói ra một loại kính nhập khẩu.
"Bên mình có loại này không?"
"Có...! Có! Có ạ!" Nhân viên kinh ngạc, vội đi kiểm tra hàng tồn cho y, đầu còn xoay về phía y.
Lấy gọng kính rẻ nhất, tròng kính đắt nhân, thật là một người kỳ lạ.
Trần Vụ mua đồ ăn sáng trở về, phát hiện Yến Vi Sí không ở nhà, rất có thể đã không về từ tận sau nửa đêm.
Trong nhà không có lò sưởi hay điều hoà, bốn phía lộng gió, chỗ nào cũng lạnh cóng, Trần Vụ ăn không vô.
Y tháo chiếc kính mới cắt, ngồi cạnh giường nhỏ cởi áo ngoài, cuộn tròn tay chân trong chiếc chăn lạnh buốt, mơ màng nhận được cuộc gọi từ lão Lưu.
"Tiểu Trần, chú mới nghe kể chuyện tối qua.
Cháu sao rồi?"
Trần Vụ gắng lên tinh thần: "Không sao ạ."
"Ca đêm dễ xảy ra chuyện.
Chú bảo cháu ở yên trong phòng bảo vệ, giữ cửa khoá trái, đừng quan tâm." Lão Lưu hỏi, "Cháu làm theo như vậy đúng không?"
Trần Vụ ấp úng nói: "Lúc đó cháu quên."
"Quên?" Lão Lưu lo lắng nói, "Giờ cháu đang ở bệnh viện nào? Xương cốt nội tạng có bị thương không, phải phẫu thuật gì?"
"...!Không có, cháu đang ở nhà." Trần Vụ nói, "Cháu ổn."
Lão Lưu không tin, ra ngoài ít nhất phải nằm viện mấy ngày.
Đây đều là tiền lệ, bài học xương máu.
"Lúc ấy có học sinh cứu cháu." Trần Vụ nhét gối ra sau đầu, "Cháu không bị thương bao nhiêu."
Lão Lưu ngờ vực: "Tây Đức còn có kiểu học sinh ấy?"
"Vậy cũng có thể không thuộc Tây Đức." Trần Vụ hỏi, "Chú, trường học nói sao?"
"Nói gì nữa, chẳng phải cứ xem như không có chuyện gì xảy ra sao." Lão Lưu uống hớp trà đặc, khẽ nói, "Trường nghề Tây Đức là trường loạn nhất Xuân Quế, sự kiện bạo lực nhiều đến độ bọn chú đều chết lặng.
Cháu là người mới, không thích ứng ngay được, gặp nhiều lần là quen."
Trần Vụ "Dạ", nhạt nhẽo nói: "Tối qua đột nhiên những học sinh kia giải tán."
"Trong côn đồ cũng có thủ lĩnh, chỉ cần một câu nói." Bên phía lão Lưu có người gọi ông, ông đặt điện thoại xuống đi làm.
Trần Vụ không cúp máy, y nằm sấp bất động, mí mắt nổi vài nếp gấp rồi chìm xuống.
Cũng không lâu lắm, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng la đầy sức sống, "Tiểu Trần, chú xin hộ cháu cây dùi cui điện rồi!"
Trần Vụ cảm kích nói: "Cảm ơn chú."
"Cảm ơn cái gì, cháu nhất định phải nhớ kỹ, lần sau đừng mở cửa phòng bảo vệ." Lão Lưu thở dài, "Trước tiên cứ vậy đã, cháu ngủ đi, những lời khác chờ mai cháu đi làm nói sau."
Trần Vụ lần nữa bước vào mộng đẹp, luồng mùi rượu thuốc gay mũi lôi y về hiện thực.
Y chống giường ngồi dậy, phát hiện Yến Vi Sí đang nhìn bữa sáng y mua.
"Bạn Yến, cậu không đến trường à?"
"Lười đi." Yến Vi Sí đẩy đống đồ ăn trên bàn, "Nguội hết rồi, không cái nào ăn được."
"Tôi đi hâm nóng cho cậu." Trần Vụ vén chăn lên, cầm quần bông cũ khá nhỏ bên gối mặc vào.
Y đứng dậy kéo cạp quần lên, dùng lực mà mặt đỏ tía tai.
Yến Vi Sí không đành lòng nhìn thẳng: "Thời điểm Xuân Quế lạnh nhất cũng chưa dưới năm độ, phải làm đến mức ấy?"
"Mùa đông tôi không mặc quần bông dày thì không có cảm giác an toàn, quen rồi." Trần Vụ giẫm chăn lông trên giường, nói nhỏ, "Như cái chăn này, nhẹ tênh, đắp không có bông tạo an tâm."
Yến Vi Sí: "..."
Hắn liếc về chiếc kính trên tấm ván đầu giường của Trần Vụ, lại gần cầm: "Mới cắt?"
Trần Vụ gật đầu.
"Anh không có tí thẩm mỹ gì à?" Yến Vi Sí khó mà tin nổi, "Gọng kính khó coi như vậy anh cũng mua?"
"Cũng, cũng ổn mà." Trần Vụ nhỏ giọng nói xong, ngửa mặt lên.
Cận nặng tương đương với nửa mù, mất kính rồi, dù y có mở banh hai mắt khiến mình trông nghiêm túc có tinh thần hơn thì khi người khác nhìn vào, ánh mắt vẫn mơ màng như cũ.
Yến Vi Sí khựng trong giây lát, ném kính lên giường: "Anh đeo xem, mẹ nó cái của nợ này trông có ra gì không?"
Trần Vụ vén tóc mái mềm mại đen nhánh, từ tốn đeo kính vào.
Đường cong ngũ quan y mờ đi, gọng kính báo vằn xám xịt trái lại đã thành đồ trang sức.
Yến Vi Sí không phát ra được câu "Vừa quê vừa xấu".
Hắn cau mày như ông cha già bảo thủ, đống lời dạy dỗ bỗng kẹt trong cổ họng.
Đừng quản.
Anh ta xấu kệ anh ta, không ảnh hưởng đến mình.
Ngoài cửa có tiếng chân đạp tuyết đọng vang lộp bộp, là mấy người câu cá.
Bọn họ đeo ủng xách đồ câu, giữa khói thuốc là quyết tâm hôm nay phải làm một mẻ lớn.
Một lát sau, những người ấy ảo não quay về.
Bọn họ đi lại trên con đường này, không thấy chỗ để hạ mồi câu.
Trời đông giá rét.
Yến Vi Sí nằm trên võng nghe nhạc, vô tình liếc sang bóng hình đang hâm nóng bữa sáng.
Khoảnh khắc ấy hắn chợt rơi vào trầm tư, phản ứng tối qua của mình có hơi quá đà không nhỉ.
Trần Vụ giật giật bao tay áo, có cảm ứng ngoảnh đầu nhìn.
Yến Vi Sí đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Trần Vụ, suy nghĩ bị đứt đoạn ngay lập tức.
Hắn hành động trước: "Hâm xong bữa sáng chưa? Mau lên."
Trần Vụ bận bịu đổ nước vào nồi, đặt chiếc bát lớn chứa bánh bao vào trong.
Hấp một lúc, bánh bao nóng lên.
"Trần Vụ, qua đây." Yến Vi Sí thình lình mở miệng, "Bôi rượu thuốc."
Trước tiên Trần Vụ đưa sữa đậu nành đã hâm xong cho Yến Vi Sí, sau đó mới đến bên cạnh bàn sách của hắn, cầm rượu thuốc hắn mang về xem.
"Đã mở rồi à." Lầu bầu câu.
"Không phải mới nên không thèm?" Yến Vi Sí ngậm túi sữa đậu nành nhảy xuống võng, làm bộ muốn giật rượu thuốc về.
"Tôi không nói không thèm!" Trần Vụ mau chóng đổ chút rượu thuốc ra tay.
Y không buồn vặp nắp lại đã luồn tay vào trong áo, chậm rãi xoa nắn dọc theo vết thương.
Hiệu quả rượu thuốc rất mãnh liệt, chỗ da ấy trở nên nóng bỏng rất nhanh, Trần Vụ thở ra một hơi: "Tối qua thực sự rất đáng sợ.
Tất cả mọi người đều là bạn học, việc gì phải đánh nhau chứ.
May mà chưa đóng băng.
Nếu đã đóng băng thì ngã một cái là ngã phịch xuống luôn, rất nguy hiểm."
Y liếm môi, tìm kiếm sự đồng tình: "Cậu nói xem có đúng không, bạn Yến."
"Ừm, sữa đậu nành cũng được."
Trần Vụ: "...!Vậy mai tôi lại mua cho cậu."
Yến Vi Sí không nghe thấy Trần Vụ nói gì cả, lực chú ý đều đặt trên hai dấu tay trên tai trái y.
Không dùng bao nhiêu lực, sao lại bầm.
Da non vậy ư?
Yến Vi Sí không hề hay biết hồi tưởng xúc cảm, hình như là rất non.
Hắn ý thức được mình đang suy nghĩ gì, cằm kéo căng nuốt xuống sữa đậu nành nóng ngọt, đỡ trán ra ngoài hứng gió lạnh.
Đang không nhéo tai người ta làm gì.
Trước kia chưa từng làm việc này.
Động tác ngồi xuống của Yến Vi Sí đột nhiên cứng đờ.
Trước kia...!đã từng làm, còn là làm với cùng một người.
Đệt.
Yến Vi Sí uống xong một túi sữa đậu nành trong gió, không nghĩ ra nổi điều gì, uể oải bước về nhà đi ngủ.
Sự kiện ẩu đả trôi qua mấy ngày, Yến Vi Sí nhận ra lúc khom lưng Trần Vụ vẫn vô cùng trầy trật, tiếng thở cũng sẽ trở nên dồn dập bất ẩn.
Nếu không phải ngày nào trên người Trần Vụ cũng mang mùi rượu thuốc, Yến Vi Sí đã nghi rằng y không bôi thuốc đàng hoàng.
"Sao vết thương trên bụng anh vẫn chưa đỡ." Yến Vi Sí tựa vào cửa phòng vệ sinh, "Kéo áo lên, để tôi xem xem."
Trần Vụ đang rửa mặt, thoáng ngớ ra.
"Tôi đếm tới năm, anh không làm theo, tôi tự mình động thủ." Cặp mắt đen sắc bén của Yến Vi Sí nhìn chằm chằm Trần Vụ qua gương, giọng điệu hững hờ, "Một, hai,"
Bọt nước mang mùi xà bông thơm trên mặt Trần Vụ đọng ở cằm, lõm bõm rơi xuống bồn rửa.
Y mới vừa xoay người, đã bị một lực đè lên bồn rửa.
"Bạn Yến trước hết cậu để tôi...!Cậu đừng..."
Trần Vụ im bặt.
Yến Vi Sí vén áo bông, áo len và áo thu của Trần Vụ hết lên, để lộ eo và một khoảng ngực trắng đến chói mắt của y.
Cùng với vết bầm tím to thấy mà giật mình.
Không hề cùng một đẳng cấp với lời Trần Vụ tự thuật lại.
Yến Vi Sí ngây người, mặt tái mét: "Mẹ nó anh đúng thật là..."
Hắn phát hiện Trần Vụ nổi da gà, cũng nhận ra tư thế không đúng lắm bèn lùi lại một bước, nghiêng đầu châm điếu thuốc, "Ai đá, còn nhớ không?"
Trần Vụ cụp mắt sửa sang quần áo: "Không thấy rõ."
"Thế ai cũng có khả năng." Yến Vi Sí dùng sức cắn đầu lọc thuốc, giọng thấp đến không thể nghe thấy, "Tính hết.".