Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Trải qua một ngày liên tục bị hù dọa, giày vò, phẩn nộ, Giản Tiểu Bạch mệt lử cả người, sau khi tắm xong thì lăn ra ngủ ở trong phòng dành cho khách của Lâm Hiểu Tình.

Nửa đêm, một loạt âm thanh kì quái ở phòng kế bên truyền đến. Giản Tiểu Bạch hoảng sợ tưởng Lâm Hiểu Tình bị đau bao tử nên vội vàng chạy đến cửa phòng cô ấy. Đang chuẩn bị gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy giọng của Hùng Lập Tân, anh ta cũng tới đây sao? Lúc này cô chợt nghe anh ta nói: “Em đúng là tiểu yêu tinh hại người, để xem anh trừng phạt em thế nào”.

Lâm Hiểu Tình bệnh đến như thế mà anh ta còn muốn trừng phạt cô ấy, hay là từ trước tới giờ anh ta không hề yêu thương cô ấy? Giản Tiểu Bạch đứng ngoài cửa càng nghĩ càng tức, Hùng Lập Tân bề ngoài nhìn cũng đẹp trai, không ngờ bên trong lại ác độc như vậy. Những tên đẹp trai chẳng bao giờ là người tốt ngoại trừ anh Thiếu Khanh của cô.

Đang định gõ cửa thì bên trong lại vọng ra tiếng cười của Lâm Hiểu Tình: “Chưa biết ai trừng trị ai đâu á nha!” Tiếp đó lại nghe tiếng rên rỉ của Lâm Hiểu Tình trộn lẫn tiếng thở dốc của Hùng Lập Tân. Lúc này Giản Tiểu Bạch mới tỉnh ngộ hiểu ra bọn họ đang làm cái gì!


Cô thật đúng là hồ đồ! Thiếu chút nữa là xông vào làm hỏng chuyện tốt của người ra rồi! Lúc này, tiếng rên của Lâm Hiểu Tình cùng với tiếng thở dốc của Hùng Lập Tân càng ngày càng rõ ràng bên tai cô làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch đỏ bừng. Lúc này từ phòng bên cạnh lại vang lên tiếng thở dốc cùng tiếng kêu mềm mại cứ lặp đi lặp lại làm Giản Tiểu Bạch dựng cả da gà. Những âm thanh thực sự làm lòng Tiểu Bạch chấn động, hại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ hơn.

Xấu hổ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bọn họ, Tiểu Bạch định chạy đi nhưng lại không nén nổi tò mò. Cô không hiểu nam nữ trong lúc đó nhất thiết cần phải đến nổi quỷ khiếp thần sầu như thế nào? Sao lại phải gây ra tiếng động lớn như vậy?

Người bên trong vẫn tiếp tục, Tiểu Bạch nhịn không được vừa nghe vừa tự phỉ nhổ chính mình, cô tám phần là bị cái tên Mạc Tử Bắc kia làm cho tức giận đến chết. Đã vậy giờ này còn không biết xấu hổ dán tai vào cửa phòng người ta nghe trộm chuyện riêng tư của người ta, chuyện này mà truyền ra ngoài chắc không còn mặt mũi nào mất.

Cô vội vàng chạy về phòng dành cho khách, nhẹ nhàng đóng cửa, ôm gối ngồi tựa vào cửa không muốn nghe nhưng tiếng của bọn họ dường như càng lúc càng không kiêng nể gì, hơn nữa lại còn lúc cao lúc thấp như sóng vỗ vào bờ cát, thật không muốn nghe cũng không được mà.

Giản Tiểu Bạch lắc đầu thở dài, bạn tốt của cô cùng đàn ông ở phòng kế bên làm chuyện tốt của bọn họ, trong lòng không khỏi một trận than vãn. Trong đầu đột nhiên lại nhớ đến Mạc tử Bắc có khuôn mặt đẹp tria kia hôm nay thiếu chút nữa đã ăn sạch cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng lên nhưng không hiểu sao trong lòng có chút thất vọng, cảm xúc này là sao đây chứ?


Khôi phục lại vẻ bình thường, trừng lớn mắt chửi quỷ tha ma bắt cái tên Mạc Tử Bắc dám xem cô như gái bán hoa. Cô không phải nha! Cô chẳng qua chỉ là sắc nữ, mê trai đẹp cũng đâu phải là biểu hiện của người hư hỏng cơ chứ. Giống như Mai Thiếu Khanh đó, anh ấy cũng đẹp trai nhưng cô sẽ không bị thu hút bởi vì họ đã quá quen thuộc cho nên rất khó thu hút nhau. Tiếng kêu của Lâm Hiểu Tình ngày càng lớn, thỉnh thoảng còn hét lên khiến Giản Tiểu Bạch đỏ mặt chỉ còn biết ngồi che lỗ tai mình lại. Lâm Hiểu Tình này cũng to gan quá chứ, có thể phóng đãng hét lớn như vậy, thật sự rất vĩ đại nha.

Những hình ảnh 18+ đang diễn ra trong đầu Tiểu Bạch thật sự không biết phải nói ra như thế nào. Cô vừa tò mò vừa có chút xem thường. Ai nói nhất định là phải kêu như thế, nếu là cô, cô nhất định sẽ không kêu!

Trời ơi, thật sự xấu hổ chết mất, sao tự nhiên lại nghĩ đến loại chuyện này.

Xấu hổ lấy hai tay che mặt, cô vội vàng đứng dậy lên giường nằm. Trùm chăn kín mít nhưng cô vẫn không sao tự chủ được, trong đầu cứ hiện lên khuôn mặt đẹp trai cùng với thân hình cường tráng giống như mô hình cơ bắp mà thầy giáo lấy ra để giải thích về khỏe đẹp của Mạc Tử Bắc.


Trong căn phòng tĩnh lặng tiếng thở dốc vẫn còn vang vọng, cũng đã một tiếng đồng hồ rồi mà còn chưa xong sao? Thật không biết có phải Hùng Lập Tân ăn trúng xuân dược không mà có thể làm đi làm lại lâu muốn chết vậy chứ!

Lúc này đột nhiên Lâm Hiểu Tình hét lên một tiếng chói tai làm Giản Tiểu Bạch sợ tới mức thiếu chút nữa lăn xuống giường.

Phong Vũ: Haizz, mấy cái bà này mất nết quá đi _ _”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận