Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Rời khỏi Duy Bạch, Giản Tiểu Bạch thở phì phì trừng mắt nhìn tòa cao óc mà thầm mắng trong lòng: Đàn ông thối chết tiệt, đẹp trai thì có gì đặc biệt hơn người chứ.

Cô không biết sau khi cô rời đi một bóng người cao lớn nghiêng người xuống xe đi vào Duy Bạch.

Cô chỉ lo gọi điện thoại cho Lâm Hiểu Tình căn bản không thấy được Mạc Tử Bắc đi vào cao ốc: “Alo, Hiểu Tình, là mình Tiểu Bạch, cậu ra ngoài giúp mình mua quần áo!”

“Gì? Mình không có nghe làm đó chứ? Cưng ơi, cậu thay đổi rồi hả?”

“Cậu mới thay đổi! Bây giờ mình đi tìm cậu, rồi cậu chở mình đi, mình tin tưởng ánh mắt của cậu nên mới gọi cậu, không đi thì thôi.” Nhớ tới cái tên nông cạn trông mặt mà bắt hình dong đó đến giờ vẫn còn thấy tức.

Nửa giờ sau Lâm Hiểu Tình chở giản Tiểu Bạch ở một trung tâm thời trang xa hoa nhất, đầu tiên là đi lên dạo qua một vòng.

“Nói cho mình biết đi là cái gì khiến cậu chú ý tới dáng vẻ của mình? Lâm Hiểu Tình cảm thấy rất kỳ quái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch lập tức xụ xuống: “Ôi dào, đừng nói nữa, mình gặp phải một gã yêu cầu mình phải sửa sang lại dáng vẻ cho tốt rồi mới được quảng cáo cho công ty bọn họ.

Lâm Hiểu Tình vừa nghe liền phì cười vui vẻ: “Người ta nói cũng đúng mà. Cậu nên sửa sang mình lại một chút, trang phục của cậu lúc hai mươi tuổi đã giống với mấy bà năm mươi tuổi rồi, đến năm hai mươi lăm tuổi mà kiểu trang phục của cậu vẫn không thay đổi. Mình thật sự là phục cậu đấy.”

“Nếu không phải là vì công ty của anh Hùng thì có đánh chết mình mình cũng sẽ không chìu theo ý gã. Anh Hùng đối với mình có ơn cho mình bát cơm, mình không thể làm mất vụ làm ăn mà anh ấy đã giao cho mình được. Còn nữa cậu muốn phá bỏ thì cậu đi uống gió tây bắc à?

Lâm Hiểu Tình nhíu mày nói: “Mà gã này hình như kỳ quái quá ha. Có thể chỉ vài câu ít ỏi đã thuyết phục được cậu, người này không nhiều lắm đâu. Nếu cậu làm kế hoạch cho công ty truyền thông thì mình thấy cậu vẫn nên mặc đồ thoái mái một chút thì có vẻ thích hợp hơn. Ít nhất nhìn cậu thoải mái người ta cũng có thể nhìn thấy cậu có năng lực riêng, sẽ không làm cho người ta thấy cứng nhắc. Như vậy thì ấn tượng và ý kiến khi bàn chuyện làm ăn cũng sẽ thay đổi. Người ta sẽ có ấn tượng rất tốt với cậu.”

“Đề nghị của cậu rất có lý, sớm biết thế này đã nghe lời cậu, vậy sẽ không bị cái tên đó chế ngạo như bây giờ, còn nói là thấy mình không thích hợp làm công việc kế hoạch, nói mình không hiểu nghiệp vụ, thật là tức chết mình mà.” Giản Tiểu Bạch nhớ tới đó liền cảm thấy thực suy sụp.

Hai người vừa nói vừa dừng lại ở trước một cửa hàng thời trang nổi tiếng. Lâm Hiểu Tình chỉ vào một bộ váy dài màu trắng tinh bên trong, lớp vải lót như mộng như ảo, đường viền hoa kéo đến đầu gối, làn váy đung đưa tựa như gợn sóng, thiết kế thắt lưng cao có thể bó sát vào vòng eo mảnh khảnh của người mặc lại thêm cổ áo chữ v xẻ thấp càng tô điểm nơi sóng cả vô cùng.

“Bộ váy này có đủ cả trưởng thành quyến rũ cùng ngọt ngào động lòng này!” Lâm Hiểu Tình rất thích bộ váy này, cô cảm thấy Giản Tiểu Bạch mặc vào nhất định sẽ không giống người bình thường.

Váy dài màu trắng khiến Giản Tiểu Bạch nhớ tới đến cái váy dài có đính mấy cái nơ bướm thoạt nhìn ngây thơ như một cô công chúa mà vào cái ngày mưa năm năm trước anh chàng đẹp trai nào đó đã mua cho cô. Hiện tại cái váy này thoạt nhìn rất đẹp, mặc vào cũng sẽ có cảm giác như công chúa nhưng cô lại có chút cảm giác bi thương nảy lên trong lòng.

“Phát biểu cảm xúc nào đi, chúng ta sẽ lấy bộ này.” Lâm Hiểu Tình chỉ vào nó rồi nói với nhân viên cửa hàng: “Phiền cô giúp cô gái này thử đồ đi!”

Nhân viên cửa hàng rất tự hào nói: “Đây là mẫu váy âu phục mới nhất của công ty chúng tôi. À tuy rằng trước đây cũng có rất nhiều khách hàng đến thử nhưng đều bởi vì vòng eo không đủ nhỏ hoặc là phía trên không đủ đầy đến lớp lót cho nên không tạo ra được hiệu quả. Nhưng mà chưa chắc cô đây cũng mặc không được!”

Giản Tiểu Bạch vừa nghe đã nóng giận nói: “Không thử thì sao biết được!”

Cô tuy rằng đã là bà mẹ một con nhưng thắt lưng vẫn rất nhỏ, vòng một đầy kiêu hãnh, vòng eo mảnh khảnh, dáng người có biết bao nhiêu cô gái tha thiết ước mơ.

Thay đồ xong, Giản Tiểu Bạch đi ra phòng thử đồ, kết quả khiến Lâm Hiểu Tình cùng nhân viên cửa hàng đều ngây ngẩn cả người. Bộ đồ này cứ như là thiết kế riêng cho cô vậy.

Giản Tiểu Bạch đứng ở trước gương xoay qua xoay lại, ngắm bản thân nhờ quần áo mà làm tôn lên làn da đẹp, đường cong mỹ miều như một con bướm xinh đẹp đang đậu trên cành hoa bay múa.

Lâm Hiểu Tình lấy kính mắt của cô xuống, rồi lại xõa mái tóc dài cuộn sóng xuống phủ qua vai, trong nháy mắt mà có thể mê hoặc cả một nhóm người.

Giản Tiểu Bạch la oai oái: “Trả kính lại cho mình đi. Mình chẳng thấy gì hết.”

“Chúng ta đi chọn một cái kính áp tròng sau đó đi làm tóc rồi đi mua một đôi giày cao gót nữa. Lần sau cậu đến làm việc lại mình cam đoan cậu sẽ mã đáo thành công.” Lâm Hiểu Tình cam đoan.

“Nhưng mà mình cứ thấy thế này không phải là đi bàn chuyện làm ăn mà cứ như là đi khách vậy!”

“Hừ! Cậu tưởng là bàn chuyện làm ăn dễ lắm hả? Nếu bàn dễ thì còn cần mấy cô PR làm gì nữa?” Lâm Hiểu Tình thật khâm phục cô luôn, đã là bà mẹ một con rồi mà còn ngây thơ như vậy. “Nhưng mà cậu yên tâm đi, không cần cậu bán đâu, việc làm ăn của Hùng Lập Tân đều rất đàng hoàng. Mình rất hiểu anh ấy, anh ấy thà không làm chứ không bao giờ bảo cậu làm chuyện vậy đâu.”

“Nói vậy là anh Hùng sẽ không bảo mình đi bán rồi. Ha ha tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn tốt, nếu anh ấy mà bảo mình đi thì cậu chắc chắn là người đầu tiên phản đối đúng không?” Giản Tiểu Bạch hắc hắc cười, kéo cánh tay Lâm Hiểu Tình. Hai người nhìn nhau cười bắt đầu đi làm tóc sau đó mua giày và kính mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui