Nhìn đôi mắt đỏ ửng của con bé, tôi thở dài ôm con bé vào lòng, kiên nhẫn dỗ con bé. Có lẽ đứng ở góc độ của người phụ huynh bình thường, có lẽ tôi cũng sẽ cho con tôi vào một trường danh giá.
Nhưng mà làm như thế thì để được cái gì chứ? Lấy tự do của con cái để thực hiện cái phù phiếm hư vinh của bậc phụ huynh sao??? Tôi không thể làm như thế được, cho nên tôi kiên quyết cho Phoebe thấy lập trường của tôi.
Mặc cho cô ấy là một người thành công vang dội, lời nói và uy quyền của cô ấy, không ai có thể lay chuyển được. Tôi cũng từng nhân nhượng rất nhiều chuyện nhưng mà ở thời điểm này, tôi sẽ không nhân nhượng.
Khuynh Phàm nín khóc, mở tập sách trong tay, bên trong là những bức vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo là tôi khi còn nhỏ ở cái tuổi vô tư mà vẽ ra, so với mấy năm qua thì có lẽ khoảng thời gian đó lại là thời gian ngây thơ tươi đẹp biết bao, ít nhất không có người rời bỏ tôi, cũng không có người tổn thương tôi, đương nhiên tôi cũng chưa trưởng thành để nếm vị chua đắng ngọt ngào của tình yêu.
Tôi muốn Khuynh Phàm là một đứa trẻ bình thường, không tỏ ra kiêu căng vì xuất thân gia đình nổi bật và không gây rắc rối vì vẻ ngoài độc đáo của mình. Bây giờ con bé nên bò và lăn lộn ở trường mẫu giáo, đánh nhau với đám bạn để giành đồ chơi, mà không phải mở miệng vươn tay ra là có thể dễ dàng có được những thứ con bé muốn.
Cách giáo dục của tôi không hà khắc hay nuông chiều, mà là quan sát con nhỏ trong môi trường tự nhiên, được giáo dục trong vui vẻ, xem như chị em, hay như bạn bè vậy. Tôi sờ đầu Khuynh Phàm.
"Đại Phàm dẫn con đi ăn. Sau đó, chúng ta đi dạo chợ đêm."
Tốc độ thay đổi trạng thái của Khuynh Phàm rất nhanh, con bé chớp chớp mắt nhìn tôi đầy hiếu kỳ và chờ mong, tôi cưng chiều nhìn con bé.
"Nhưng mà con phải ngoan ngoãn. Tất cả mọi việc đều phải nghe lời Đại Phàm!"
Bàn tay bé nhỏ mũm mỉm của con bé giơ lên, làm một cái hành động chào kiểu quân đội, sau đó hô to.
"Tuân lệnh!"
Trước khi đi ra khỏi căn homestay, Khuynh Phàm còn lễ phép chào hỏi hai vợ chồng chủ nhà, tôi dẫn con bé đến chợ đêm gần đó, từ nhỏ Khuynh Phàm luôn được ăn những thứ dinh dưỡng, giờ cho con bé ăn mấy thứ linh tinh chắc cũng không ảnh hưởng lắm. Tôi dắt con bé đi vào một quán ăn khá sạch sẽ, gọi cơm phần mà con bé chưa được ăn, tôi hài lòng với bữa cơm này, nói gì thì nói, sau một ngày vất vả, tôi thật sự đói lắm rồi.
Con bé đứng ở trên ghế, tự múc canh, tôi cẩn thận giúp đỡ con bé, con bé lại bĩu môi không vui. Dạy con trưởng thành độc lập phải từ cái nhỏ mà bắt đầu, tôi tin tưởng vào IQ của con bé, sau này sẽ không ngốc đến mức không thể tự lo cho bản thân trong tương lai.
Ăn hết cả một bàn đồ ăn, thế mà con bé con la hét nói chưa no, tôi ngậm tăm xỉa răng khinh khỉnh nhìn con bé.
"Mẹ con ăn uống chả bao nhiêu, sao con lại ăn như cái động không đáy vậy?"
"Động không đáy là gì?"
