Tình Nhân Của Ta Có Gì Đó Không Đúng

Cuối năm, người mẫu tiên sinh kết thúc kỳ nghĩ trước thời hạn.

Nghe nói một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng muốn tổ chức một buổi biểu diễn thời trang, hi vọng người mẫu tiên sinh có thể tham gia.

Tôi cho rằng đối với công việc nhất định phải nghiêm túc và có trách nhiệm, cũng không có lợi dụng thân phận của kim chủ mà bắt người mẫu tiên sinh từ chối.

“Muốn cùng đi với anh sao?”

Trước khi đi một ngày, người mẫu tiên sinh trở nên đặc biệt dính người.

Tôi xem phim, hắn muốn ôm tôi cùng xem, tôi ăn cơm, hắn cũng phải nhìn tôi chằm chằm, giống như hạt mè mà gắt gao dính trên người của tôi.

Đến buổi tối, tôi đang vui vẻ xem tin tức cuối ngày, người mẫu tiên sinh đột nhiên nói với tôi: “Cùng đi với anh đi.”

Không phải câu hỏi nhẹ nhàng ôn hòa, mà là loại ngữ khí thông báo.

Tôi mơ hồ cảm thấy được khẩu khí này có gì đó không phù hợp, ngẫm lại thì người mẫu tiên sinh đích xác là rất ít khi tách ra khỏi tôi lâu như thế, có thể là trong lòng cảm thấy bất an đi.


Suy nghĩ một chút tôi gần đây không có chuyện gì, công việc trong thời gian ngắn cũng không có, không bằng cùng người mẫu tiên sinh đi một chuyến.

Ta nghĩ như thế, liền dứt khoát đáp ứng hắn, ngày hôm sau liền theo hắn lên máy bay.

Sau khi trải qua chuyến bay dài dằng dặc, tôi đã đặt chân lên đất Paris, bất quá cả người đều không có tinh thần.

Chúng tôi cùng đi đến khách sạn, người mẫu tiên sinh phụ trách lấy hành lý cùng các loại giấy tờ liên quan, tôi dù buồn ngủ nhưng vẫn như cũ mà bảo trì hình tượng tổng tài hoàn mĩ.

Cuối cùng, tôi thanh thản nằm dài ở trên giường mà ngủ, người mẫu tiên sinh còn phải ra ngoài cùng đại sư gặp mặt, thảo luận một ít vấn đề lung ta lung tung.

Chờ tôi chân chính tỉnh lại, theo giờ địa phương thì đã muộn lắm rồi.

“Muốn ăn một chút gì sao?” Người mẫu tiên sinh đang xem sách, thấy tôi tỉnh lại liền xoay đầu lại nhìn tôi hỏi.

Vẻ mặt của người mẫu tiên sinh dưới ánh đèn đặc biệt xinh đẹp, nhất là thời điểm hắn kêu người đưa thức ăn lên, siêu cấp soái.

“Ngày mai anh phải chụp hình cho poster quảng cáo, em cũng cùng đi với anh sao?” Người mẫu tiên sinh có thể là ăn rồi, liền chống cằm nhìn tôi ăn.


Tôi vừa ăn vừa hàm hồ hỏi: “Anh đứng ở nơi đó chụp ảnh sao?”

Trên thực tế tôi không quá muốn đi, giống như không có gì thú vị cả, so sánh với đó, tôi tình nguyện một mình chờ tại khách sạn để ngủ.

“Không muốn xem bộ dạng khi làm việc của anh sao?” Người mẫu tiên sinh nhếch miệng.

Tôi nghĩ tới trước đây đã xem qua poster quảng cáo, người mẫu tiên sinh trong đó cùng với lúc bình thường xác thực rất không giống nhau, tôi bắt đầu do dự.

“Bên kia cũng sẽ cung cấp thức ăn gì đó.” Người mẫu tiên sinh cười nói.

Tôi một mặt không hề bị lay động, suy tư một chút, tĩnh táo đáp ứng.

“Anh phải làm việc trong bao lâu?” Ngày đó tôi đáp ứng với hắn rất vội vàng, cũng không hỏi hắn rõ ràng hơn.

Người mẫu tiên sinh mở TV: “Có thể là một tuần hoặc lâu hơn. Sẽ không quá lâu.” Người mẫu tiên sinh lại gần.

Tôi đã hoàn toàn quen với cái thói táy máy tay chân của hắn.

“Tốt.” Tôi nói: “Không sai biệt lắm vừa vặn đi.”

Người mẫu tiên sinh liền hôn tôi: “Vậy thì tốt.”

Lão Thụ: Ta sốt 2 ngày nay mới hạ nà T^T có gì sai sót bỏ qua cho ta nha T^T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận