Điều đó là vô ích. Cô có thể tự khiển trách mình trong tâm trí bao nhiêu thì tùy thích cho việc cô đã tỏ ra quá yếu đuối về mặt cảm xúc trong khi lẽ ra cô nên lắng nghe đầu óc của mình. Raphael không phải là loại người mà cô có thể để cho mình lơ là sự cảnh giác, Charley tự cảnh báo mình khi cô dừng lại trước bức tranh chân dung của cha mẹ Raphael - được vẽ khi họ vừa mới kết hôn, vì Anna đã bảo với cô thế khi cô hỏi về họ.
Cô ngước nhìn bức chân dung của mẹ Raphael, tóc đen giống con trai mình, và mắt đen giống như chồng mình người mà trong bức chân dung thì bà đang quay mặt về phía ông. Thứ đã đánh mạnh vào Charley lần đầu tiên cô nhìn thấy bức chân dung chính là hạnh phúc lấp lánh sáng trong đôi mắt của mẹ Raphael khi bà nhìn về chồng của mình, và sự dịu dàng mà ông nhìn lại bà.
Họ đã rất yêu nhau, Anna đã nói với cô, vị công tước phu nhân trẻ tuổi đã yêu say đắm ngài công tước 22 tuổi vào bữa tiệc sinh nhật thứ 14 của mình, thề rằng bà sẽ không kết hôn với một ai khác. Giờ chứng kiến được cái nhìn lấp lánh yêu thương đó, và biết được nỗi đau đớn đã dày vò bà đến mức lấy đi mạng sống của bà sau cái chết của người chồng, đã làm lay động đến cảm xúc của Charley. Một quý bà tội nghiệp. Và Raphael cũng đáng thương? Rốt cuộc thì anh đã mất đi cả cha mẹ như cô mất cha mẹ của mình thôi, và cũng ở một độ tuổi còn non trẻ hơn dễ tổn thương hơn cô nhiều. Cô ném cái suy nghĩ ấy đi. Cô không muốn cảm thấy tội nghiệp cho Raphael. Cô không muốn cảm thấy bất kì thứ gì cho anh cả. Tim của Charley bắt đầu đập loạn xạ khi cô cố gắng từ chối thứ mà cơ thể mình đang bảo với cô - rằng nó đã quá muộn cho cô nói với mình như thế.
Cô đã trải qua buổi sáng trao đổi e-mail với những nhà xây dựng mà sẽ dọn dẹp hiện trường. Cô phải thương lượng về tiền bạc rất khó khăn để cô đảm bảo được thỏa thuận là họ sẽ làm thêm giờ theo khung thời gian mà Raphael đã quy định, và với cái giá không tăng. Cô cũng tìm ra 3 đối thủ cạnh tranh cho hệ thống đèn mà Raphael muốn thiết lập, gởi cho họ những bản của bản phác thảo gốc và hỏi đề nghị của họ về giá cả dự đóan cho hệ thống đèn này đi vào họat động.
Raphael đã cho gọi cô, và không nghi ngờ gì là anh cũng muốn biết chính xác tiến trình cô đã làm đến đâu rồi. Hiểu được và hơi miễn cưỡng, Charley gõ cửa văn phòng của Raphael và sau đó đẩy nó mở ra.
“Anh muốn gặp tôi à?”
“Vâng,” Raphael xác nhận. “Tôi đã liên hệ với người quen ở Florence - một thành viên của hội đồng chịu trách nhiệm cho việc duy trì những tòa nhà lâu đời mang tính lịch sử nhất của thành phố. Ông ta đã cung cấp cho tôi chi tiết liên lạc của một kiến trúc sư về phong cảnh và cả người đứng đầu của học viện có uy tín nhất Florence về các thợ thủ công. Những người học ở đó đều học về các kỹ năng của mỹ thuật truyền thống. Người liên lạc của tôi đã nói với tôi rằng đây là nơi chúng ta sẽ tìm ra những thợ điêu khắc giỏi nhất để làm lại các tác phẩm điêu khắc của khu vườn. Dù vậy, thì trước tiên chúng ta cũng sẽ cần thuyết phục Niccolo Volpari, người điều hành ngôi trường, rằng dự án của chúng ta rất đáng giá cho các sinh viên của ông.”
“Điều đó nghe thật tuyệt vời. Nếu anh đưa tôi địa chỉ e-mail của ông ấy tôi sẽ liên lạc với ông ta và sắp xếp cho ông đến thăm khu vườn.”
Raphael lắc đầu.