"Chính là bụng con thì nhỏ mà sao ăn nhiều đến vậy, ăn bao nhiêu cũng không đủ a~"
Tôi sờ sờ cái bụng nhỏ của con bé, a, chưa tròn căng. Tôi lắc đầu bất đắc dĩ, tính tiền chạy lấy người. Dắt con bé đi khắp đầu đường xó chợ, đi không bao lâu thì dừng lại trước một gian hàng nhỏ, kéo thế nào cũng không chịu đi, tôi ngồi xổm xuống ôm con bé.
"Sao vậy con?"
"Đại Phàm, đây là cái gì vậy ạ?"
Tôi mỉm cười và đưa tay xoay chiếc bàn xoay gỗ trước mặt.
"Con nhìn đi, xem con trỏ này đi đến đâu, thì chú này sẽ dùng đường nắn cho con hình dáng đó. Con thử đi, xem có thể trúng con rồng không."
"Tại sao phải là rồng ạ?"
"Con nhìn xem, con rồng có lớn không?"
"Lớn ạ!"
"Vậy thì mới có thể ăn được lâu đúng không?"
"Dạ!"
"Vậy mau thử đi."
"Dạ được!"
Con bé ra sức xoay con trỏ, tôi lén đưa cho người bán một ít tiền lẻ để làm ra con rồng. Con trỏ vẫn chưa dừng lại, còn mắt của con bé thì đang chăm chú nhìn người bán nắn ra con rồng. Tôi lén xoay con trỏ đến hình còn rồng, rồi làm bộ hô lên.
"Oa! Con xem đi, là rồng đó!"
Khuynh Phàm quay đầu nhìn cái đĩa quay, vui đến mức nhảy cẩn lên, rồi đắc ý lắc lắc người.
"Hừ, con lợi hại chưa!"
"Lợi hại muốn chết, nào, ôm một cái!"
Khuynh Phàm nhào vào lòng tôi rồi lại nhìn người bán nắn ra con rồng. Lâu lâu còn oa oa a a, cuối cùng cầm lấy món đồ làm bằng đường, con bé còn không quên nói cảm ơn người bán. Con bé nâng niu món đồ làm bằng đường, không nỡ ăn nó, tôi thấy con bé cầm nó một lát thì mỏi, cho nên cầm dùm con bé, buổi dạo chợ đêm này cứ đi được ba bước thì dừng lại một lần, khu chợ đêm này không lớn nhưng cũng đủ thoả mãn lòng hiếu kỳ của con bé.
Đợi con bé đi mệt rồi, tôi dẫn con bé đi vào một tiệm bánh ngọt. Sợ con bé đói bụng nên gọi chút điểm tâm, Khuynh Phàm ăn cực kỳ vui vẻ, nhưng mà điện thoại trong túi tôi lại vang lên. Cảm giác bất an, cực kỳ bất an.
Lấy điện thoại ra, Phoebe gọi đến không nhiều lắm, tổng cộng có ba lần, nhưng mà Soso thì... cứ cách một phút là gọi một lần, tin nhắn thì tới tấp.
Soso: Vương Phi Phàm, đem con dâu trả lại cho mình, bằng không ngày mai cậu sẽ chết không toàn thây!
Khê Nhĩ: Không biết đầu óc nghĩ cái gì, lại mang theo con bỏ trốn, mau về nhà! Mọi người tìm em muốn điên rồi!
Tố Duy: Em ở đâu? Khuynh Phàm đâu!
Đại Tráng: Hay lắm, khí phách lắm! Cậu là thần tượng của mình.
Phổ Kha: @Đại Tráng +1
Phi Tuấn: Chú ý an toàn, nhớ báo bình an.
Dư Đinh Chi: Cảm giác em sẽ chết rất thảm, Tiểu Phàm cũng bị liên đới, Phàm Nhi à vì để con không chịu phạt, em quay đầu là bờ đi.
Phoebe: Khuynh Phàm buổi tối ngủ dễ đá chăn, em chú ý chút. Đừng để con bé ăn đồ ngọt với kem nhiều, trước khi ngủ nhớ đánh răng cho con bé, đừng có mang con bé đi chơi ngông, làm cái gì cũng phải ưu tiên an toàn trên hết.
Tôi đoán tiêu đề ngày mai trên các bài báo có khi là, thiên kim tiểu thư nhà nào đó bị một tên có tiền án tiền sự bắt cóc, cảnh sát đã vào cuộc, nhà nào đó uy quyền lớn lớn, tạo áp lực cực kỳ lớn cho cảnh sát, treo xxx tiền thưởng truy nã tên kia.
Trí tưởng tượng của tôi cũng phong phú lắm, không thèm để ý đến tin nhắn của bọn họ, tiếp tục dẫn con bé đi ăn, cuối cùng đi đến siêu thị gần đó, mua đồ dùng hằng ngày với đồ ăn vặt, bàn tay to nắm bàn tay nhỏ hài hoà đi về homestay.
....
Chăm sóc từng chân tơ kẽ tóc cho Khuynh Phàm xong, tôi ôm có bé kể chuyện cổ tích, nhịn không được cười lớn.
"Cô bé quàng khăn đỏ sao lại đến nhà của bảy chú lùn???"
"A... cô bé chuẩn bị đến nhà bà ngoại, nhưng mà không may bị lạc đường, đến nhầm nhà bảy chú lùn."
"Sau đó thì sao ạ? Công chúa Bạch Tuyết đâu ạ?"
"Cô ấy sao? Cô ấy cũng không may bị lạc đường, chạy đến lâu đài của dã thú, cùng dã thú ở bên nhau."
"A? Cô ấy không sợ sao ạ?"
"Đương nhiên sợ chứ, nhưng mà dã thú nhìn thấy cô ấy lập tức biến thành hoàng tử! Rất đẹp trai!"
Trời mẹ, tôi nói giỡn chơi thôi mà! Nhưng mà con bé này lại rất nghiêm túc nghe, thế mà tôi cũng rảnh nói hùa theo. Cho đến khi con bé nói muốn ngủ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi tắm, sau đó nhẹ nhàng trở lại phòng, Khuynh Phàm an tĩnh nhắm mắt, tôi cũng yên lặng nhìn con bé.
Đôi mày của con bé rất giống Phoebe, tôi dịch chăn cẩn thận đắp cho con bé. Vào đêm khuya lại nhớ đến Phoebe, không có cách nào xoá bỏ nỗi tương tư, rất muốn gọi điện thoại cho cô ấy. Nhưng mà lại không có lý do nào để gọi, thôi thì gọi báo cáo tình hình Khuynh Phàm với cô ấy vậy.
"Alo?"
Tôi nghe được giọng nói đầy mệt mỏi của Phoebe. Im lặng một lúc tôi mới mở miệng nói chuyện.
"Con rất ngoan, rất nghe lời."
"Ừm..."
"Chị...."
"Đừng xảy ra chuyện là được."
"Đã biết."
"Chị mệt rồi."
"Được. Ngủ ngon."
"Ừm."
Một tiếng ừm qua loa, tôi đứng ở bên cửa sổ mất mát, lại bắt đầu thèm thuốc nhưng cố gắng chịu đựng, quay đầu nhìn Khuynh Phàm, đêm đã khuya, có lẽ Phoebe rất mệt. Về lại giường, tôi ôm Khuynh Phàm vào lòng, cái miệng nhỏ con bé rầm rì nói mớ, tôi cười nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, khi tôi mở mắt ra, đã bị cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ. Những gương mặt ở trước mặt tôi chẳng có gì xa lạ. Những người nhắn tin trong nhóm chung ngoại trừ ba tôi, tất cả đều có mặt ở đây, từng gương mặt xuất hiện trong phòng tôi.
Soso dò đầu ra nhìn tôi đầy khinh thường.
"Cậu cho bọn mình là kẻ ngốc à?"
"Các người!"
"Thoát không khỏi được lòng bàn tay của bọn mình đâu!"
"Đi ra ngoài đi!"
Tôi nhỏ giọng nói, Khuynh Phàm còn đang ở trong lòng ngực tôi ngủ, Phoebe vỗ vỗ bả vai Soso.
"Mọi người đi ra ngoài một lát đi, tôi với Tiểu Phàm nói chuyện riêng với nhau một lúc."
"Ok. Đừng có mềm lòng đó, phải chỉnh cho ra người, chứ nếu không về sau sẽ quen cửa quen nẻo!"
"Ừm."
Nhìn đám bạn rời đi, tôi nhấc chăn lên đi xuống giường mặc áo khoác vào. Phoebe ngồi trên sô pha nhìn tôi không nói lời nào.
"Sao nhanh vậy đã tìm được bọn em rồi?"
"Tìm được em rất dễ."
"Vậy tại sao tối hôm qua chị không...."
"Bởi vì Khuynh Phàm đi chơi với em rất vui vẻ, chị không muốn đến quấy rầy."
"Chị theo dõi em."
"Đúng vậy, chị không yên tâm về con."
Vốn dĩ tâm đang áy náy nhưng câu nói này làm tâm tôi lạnh một nửa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mang con đi mà không để lại câu nào, đúng là làm cho người ta lo lắng, tôi chịu thua đi đến trước mặt cô ấy, ngồi xổm xuống, tay nắm lấy tay cô ấy.
"Em là không muốn con còn nhỏ đã phải chịu ép buộc của gia đình. Đúng vậy, đến trường tốt đương nhiên cũng tốt, nhưng mà Khuynh Phàm không vui, chị quả quyết muốn con bé đi học nơi như vậy, con bé nghĩ thôi cũng đã khóc. Chị là mẹ ruột của con bé, tại sao lần này không đổi phương thức giáo dục con kiểu khác chứ?"
"Vậy em nói chị nghe xem phương thức giáo dục tốt nhất là cái nào? Phương thức giáo dục khác nhau đương nhiên cũng tuỳ theo từng người khác nhau. Bây giờ, chị lui một bước sẽ suy nghĩ lại, đây là giới hạn của chị, trước tiên về nhà rồi chúng ta sẽ thảo luận lại với nhau."
Tôi gật đầu đứng dậy, tôi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Phoebe, đau lòng ôm lấy cô ấy.
"Tối hôm qua, chị ở đâu thế? Sao em lại không thấy chị."
"Trong mắt em chỉ có con, làm gì nhìn thấy được chị hửm? Chị ở kế bên phòng em đó, sau này không được kể mấy cái chuyện cổ tích tầm phào như thế."
"Cái đó mà chị cũng nghe được à?"
"Thời buổi bây giờ là thời buổi công nghệ, nghe lén rất dễ."
"Được. Là chị lợi hại."
....
Vào lúc Khuynh Phàm nhìn thấy Phoebe, tôi vẫn phải dùng tay khép miệng con bé lại. Con bé sợ hãi nhìn tôi, tôi cười mặc đồ giúp con bé.
"Đừng sợ. Mẹ đến đón chúng ta về nhà."
"Con còn chưa chơi đủ...."
"Lần sau, Đại Phàm mang con đi chơi tiếp, cũng mang mẹ đi theo, mẹ sẽ không quản con đâu."
"Dạ."
Cảm xúc của con bé luôn hạ xuống, Phoebe vẫn luôn bế Khuynh Phàm, lâu lâu lại chỉnh sửa lại tóc cho con bé. Một nhà ba người chúng tôi đi ra khỏi phòng, vợ chồng chủ nhà cũng đang nói chuyện vui vẻ với đám bạn của tôi.
Kế tiếp, ngay tại chỗ cử hành một hồi trách mắng.
"Em nói xem, lớn chừng này rồi, còn chơi cái trò bỏ nhà đi? Mà em đi thì đi, còn tai hoạ cho con!"
Dư Đinh Chi khởi đầu, Soso nối gót trách mắng tôi.
"Lỡ có chuyện gì xảy ra, Phoebe không để yên cho cậu đâu. Chẳng phải chỉ là chuyện đi học của con thôi sao, mọi người ngồi xuống bàn bạc với nhau không tốt hơn sao? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn như con đà điểu thế!"
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa. Về sau đừng như thế, mọi người rất lo lắng cho em và con, sống trên đời sẽ có những lúc bất đồng, nhịn nhau một bước không phải tốt hơn sao? Sai cũng không phải chỉ một người, Phoebe cũng có vấn đề. Được rồi, người cũng tìm được rồi, về nhà trước đi."
Vẫn là Phi Tuấn giúp tôi giải vây. Khuynh Phàm không hiểu chúng tôi nói gì, vẫn ở trong vòng tay Phoebe chơi đồ chơi. Tôi cười lắc đầu, một tay ôm lấy Phoebe.
"Về nhà trước đi."
"Ừm."