Phạm Anh Kiệt bị trúng đạn nên phải ở nhà dưỡng thương, không đến công ty làm việc.
Thực ra vết thương của hắn cũng không quá nặng, nhưng Phùng Gia Huy và Trương quản gia lo lắng thái quá, nhất mực khuyên bảo hắn không nên ra ngoài.
Đào Thu Hạnh trở thành hầu gái thân cận cho hắn, túc trực bên cạnh chăm sóc, nói chính xác là chân sai vặt.
Không chỉ phải dọn dẹp phòng ốc, tưới cây ngoài ban công, còn phụ trách cả việc ăn uống cho Phạm Anh Kiệt.
Rõ ràng không bị thương ở chân, mà hắn lại nhất quyết không chịu xuống nhà ăn, bắt cô phải bê đồ lên phòng cho mình.
Đặt khay cháo trên bàn, Đào Thu Hạnh chậm rãi nói: “Cháo của anh đây.
Mời dùng.”
Phạm Anh Kiệt tựa vào đầu giường, sau lưng còn kê một chiếc gối mềm mại.
Hắn mặc áo sơ mi rộng, hai cúc áo trên cổ mở ra, để lộ lồng ngực màu đồng khỏe mạnh.
Đặt chiếc laptop trên đùi sang bên cạnh, hắn liếc nhìn bát cháo trong khay rồi di chuyển tầm mắt lên người cô: “Cháo này có thể ăn được? Nấu lại đi.
Đào Thu Hạnh khó hiểu hỏi hẳn: “Tại sao chứ?” “Hạt gạo nở chưa đủ, cháo hơi đặc, thịt gà xé quá to.
Nhìn cũng đủ biết không ngon.” Hắn thản nhiên đem hết khuyết điểm của bát cháo cô mất một giờ đồng hồ nấu ra mổ xẻ.
Đào Thu Hạnh biết tên đại gia này từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp quen rồi.
Ra đường, chỉ toàn ăn nhà hàng năm sao cao cấp, đầu bếp trong nhà cũng là những người có kinh nghiệm lâu năm.
Hôm nay dở chứng cho hạng thường dân như cô nấu ăn, tất nhiên là không chịu được, chê bai đòi đổi.
Cô lặng lẽ bê khay cháo đi, xuống bếp nhờ mấy người đầu bếp chỉ dẫn.
Phải đổi lại tận ba lần, hắn mới tạm chấp nhận.
Cô tưởng rằng mình thoát nạn, có thể được nghỉ ngơi, thì tên địa chủ chuyên quyền lại bảo cô đút cháo cho mình với lý do bị thương ở tay phải.
Đào Thu Hạnh không làm gì khác được, đành ngồi xuống ghế, xúc một thìa cháo, thổi nhẹ rồi đưa lên miệng hắn.
Phạm Anh Kiệt hài lòng nhìn cô, ánh mắt lại mang theo một tia ám muội, mở miệng nhận lấy.
Đào Thu Hạnh né tránh ánh nhìn của hắn, hơi rút tay lại.
Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên vô cùng mờ ám.
Cho hắn ăn xong, Đào Thu Hạnh cũng toát hết cả mồ hôi, vội vã dọn dẹp rồi chạy đi.
Cả ngày, cô bị Phạm Anh Kiệt sai như chong chóng, không được một phút nghỉ ngơi.
Nhìn thấy cô đứng nguyên một chỗ, hắn lại ngứa mắt sai bảo.
Không đi lấy cho hắn cái này thì lại bị bắt đi lau dọn thêm chỗ khác.
Cơm nước ba bốn lần đổi lại, quần áo treo trong tủ chế không phẳng phiu, phải là lượt toàn bộ.
Đào Thu Hạnh tức giận cũng không dám nói, chỉ có thể im lặng tuân lệnh làm theo.
Đến tối, Đào Thu Hạnh đứng ở cửa phòng, bày ra tư thế chờ đợi ông chủ ra lệnh.
Phạm Anh Kiệt liền lôi xềnh xệch cô vào phòng tắm đóng cửa lại, ngang nhiên bảo cô: “Tay tôi đau, cô hầu hạ tôi tắm rửa
Đào Thu Hạnh kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cô có nghe lầm không vậy? Vì cái gì cô phải phục vụ hắn tắm rửa? Giật mạnh tay ra, cô hét vào mặt hằn: “Anh biến thái hả? Anh tự mình làm đi.” “Không.
Tôi muốn cô tắm cho tôi.” Phạm Anh Kiệt cười nhẹ, khẳng định nói.
“Tôi không làm.
Cô bướng bỉnh quay mặt đi.
“Vậy sao? Lại quên quy củ rồi à?” Phạm Anh Kiệt thu hồi lại nụ cười trên môi, cất giọng lạnh lùng.
Cô gái này chuyên chống đối hắn.
Rõ ràng là người hầu mà lại to gan như vậy.
Lại là uy hiếp.
Đào Thu Hạnh nghe câu nói này quá nhiều lần rồi.
Cô ngẩng đầu đối mặt với hắn, coi uy hiếp của hắn như không, thách thức nói: “Anh định đánh tôi?” “Xem ra đòn roi cô cũng không sợ.
Vậy tôi đổi phương thức khác nhé? Bản cô đi thì thế nào nhỉ?” Phạm Anh Kiệt nghiền ngẫm nhìn Đào Thu Hạnh, khỏe môi hơi nhếch lên tạo thành nụ cười tà.
Hắn đưa một tay vuốt cằm, tròng mắt đầy nguy hiểm hướng về phía cô.
Lời nói của hắn triệt tiêu toàn bộ khí thế mạnh mẽ mà cô vừa gây dựng.
Toàn thân cô xụi lơ dựa vào tường, nỗi bất an, xao động lan tràn khắp nơi.
Cô sợ hãi nhìn hắn: “Anh...!độc ác.
Tôi là con người, đâu phải món hàng trong tay anh.”
Tiếng cười trầm thấp luẩn quẩn bên tại Đào Thu Hạnh.
Người đàn ông chống tay lên tường, mắt kiếm hẹp dài toát lên vẻ cao ngạo.
Ngón tay hắn lướt qua, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô: “Cô như thế này, bán cho mấy ông chủ làm ẩm giường chắc cũng được." Lời nói phát ra như toan tính giá trị lợi ích của một món đồ không hơn không kém.
Đào Thu Hạnh run sợ lắc đầu, Âm sắc trầm thấp, lạnh lẽo truyền qua tại khiến cô rùng mình, lông mao trên người dựng đứng lên.
Cô hướng đôi mắt hoảng loạn nhìn về phía hắn cầu xin: “Không.
Đừng bán tôi." “Vậy thì cô biết mình nên làm gì rồi đấy.
Phạm Anh Kiệt bỏ lại một câu nói rồi từ từ tiến vào bồn tầm lớn ở giữa phòng.
Hắn không do dự cởi chiếc khăn tắm quấn quanh bên hông, nhấc chân bước xuống, ngâm mình trong làn nước ấm.
Tiếng nước chảy róc rách, hơi nước bốc lên tạo thành lớp sương mù mờ ảo.
Đào Thu Hạnh thẫn thờ nhìn theo bước chân của hắn, bàn tay nắm chặt rồi lại mở ra.
Cô cắn môi, hai chân không tự chủ được run rẩy.
Cô biết, mình phải khuất phục trước người đàn ông tàn ác kia.
Phạm Anh Kiệt tựa mình vào thành bồn tắm, hai tay vắt lên trên, giống như hoàng đế thời xưa, hưởng thụ cảm giác ngâm mình trong bồn nước nóng.
Chỉ là trong nước tràn đầy bọt xà phòng chứ không có những cánh hoa hồng rải rác xung quanh.
Hắn hơi cau mày, liếc qua phía cô gái vẫn còn đứng ngây ngốc ở sau, không kiên nhẫn nói: “Còn đứng đấy làm gì? Muốn bị bán thật à?”
Đào Thu Hạnh giật mình, cô cúi đầu, cam chịu số phận mà đi tới.
Cả người chậm chạp tiến lại gần Phạm Anh Kiệt, quỳ xuống nền nhà lạnh băng, đôi tay nhỏ bé run run vươn ra chạm vào vai hắn.
Cảm giác nóng bỏng từ da thịt truyền đến, cô thậm chí còn cảm nhận được sự săn chắc, mềm dẻo trên từng tấc da thịt.
Cô hoảng hốt rút tay lại, ôm chặt lấy tay như vừa chạm vào than củi rực chảy chứ không phải da người.
Từ mặt đến cổ bao trùm một màu hồng rực.
Là do cô xấu hổ khi chạm vào người đàn ông này? Hay do hơi nước nóng bốc lên phải vào người cô?
Phạm Anh Kiệt xoay người lại, bắt lấy tay cô kéo về phía mình.
Cả người cô đổ rạp về phía hắn, ngã vào trong bồn nước.
Nước trong bồn vì thế mà văng ra ngoài, tạo thành những vũng nước to nhỏ, lênh láng trên sàn nhà.
Đào Thu Hạnh hét lên một tiếng, va vào trong lồng ngực rộng lớn, ấm áp của hắn.
Cô theo bản năng ôm lấy Phạm Anh Kiệt, cả người dán sát vào thân hình to lớn kia, nằm trọn trong ngực hắn.
Quần áo bị nước làm cho ướt đẫm, dính chặt vào cơ thể.
Áo sơ mi trắng mỏng manh bỏ sát làm lộ ra những đường cong mê hoặc trên người cô
Đào Thu Hạnh vội buông hắn ra, lùi về phía sau, vừa sợ vừa giận nói: “Anh bị điên à? Sao lại kéo tôi vào đây?”
Thân thể cường tráng của hắn hoàn toàn lộ ra trước mắt cô.
Cơ bắp cuồn cuộn đầy sức lực, vòm ngực nở nang, còn có hai điểm đỏ chói mắt, lướt qua cơ bụng sáu múi hoàn hảo xuống phía dưới, cô xấu hổ lấy hai tay che mặt lại: “A, anh biến thái”
Phạm Anh Kiệt cười rộ lên để lộ hàm răng trắng sáng “Cô nhìn ngắm cả người tôi lại nói tôi biến thái.
Có ngược không vậy?”
Đào Thu Hạnh ôm mặt, hai má đỏ bừng, hơi thở có chút loạn.
Cô nghẹn lời, trân trối nhìn hắn, miệng hơi hé mở lại không biết nói gì.
Cuối cùng chỉ thất được một câu: “Anh ghê tởm.
Phạm Anh Kiệt tiến sát cạnh cô, cánh tay dài rắn chắc không kiêng dè vươn ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô kéo sát lại bên mình, tay còn lại chống lên mép bồn tắm.
Cô luân hãm trong vòng tay của hắn, giãy giụa phản kháng đều không thành công.
Hắn cúi đầu, thì thầm vào tai cô, phả ra hơi thở nóng rực: “Có muốn tôi làm điều ghê tởm hơn không?”
Khoảng cách quá gần, tiếp xúc thân mật trong gang tắc, mùi hương nam tính của hắn vấn vít, bủa vây lấy cô.
Gương mặt anh tuấn góc cạnh kề sát lại, những giọt nước vương trên mái tóc ẩm ướt của hắn nhỏ giọt rơi xuống cần cổ cô.
Cả thân người Đào Thu Hạnh bỗng run lên, cô ôm lấy ngực phòng bị, như nai con sợ hãi nhìn hắn: "Anh đừng có mà làm càn
Phạm Anh Kiệt nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào đang hé mở của cô.
Lướt qua cái cổ thon dài, áo sơ mi trắng ướt đẫm lộ ra áo lót ôm lấy nơi căng tròn, nảy nở kia.
Xúc cảm mềm mại khi chạm vào mấy hôm trước hắn vẫn nhớ như in.
Hơi nước xung quanh bốc lên, tạo thành khung cảnh mờ ảo.
Trong mắt Phạm Anh Kiệt, khuôn mặt Đào Thu Hạnh dần biến đổi thành gương mặt của Trịnh Thanh Tuyết.
Hắn như say mê nhìn cô, vòng ôm lại càng siết chặt lại, cúi đầu chuẩn bị đặt lên môi cô một nụ hôn.
Đào Thu Hạnh mở to mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai kia từ từ ghé sát mặt mình.
Cô hơi nghiêng mặt né tránh, nhấc tay tặng cho hắn một bạt tai.
Cái tát như trời giáng rơi xuống khiến Phạm Anh Kiệt bừng tỉnh.
Cơn đau bỏng rát nơi má phải truyền đến phá tan mọi ảo tưởng của hắn.
Hắn trợn mắt nhìn cô.
Tại sao? Tại sao lại là cô mà không phải là Thanh Tuyết?
Hắn phẫn nộ vô cùng, hai mắt bừng bừng lửa giận, nghiến răng chỉ vào mặt cô quát: “Cút”
Đào Thu Hạnh trận trận nhìn hắn, cả người như chết lặng.
Cô biết hắn đang tức giận đến điên người.
Nhìn bộ dáng hung ác như quỷ của hắn, cô co rúm người lại, vội vàng leo ra khỏi bồn tắm chạy chối chết về phòng mình.
Toàn thân cô ướt nhẹp, trên đường còn để lại dấu chân ướt và những giọt nước vương vãi.
Nhìn theo bóng dáng cô rời đi, Phạm Anh Kiệt cúi đầu, vỗ mạnh vào thành bồn phát tiết.
Nước trong bồn tắm văng tung tóe, bọt xà phòng theo đó loang lổ, không rõ hình dạng..