Bác sĩ, à không, thật ra cậu ta cũng có tên tuổi đàng hoàng, cậu ta tên là Lâm Dĩ Minh.
Bây giờ Lâm Dĩ Minh cảm thấy không tốt lắm, cậu cố gắng làm cho sự tồn tại của bản thân tới mức thấp nhất, cố gắng khiến bản thân giống như chuột trắng nhỏ xíu trong suốt lui vào góc ghế sau.
Lâm Dĩ Minh len lén liếc mắt nhìn người mẫu tiên sinh số 2 —— xin lỗi, mong bỏ qua cho tác giả vì thói quen, thật ra người mẫu tiên sinh số 2 cũng có họ tên, là Lý Gia Niên.
Rất không khéo, Lâm Dĩ Minh bắt gặp phải tầm mắt của Lý Gia Niên, trong phần đuôi mắt kia tràn ngập ý xuân, đúng, chính là cặp mắt đào hoa trong truyền thuyết.
Lâm Dĩ Minh bất giác ngẩn ra, mãi cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Lý Gia Niên cùng với gương mặt của tài xế trong kính chiếu hậu kèm theo tiếng thở dài, bừng tỉnh lại, né đi sự ràng buộc của sắc đẹp, lắc lắc đầu, tỉnh táo lại.
Cậu thật sự, thật sự sẽ không bị sắc dụ nữa đâu.
Từ nhỏ Lâm Dĩ Minh đã có sở thích quái gở, mà đối tượng của sở thích này chính là mấy tờ tiền xanh xanh đỏ đỏ, với cả mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nữa.
Bởi vậy, cuộc đời của cậu đặc biệt, đặc biệt không được như ý.
Đầu tiên bởi vì cậu tham tiền đâm ra thành keo kiệt thực dụng, gián tiếp là dẫn đến việc bạn bè của cậu có thể đếm trên đầu ngón tay; tiếp theo là chọc phải người mà cậu vừa sợ vừa thương này trong đời… người mẫu tiên sinh.
Lâm Dĩ Minh nuốt ừng ực nước bọt, tự động bật chế độ chân chó, gian nan dịch dịch cái mông nhỏ còn đang đau đến gần Lý Gia Niên đang khí thế ngút trời, thái độ thành khẩn giơ bàn tay nhỏ giúp ảnh đấm chân.
Lý Gia Niên liếc cậu: “Đọc lại thoả thuận bao nuôi một lần xem.”
“Ừm… Số một, đi ra ngoài phải có sự cho phép của kim chủ, phải khai báo địa điểm với ai…Thứ hai, ra ngoài không thể quá năm tiếng, trường hợp đặc biệt ngoại lệ là phải có sự đồng ý của kim chủ, hơn nữa cứ cách một tiếng phải nhắn tin hoặc gọi điện báo cáo…” Đầu Lâm Dĩ Minh run lên, ngay lúc đáng sợ này mà kim chủ đại nhân còn như cưng chiều thú cưng mà xoa xoa đầu cậu.
Cứu tui với, tui thấy ác ý tràn ngập rồi!
Lâm Dĩ Minh cố gắng tiếp tục liệt kê: “Thứ ba, giờ đóng cửa là 10 giờ tối… Thứ tư, trời đất bao la kim chủ là to nhất… Thứ năm, không được đụng chạm gì tới người đồng tính hoặc khác phái… Thứ sáu, dù ở đâu cũng phải thoả mãn nhu cầu sinh lí của kim chủ…”
Thật vất vả liệt kê xong thoả thuân, Lâm Dĩ Minh nhìn thấy tài xế đang cười trộm, tâm tình càng thêm u buồn, tội nghiệp làm ổ một góc không dám động đậy.
“Hôm nay em vi phạm mấy điều?” Giọng điệu Lý Gia Niên nhỏ nhẹ hỏi.
Lâm Dĩ Minh run rẩy tính toán một hồi, từ kẽ răng yếu ớt nhỏ giọng nói: “Ba… Ba điều..”
“Ba điều à.” Lý Gia Niên cười, khuôn mặt xinh đẹp mang vẻ dịu dàng hỏi: “Em nói nên làm sao đây?”
Lần đầu tiên là do không quan tâm rồi vi phạm, sau đó là bị play buồng tắm, lần thứ hai thì có play nhà bếp… Mỗi lần mỗi khác mà hơn nữa càng ngày càng thấy kim chủ đại nhân thật đáng sợ.
Lâm Dĩ Minh rất muốn làm bộ khóc lóc thảm thiết, nhưng mà! Kim chủ đại nhân có một sở thích đặc biệt đặc biệt đặc biệt kì cục! Đó là ổng muốn làm người đang giả bộ khóc lóc thành khóc thật.
Lâm Dĩ Minh mường tượng được tình cảnh dù mình đã nhát gan cầm cờ trắng đầu hàng nhưng vận bị ghiền ép đến thảm thương.
“Có phải là chưa từng thử qua xe lắc không?” Kim chủ đại nhân tốt tính hỏi, ý tứ rõ ràng nặn nặn mông cậu.
Lâm Dĩ Minh bị gió thổi ngổn ngang.
Xe lắc! Xe lắc! Xe lắc trong truyền thuyết! Trình độ xấu hổ với gian nan cấp S khủng khiếp nhất ở đây rồi!
Cậu con chưa kịp cản trở, đã thấy tài xế yên lặng quẹo vào bãi trống đỗ xe, yên lặng đi ra, thậm chí lúc đóng cửa xe còn gửi gắm ánh mắt tự chúc phúc cho cậu.
Nhân sinh Lâm Dĩ Minh hoàn toàn u ám.
Mà tài xế trung thành đứng bên cạnh xe, lấy điện thoại di động mở ra ứng dụng nói chuyện, không nhìn tới con số thông báo khổng lồ, tự mình bình tĩnh đánh chữ: Hôm nay xe lắc.
Không để ý tới lời đáp lại, tài xế cất điện thoại di động vào, nhìn trong xe đen như mực, nghĩ thầm: Bác sĩ xuẩn manh này thật đáng đời mà, từ sáng sớm đã dám xuống giường đi tìm trai, sáng ra ánh mắt cậu chủ đã muốn giết người rồi.
Nhưng mà ánh mắt của cậu chủ cũng thật đặc biệt, vậy mà lại hứng thú với tên bạch trảm kê như vậy. ( chỉ những người gầy gò yếu ớt trắng nhách =))))
Tài xế hút xong một điếu thuốc, dường như nghe thấy âm thanh nức nở từ trong xe truyền ra.
Lại bị làm khóc.
Cậu bác sĩ trắng trắng nộn nộn như nước vậy, nói khóc là khóc, bình thường khóc đã tội nghiệp rồi, bây giờ có lẽ nhìn còn đáng thương hơn.
Gặp cậu chủ siêu cường háo sắc thật đáng sợ.
Lúc tài xế hút xong điếu thứ hai, tiếng của thầy thuốc xuẩn manh trong xe lại truyền ra.
“Sau này còn dám không? Hửm?” Đây là của cậu chủ ác ý hỏi.
“Ưm… Tui không dám nữa… Hức hức Lý Gia Niên anh đừng vào…”
Tài xế bình tĩnh tự nhiên tiếp tục hút thuốc, nghĩ thầm: Mình thật sự quá thê thảm, lần nào cũng đều phải nghe cảnh giường chiếu.
Lần sau nói với cậu chủ phải đổi ca thôi, còn tiếp tục như vậy thể nào cũng dục cầu bất mãn cho xem.