“Đây là người rất quan trọng và rất bận rộn. Chúng ta sẽ phải đến Florence để gặp ông ta, chứ không phải cách nào khác cả. Quyết định là dựa trên việc ông ta có chấp nhận chúng ta vào danh sách khách của ông ta haykhông là việc của ông chứ không phải của ta.” Anh lặp lại. “Người ta nói từ học viện của thành phố của Florence sẽ tìm được các thợ điêu khắc và họa sỹ, thợ mạ và thợ chạm,thợ đá và những thợ xây chuyên nghiệp mà bất kì công việc tôn tạo nào cũng cần có. Các giáo viên của Niccolo sẽ kiểm tra những thứ còn lại trong các tác phẩm điêu khắc của khu vườn và sau đó giới thiệu học viên, người sẽ làm ra bản sao của những mẫu bị hỏng.”
Raphael đứng lên từ sau bàn làm việc và bước ra phía cửa sổ. Charley ngắm nhìn anh, ánh mắt cô bám sát vào bờ vai rộng của anh và cách mà cơ thể anh thon vuốt xuống dưới hông. Áo sơ mi của anh, cái mà không nghi ngờ gì là được may bằng tay và rất đắt tiền, bằng cách nào đó đã mô tả được hình dáng nam tính của cơ thể anh mà không biết cách nào mà ánh mắt thèm thuồng của cô cứ dán vào nó. Tại sao lại là những người đàn ông Ý đó, hay ít nhất là người đàn ông Ý này, lại có thể mặc được một cái quần tây theo cái cách mà thu hút được sự chú ý của phụ nữ vào những cơ bắp chắc nụi trên đùi của anh ta được vậy? Cái cách các cơ bắp của anh di chuyển khi anh bước đi đã lấp đầy tâm trí nữ tính của cô bằng những hình ảnh về làn da chắc chắn, và sức mạnh nó chứa trong đó, nam tính của nó được nhấn mạnh bởi lông trên người anh đen và mềm như lụa.
Charley kéo lê ánh mắt của mình đi chổ khác, hoảng hốt khi nó cứ muốn nhấn nhá ở lại, khi cô nghe thấy Raphael nói.
“Niccolo Volpari cứ khăng khăng đòi gặp cả hai chúng ta. Ông ta nổi tiếng vì tính lập dị của mình, hình như là, bất kì nơi nào có ông tham dự vào các dự án đều nói thế, và tôi được cho biết bởi những người mà ông đã cùng làm việc rằng không được từ chối ông điều đó.”
Và anh đã muốn từ chối, Raphael thú nhận - còn hơn cả thế nữa khi anh phát hiện ra rằng các thành viên của hội nghị những người hâm mộ Michelangelo từ khắp các nơi trên thế giới hiện nay đã lấp đầy các phòng khách sạn ở Florence rồi.
“Thật không may là thời gian duy nhất ông ta có thể gặp chúng ta là vào bữa ăn tối ngày mai, có nghĩa là chúng ta sẽ phải ở lại đêm ở Florence - Người Ý ăn tối rất muộn.”
Không may sao? Charley không thể nghĩ ra được thứ gì cô có thể muốn hơn là được có cơ hội ở lại Florence. Cô thậm chí cô thể tóm lấy đủ thời gian để viếng thăm khu chợ nổi tiếng của nó và mua cho mình một bộ quần áo ít đắt tiền hơn cái bộ quần jean và áo khoác mà Raphael đã đưa cho cô và hai cái áo thun tay ngắn.
“Chúng ta sẽ ở lại đêm trong căn hộ ở Florence của tôi.”
Giờ thì sự phấn khích của cô đã trở thành một cảm giác phức tạp, có vài phần là quá nguy hiểm cho cô khi muốn đặt câu hỏi.
“Chúng ta sẽ đi ngay vào sáng ngày mai. Tôi cảnh báo cô rằng người liên lạc của tôi đã báo cho tôi biết Niccolo Volpari không chịu được những trò ngu ngốc, và ông ta sẽ có nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhiều bài kiểm tra cho dự án sẽ phải được thông qua trước khi ông ta hài lòng và sẵn sàng giới thiệu nó với các nghệ nhân sẽ làm việc với nó. Công việc của họ là cái tốt nhất trong các thứ tốt nhất, và ông ta khoe khoang rằng chính cả Michelangelo cũng sẽ không thể nói được sự khác nhau giữa tác phẩm David của ông với bản được làm bởi các sinh viên của Volpari. Giờ thì cô đã làm đến đâu cho sự tôn tạo của cái hồ rồi?”
“Tôi đã liên hệ với Hội bảo tồn di sản của nước Anh và tổ chức National Trust, và họ đã cho tôi cái tên của ba tổ chức đặt tại Ý mà biết về việc đảm đương dự án này. Tôi đã e-mail cho cả ba, nhưng vẫn chưa nhận được hồi đáp nào. Tôi cũng đã thông báo cho công ty dọn dẹp hiện trường rằng anh giờ muốn công việc phải được làm trong hai tháng, và họ đã đồng ý cung cấp một đội làm thêm để đảm bảo hoàn thành đúng với mục tiêu đã đề ra. Nó sẽ có nghĩa là phải rọi đèn pha cả toàn bộ khu vực, nó sẽ cộng thêm chi phí, và trả thêm tiền tăng ca. Tôi đã có được những con số ở đây rồi. Tôi muốn có được sự chấp thuận của anh cho chúng trước khi tôi bảo họ tiến hành.”
Raphael đã tiến đến bên cái bàn ngay khi Charley đặt các giấy tờ lên đó. Một tờ giấy bị rơi ra, và khi cô cúi xuống nhặt lấy nó thế nào không biết các đốt ngón tay của cô lại vô tình chà vào phần vải mềm kéo căng trên đùi của Raphael. Cú sốc của nhận thức đã cháy lên trong cô đến nỗi Charley ngay lập tức phải thả rơi đống giấy tờ và rụt mạnh tay về, không dám nhìn vào Raphael, toàn bộ cơ thể của cô đã bị đốt cháy bằng sự không thỏa mái. Tại sao cô lại cư xử như một kẻ vụng về ngốc nghếch thế? Cú va chạm của cô chỉ là vô tình, có lẽ là thậm chí Raphael cũng không thể cảm nhận được, và vậy mà cô lại ở đây, cư xử như thể là một trinh nữ vừa mới vô tình đặt tay lên cái vật đang cương cứng hết cỡ của một người đàn ông vậy, thay vì là một phụ nữ trưởng thành chỉ vô tình chạm tay vào một mảnh vải mà thôi.
“Tôi cứ hay vụng về,” cô nghe thấy mình đang nói xin lỗi. “Cha mẹ tôi cũng luôn bảo tôi thế.”
Cô bắt đầu cúi xuống để nhặt lấy những mẩu giấy giờ đang nằm trên sàn nhà, nhưng Raphael đã ngăn cô lại, giọng anh thật thô cứng khi anh nói, “Không, cứ để đó đi. Tôi sẽ xem sau. Giờ thì tôi có vài vụ bất động sản cần phải giải quyết, và vài cuộc điện thoại cần phải gọi, và tôi chắc rằng cô cũng có việc phải làm”
Nóng bừng cả má, Charley gật đầu và nhanh chóng thoát ra khỏi văn phòng của anh.
Raphael chờ đến khi Charley đi khuất mới cúi xuống nhặt những tờ giấy lên, các đốt ngón tay của anh trắng bệch trên vùng da rám nắng. Nếu anh để Charley quỳ xuống và nhặt các tờ giấy này lên, như cô định làm thế, thì cô sẽ hoàn toàn thấy rõ được anh đang cương cứng lên và sẽ biết được nguyên nhân của nó. Anh là cái kiểu đàn ông gì mà lại chỉ vì một cú chạm nhẹ vô tình của một phụ nữ mà anh khao khát lại cũng đủ chọc thủng hàng phòng vệ của mình?
Trở lại phòng mình, Charley cố tập trung vào công việc, biết rằng thậm chí cô có làm thế thì sự tập trung vào thứ khác hơn là điều ngu ngốc mà cô mới gây ra cũng sẽ là điều không thể được. Bên trong đầu cô là những hình ảnh của Raphael: cái cách anh đứng, cách anh di chuyển, cách mà tưởng tượng của cô xuyên qua quần áo trên người anh, cách mà toàn thân cô đã run rẩy khi cô chạm vào anh. Charley rên nhỏ thất bại. Nghĩ về công việc lúc này là không thể, cô phải giải thoát cho những nhận thức nguy hiểm về Raphael đang lớn lên bên trong cô - những suy nghĩ liều lĩnh một cách hoang dại và ngu ngốc về sự thân mật giữa họ thứ mà không thể nào xảy ra được và cô thậm chí là không nên muốn nó xảy ra. Nhưng thân thể cô lại muốn nó xảy ra, và mỗi ngày nó muốn thêm lên một ít. Thêm một ít thôi ư? Cô không có ý nói là nhiều kinh khủng sao? Charley tự hỏi mình. Cô giống như một cô gái bị kẹp trong một mối tương tư bất khả thi với thần tượng, chứ không phải một phụ nữ mà phải hiểu biết nhiều hơn. Bên dưới cái áo thun của mình hai nụ hoa cô đang đội lên và đau nhức với một khao khát tình dục đang dâng tràn tống mạnh vào trong cô.
Charley rên thầm lần nữa. Cô không được cảm thấy như thế này. Cô không nên thế!