Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Mai Thiếu Khanh chờ đợi đáp án của cô, Giản Tiểu Bạch cả hồi lâu cũng không có phản ứng, Mai Thiếu Khanh tự giễu cười.

“Em yêu anh ta!”

Lời anh nói ra chẳng khác nào một quả bom dội thẳng vào trái tim Giản Tiểu Bạch, uy lực không thua gì bom nguyên tử. Cô sợ hãi mà vội vàng phản bác: “Có quỷ mới yêu anh ta, em không có! Em hận anh ta!”

“Nói cho anh biết em có còn nhớ anh ta nữa không?” Gương mặt Mai Thiếu Khanh rất bình tĩnh, không hề có biểu tình gì.

“Không nhớ, không nhớ!” Giản Tiểu Bạch lắc đầu.

“Không nhớ anh ta nữa thì chúng ta kết hôn đi!” Gương mặt anh bình tĩnh không hề gợn sóng, thậm chí ngay cả cầu hôn mà giọng điệu cũng rất bình thản.

“Em, em. Sao anh cứ muốn trêu em hoài vậy?” Giản Tiểu Bạch cúi đầu hỏi

“Em nói vậy là sao? Cái gì mà cứ muốn trêu em?”

“Đừng làm em thêm bối rỗi nữa, anh Thiếu Khanh cả đời này em sẽ không kết hôn nữa đâu”.

“Thật không?!” Mai Thiếu Khanh vẫn không thay đổi sắc mặt. Sau đó anh đứng lên bỏ đi.

Giản Tiểu Bạch ngồi một mình sửng sờ ở trên sô pha thật lâu mà vẫn không thể bình tĩnh. Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng, vì sao anh Thiếu Khanh gần đây cứ nói là muốn kết hôn? Cô không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ.

Hôm sau Mạc Tử Bắc không đến quấy rầy cuộc sống của cô nữa, anh đột nhiên xuất hiện quẳng một quả bom rồi sau đó lại biến mất tăm.

Sự hợp tác giữa Phong Trì cùng Duy Bạch đã đi vào giai đoạn nước rút, tiến tới quá trình tu dưỡng nhiều ngày, cô cũng đã có thể đi từ từ mà không cần phải nhảy lò cò.

Vốn phải ba tuần mới bình phục nhưng cô thật sự không chịu ngồi yên, vẫn quyết định đến công ty.

Sau khi xin nghỉ lâu như vậy, lần đầu tiên đi làm lại cô lại quay trở về với những bộ trang phục cũ chỉ là lúc này cô đã đổi đôi giày da màu đen với giày mũi tròn, kính sát tròng cũng bị lấy xuống lại một lần nữa đeo cái mắt kính to gọng đen, mài tóc dài được búi gọn lên, lại trở về với dáng vẻ của một nữ tu sĩ già.

Thiên Thiên nhìn thấy cô thế này thì khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn nhó: “Sao mẹ lại muốn mặc thế này, con chẳng thích chút nào!”

Giản Tiểu Bạch cười an ủi con: “Mẹ phải đi làm mà, sau này Thiên Thiên lớn sẽ hiểu thôi.”

“Ăn mặc đẹp một chút không phải cũng có thể làm việc sao?” Thiên Thiên ngẩng khuôn mặt non nớt hỏi: “Sao mấy dì xinh đẹp đều có thể mặc đẹp mà mẹ lại không được chứ?”

Giản Tiểu Bạch lập tức mất kiên nhẫn: “Được rồi mau đến nhà trẻ thôi, nếu không là trễ đấy.”

Gần đây sau khi Mạc Tử Bắc xuất hiện, trong đầu của cô luôn không tự chủ được mà hiện lên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, đôi môi mỏng hơi xếch, mái tóc đen nhánh của anh. Mỗi khi nhìn Thiên Thiên, cô sẽ kinh ngạc sững sờ sau đó hai gương mặt một lớn một nhỏ lại chồng chất nhau ở trong đầu của cô. Thật sự rất kỳ dị, rõ ràng là hai khuôn mặt rất giống nhau, làm sao mà gạt được mình, trái tim cũng không cách nào phủ nhận sự thật anh là ba của Thiên Thiên.

Hùng Lập Tân nhìn thấy Giản Tiểu Bạch đi làm thì lập tức phân việc cho cô: “Tiểu Bạch không có việc gì là tốt rồi. Vừa lúc nghiệp vụ quảng cáo của Duy Bạch em tới tham dự một chút, học tập chút kinh nghiệm, quản lý Đới sắp đi họp em cũng đi theo đi!”

Vì thế Giản Tiểu Bạch vừa đi làm lại phải đi theo đến Duy Bạch. Có trời biết cô không tình nguyện biết bao. Trước mặt rất nhiều đồng nghiệp, cô cũng không thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt sắp xếp của Hùng Lập Tân.

Kiên trì đi theo quản lí Đới đến Duy Bạch, cô chỉ có thể khẩn cầu ông trời: Đừng cho con đụng phải Mạc Tử Bắc!

Nhưng tiếc là anh lại ở đó.

Vào phòng họp không bao lâu thì Mạc Tử Bắc đẩy cửa đi vào, phía sau là anh thư ký Dương và Tina, hai người một trước một sau đi vào phòng họp.

Giản Tiểu Bạch khi nhìn thấy Mạc Tử Bắc liền sợ tới mức lập tức rụt cổ cúi thấp đầu.

Có vẻ anh cũng không nhìn thấy cô, Giản Tiểu Bạch bắt đầu đùa nghịch cây bút trong tay, căng thẳng đến mức lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Mạc Tử Bắc công thức hóa nói ra yêu cầu của anh đối với quảng cáo, cùng những chỗ cần sửa chữa. Giản Tiểu Bạch không tự chủ được mà bị giọng nói trong mát của anh hấp dẫn, ngẩng mặt lên nhìn về phía anh, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh nghiêm túc như thế.

Trong công việc, gương mặt anh luôn lạnh lùng, viền môi hoàn mỹ nhếch lên. Người đàn ông này vì sao nhìn vẫn đẹp trai như vậy?

Giản Tiểu Bạch không biết mình đang nghĩ gì, ngay cả suy nghĩ bay xa cũng không biết, một đôi mắt to cách thấu kính thật dày nhìn chằm chằm gương mặt tuấn dật phi phàm của Mạc Tử Bắc chỉ vài phút.

Căng thẳng, sợ hãi, rụt rè, ngượng ngùng toàn bộ đều quên hết chỉ kinh ngạc nhìn anh như đi vào cõi thần tiên hư vô.

Mạc Tử Bắc vốn quen lấy ánh mắt sắc bén nhìn quét một vòng các vị đang ngồi họp, lại không ngờ sẽ nhìn thấy Giản Tiểu Bạch. Tuy rằng cô ăn mặc rất cứng nhắc nhưng anh vẫn liếc mắt một cái là nhận ra cô. Ánh mắt sắc như kiếm giống như nhìn xuyên qua người cô. Nhưng Mạc Tử Bắc lập tức lại khôi phục vẻ lạnh nhạt.

Giản Tiểu Bạch bối rối cụp mắt xuống. Mạc Tử Bắc liếc mắt nhìn cô thật sâu một cái rồi đứng dậy nói với mọi người: “Các vị yêu cầu của tôi đã đưa ra, mọi người có thể dựa theo ý kiến đó mà sửa chữa phương án. Sáng mốt tôi hy vọng có thể nhìn thấy phương án mới của mọi người.” Sau đó anh đứng dậy rời khỏi.

Giản Tiểu Bạch nghe thấy tiếng giày da ma sát mặt thảm của anh đi khỏi thì trong lòng lại mất mát giống như bị thiếu mất một cái gì đó. Anh thật sự làm được, không hề xuất hiện ở trước mặt của cô, vì sao lòng của cô lại khó chịu vậy chứ?

Tina tuyên bố một sự kiện: “Các vị đêm nay là tròn một tháng công ty chúng tôi đặt trụ sở ở trong nước, buổi tối có tổ chức party chúc mừng. Đây là vé vào cửa, hoan nghênh quý công ty bằng hữu đến tham dự. Nhớ là mang theo bạn trai với bạn gái của mình ha!”

Giản Tiểu Bạch còn đang rối rắm thì làm sao cô có tâm tình nghe nhiều như vậy.

Họp xong, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi Duy Bạch. Hôm nay cô một chút hiệu suất cũng không có, thất thần mãi, cái gì cũng không có nghe.

Rời khỏi phòng họp liền nhìn thấy Doãn Đằng Nhân ở cửa phòng họp nói chuyện cùng Mạc Tử Bắc, Túc Nhĩ Nhiên đứng ở bên cạnh cách đó không xa lặng lẽ quan sát mọi thứ.

Ánh mắt gian tà của Doãn Đằng Nhân khi nhìn thấy Giản Tiểu Bạch đi ra khỏi phòng họp lại nhịn không được tiến lại, cười hì hì hỏi: “Cô Giản, đã lâu không gặp, chân cô không sao rồi chứ? Sao cô lại đổi về cái bộ trang phục già dặn này, nói thật nó có chút không hợp với cô!”

Anh ta tận lực nói hàm súc tránh thương tổn cô.

“Việc này hình như chẳng liên quan gì đến anh Doãn nhỉ?” Giản Tiểu Bạch không chút khách khí.

Doãn Đằng Nhân hắc hắc cười, cũng không để ý, dường như trêu ghẹo phụ nữ đã thành chuyên môn của anh ta. Giản Tiểu Bạch không hề thích cái gã dạng vẻ tuyệt mỹ nhưng trên người toàn vẻ tà ác này. Cái vẻ mặt luôn như kẻ trộm đó làm cho cô rất khó chịu trong lòng.

Mạc Tử Bắc không có biểu hiện gì, chỉ thản nhiên gọi Doãn Đằng Nhân một tiếng: “Nhân, chúng ta đi!”

Anh không nhìn cô, anh thật sự không nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia cô đơn, Giản Tiểu Bạch không nói gì, đây là điều cô muốn sao? Anh sẽ không đến quấy rầy cô nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui