Tôi có viết một bức thư, âm thầm kẹp một cuốn sách ở thư phòng nhà Phi Phàm. Tôi mong rằng sẽ có một ngày nào đó trong tương lai của chúng tôi, khi đã trải qua cuộc sống nhàm chán thiếu thú vị, thì nó có thể trở thành một bất ngờ nhỏ làm cho cuộc sống của chúng tôi thêm gợn sóng, để cho em ấy hiểu, tình yêu của tôi không như nước sôi lửa bỏng, cũng không dùng những lời nói lay động làm người ta rơi nước mắt, mà chỉ đơn giản là một ly rượu giải sầu trong cuộc sống phiền muộn của em ấy.
Tựa vào chiếc bàn làm việc trong phòng, trong lòng mang theo sự mong chờ ở tương lai, viết hết chữ này đến chữ khác, trong đầu lại nảy lên suy nghĩ. Vào những năm tháng tôi và em chưa gặp nhau, thì em sẽ dùng tâm trạng gì để thức đêm đọc sách?
Dưới ánh đèn vàng nhạt, có lẽ trên chiếc bàn này sẽ đặt một tách cà phê hoặc một ly sữa nóng, gương mặt điềm tĩnh lại xinh đẹp, mà con người này cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu phiền não.
Thật sự chuyện đời tôi có khi buồn cười hơn tôi nghĩ, có một khoảng thời gian rất dài, tôi ở trong nhà em ấy. Mặc áo ngủ của em ấy rồi ôm chiếc chăn bông của em ấy, học cái tật xấu giữa mùa đông lạnh đi chân trần khắp nơi trong nhà. Hầu hết những đêm khuya tĩnh lặng, nằm ở trên chiếc ghế ngoài ban công lặng yên uống một tách cà phê.
Tôi làm theo những thói quen thường ngày của em ấy, chỉ vì để có thể cảm nhận được lại chút hương vị còn lại của em ấy trong căn nhà này. Lần đầu tiên, tôi hiểu được cảm giác cô độc mà Phi Phàm từng trải qua. Giống như có ảo giác nhìn thấy em ấy lười biếng nằm trên chiếc ghế kia, không cần bận tâm đến thế sự mệt mỏi.
Bất tri bất giác cái loại thương nhớ đó đã trở thành một loại bệnh, em ấy xuất hiện trong giấc mơ của tôi, trong cuộc sống hằng ngày, làm tôi bắt đầu bắt bóng bắt gió. Đủ để phá hủy linh hồn tôi, dây thần kinh của tôi căng như dây đàn, có thể đứt bất cứ lúc nào. Trong tâm trí của tôi giờ đây chỉ toàn hình bóng em ấy, mỗi khi mất ngủ tôi lại mang từng bộ đồ của em ấy ra giặt, phơi nó ở trên ban công, để lừa gạt chính bản thân rằng em ấy vẫn cùng chung sống với tôi mỗi ngày.
Cho đến khi em ấy giận dữ xuất hiện trước mặt tôi, tôi lại lựa chọn che giấu khoảng thời gian qua bản thân sống như thế nào khi không có em ấy. Không nói cho em ấy biết vì lỡ sau này khi chúng tôi già đi lại làm thành câu chuyện cà khịa của em ấy mỗi ngày với tôi. Tôi biết sẽ có một ngày em ấy hiểu cách tôi yêu em ấy là như thế nào.
Tôi cũng không nói cho em ấy biết, căn nhà của em ấy được Mộ Tịch Nhiên chuyển tặng lại là do tôi dùng tiền mua giá cao để chuyển nhượng lại cho em ấy. Thật ra tôi với Mộ Tịch Nhiên vào một buổi chiều hoàng hôn đã gặp nhau, bình tâm mà nói cho nhau nghe những chuyện đã và đang xảy ra.
Cô ấy thấu tình đạt lý ngồi đối diện tôi, hành vi cử chỉ lời nói khác xa Triệu Thái An nhiều. Tay cô ấy phủ lên miệng tách cà phê, bình tĩnh kể lại chuyện xưa của hai người.
Thậm chí cô ấy còn đưa cho tôi quyển nhật ký, bên trong ghi lại năm tháng đã qua khi chưa có tôi xuất hiện. Cuối cùng, tôi mới hiểu được là kẻ ngoài cuộc có bao nhiêu chua xót, nhưng tôi phát hiện, nếu như không có bức ngăn tên là Vưu Phi Phàm, hay nói cách khác là không có âm mưu của tôi, tôi nhất định sẽ xem cô ấy là một người bạn, cũng nguyện ý nâng đỡ cô ấy.
Đáng tiếc, đời không như mong muốn, cô ấy là người vô tội nhất, mà tôi lại nhẫn tâm lợi dụng cô ấy. Châm ngòi mối quan hệ của cô ấy và Phi Phàm, cũng châm ngòi cho cuộc hôn nhân của cô ấy và Triệu Thái An.
Tôi ngồi trước mộ cô ấy trầm mặc thật lâu. Tôi đây đang xám hối mang theo sự áy náy, tôi thề sẽ yêu thương Phi Phàm hết cả cuộc đời này. Cuối cùng tôi làm chuyện ích kỷ lần nữa, đem cuốn nhật ký cô ấy đưa cho tôi, đốt từng trang một không xót lại tờ nào, tôi dùng hành động này coi như là tạm biệt quá khứ đã qua.
Đem tất cả ân oán xóa bỏ. Người chết thì coi như đã chết, người sống vẫn nên tiếp tục sống.