Tình Nhân Bỏ Trốn: Tổng Tài Xin Anh Buông Tha Cho Tôi!!!

Tô Dịch Nhi sau khi tắm, quả nhiên cô không dành cơ hội cho Tôn Thượng Phong, cô tự mình đi xuống phòng ăn. Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy anh đang ngồi ở uy nghiêm trên chiếc, rồi hướng ánh mắt nhìn cô chằm chằm. Tô Dịch Nhi cảm thấy khó chịu về điều đó:

- Nhìn tôi làm gì? 

- Qua đây ngồi. ~ Tôn Thượng Phong kéo chiếc ghế cạnh mình ra để cô ngồi xuống.

- Đồ thần kinh! 

Tô Dịch Nhi mắng anh xong liền ngồi cách anh ba chiếc ghế. Tôn Thượng Phong không những không tức giận về điều đó mà còn nhếch môi cười. 

Anh đứng dậy, đi tới chiếc ghế bên cạnh cô.

- Mau bò về chỗ của anh đi!

- Nói nặng lời như vậy, chắc hẳn em không em không muốn cận lực như hôm qua chứ Dịch Nhi! ~ Câu nói của anh mang theo ý dâm dục nặng nề.

Nghe xong câu nói của Tôn Thượng Phong, cô lập tức im lặng mà ăn. Nhưng những món bày biện thành hàng trên bàn chẳng hợp khẩu vị với cô chút nào. Ăn được bốn miếng, cô lập tức đứng dậy:


- Tôi ăn no rồi! 

Nhưng ngay sau đó Tô Dịch Nhi lại bị anh kéo ngồi lại vị trí cũ. 

Tôn Thượng Phong gắp một miếng thịt đến miệng cô, không hiểu sao cô lại ăn nó rất ngon lành. Nhưng, biểu cảm trên gương mặt Tô Dịch Nhi lại không nói nên điều đó vì bàn tay của anh đang ôm chặt lấy eo cô từ trong váy. Nó có thể đi đến những chỗ không nên đến bất kỳ lúc nào. Tôn Thượng Phong quả là cao tay.

Anh liên tục đút thức ăn cho Tô Dịch Nhi, đến lỗi trên bàn món nào cũng chỉ còn một nửa.

- Được rồi! Tôi ăn hết nổi rồi! Tôi nên phòng đây! ~ Câu nói của cô vừa dứt, bàn tay di chuyển đến. Vừa hay tay cô giữ lại được.

- Anh còn muốn gì nữa?

Tôn Thượng Phong hướng mắt về ly sữa trên bàn, rồi ra lệnh cho cô phải uống hết ly sữa đó.

- Uống hết! 

Tô Dịch Nhi ngoan ngoãn làm theo. Ngay sau khi cô uống hết ly sữa rồi dốc ngược nó xuống để chứng minh cô đã uống hết. Cô hất tay Tôn Thượng Phong đang ở trong người mình ra rồi chạy lên phòng, trước khi đi cô còn vứt lại cho anh một câu:

- Đồ biến thái!

Tô Dịch Nhi đi lên phòng. Cô nằm trên giường thở một hơi dài, hồi nãy bị Tôn Thượng Phong tống cho một đống thức ăn. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn lên mấy chậu cây màu trắng mà anh làm cho cô. Tô Dịch Nhi nảy ra một ý tưởng.

Cô lấy ra một cây viết trong ngăn kéo. Rồi bắt đầu vẽ lên những chậu cây màu trắng kia. Sau khoảng 5 phút là cô vẽ xong, chậu cây thứ nhất là Tô Dịch Nhi vẽ anh đang quỳ xuống cầu xin cô. Chậu cây kế tiếp là Tôn Thượng Phòng đi ăn xin ngoài đường cô thấy tội nghiệp nên cho hắn vài đồng lẻ. Chậu cây cuối là anh ngồi trong tù khóc lóc. Chậu nào Tô Dịch Nhi cũng vẽ anh thê thảm, trông thật mắc cười.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa:

- Cốc! Cốc! Tôi vào đấy! ~ Là Tôn Thượng Phong

Anh bước vào, liền nghe thấy tiếng cười nhẹ của Tô Dịch Nhi, anh lâu lắm rồi cũng chưa được nhìn cô cười:


- Dịch Nhi! Em cười gì vui quá vậy?

- Đâu có gì đâu! Anh vô có chuyện gì vậy? ~ Cô nhìn anh lại thấy buồn cười.

- Thay đồ đi! Tôi dẫn em đi shopping. 

- Anh tự đi đi! Tôi không muốn đi! ~ Cô đáp trả lòng tốt của anh bằng một câu cự tuyệt

Tô Dịch Nhi cảm thấy chán nản, cô không có hứng thú ra ngoài, mà nếu anh ra ngoài lúc này cô cũng có cơ hội chạy trốn. 

- Em muốn tự thay anh để tôi thay giúp! ~ Anh vừa nói vừa đặt trên môi một nụ cười tà mị.

Vừa nhìn vào nụ cười đó của Tôn Thượng Phong, cô liền chạy tới tủ lấy ra một một bộ váy, rồi chạy tới phòng tắm. Anh nhìn thấy hành động của cô như vậy không nhịn được cười.

Sau 3 phút, Tô Dịch Nhi bước ra với chiếc váy màu trắng tao nhã dài qua đầu gối khiến anh rất hài lòng. Nhưng trên mặt cô lúc nào cũng không trang điểm như những cô gái mà anh từng gặp, Tôn Thượng Phong muốn nhìn gương mặt của cô lúc trang điểm sẽ động lòng người như thế nào.

- Em cứ như này đi ra đường, người ta sẽ nói tôi là không chăm sóc em tử tế!

- Thì vốn dĩ là vậy mà! ~ Tô Dịch Nhi nói nhỏ


- Em nói gì? ~ Tôn Thượng Phong nghe thấy hết câu nói của cô

- À! Không có gì? ~ Cô né tránh câu hỏi của anh

- Mau trang điểm đi! Tôi xuống dưới trước!.

Tô Dịch Nhi ngồi vào bàn trang điểm mà đã khá lâu cô không tự tay trang điểm cho mình. 

Sau mười năm phút, cô bước xuống lầu, đến gì vương xém chút là không nhận ra cô.

- Tiểu thư! Cô quả nhiên là rất xinh đẹp! 

- Cảm ơn gì! ~ Tô Dịch Nhi đáp bà.

Tôn Thượng Phòng nhìn thấy cô phải ngưng lại nhìn cô khoảng 30 giây. Anh thật không ngờ là cô sau khi trang điểm lại trở nên xinh đẹp như vậy. Mặc dù cô trang điểm rất nhẹ nhưng lại tôn lên hết những dáng vẻ gợi cảm và quyến rũ. Bờ môi có chút son màu hường nhạt, ai nhìn vào cũng chỉ muốn lấy hết vị ngọt ngào của cô.

Anh mở cửa xe ra để cô ngồi vào xong lại chạy về hàng ghế lái. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự rồi lăn bánh trên đường lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận