Một mình tôi đi vào trong phòng cô ấy, ngón tay tôi nhẹ nhàng chạm vào những thứ trong phòng, nơi này có hơi thở độc nhất của cô ấy.
Chúng tôi chỉ cách một hành lang, mà tôi ở đây lại đang điên cuồng nghĩ về cô ấy.
Tôi phải thừa nhận rằng, tôi đã yêu người phụ nữ kiêu ngạo này.
Tôi bước ra ban công, gió đêm se lạnh mà máu lại tràn lên não.
Khi quay lưng định bỏ đi, tôi ngạc nhiên khi thấy một cái thang ở góc ban công.
Tôi nhịn không được tò mò đi đến cái thang.
Ngửa đầu nhìn lên, hoá ra cuối bậc thang có một cảnh cửa cùng màu với khung cảnh xung quanh.
Tôi leo lên thang và thấy cửa không khóa.
Tôi vẫn không kiềm chế được bản thân, đưa tay ra mở cửa, mới phát hiện biệt thự này có tầng thứ ba.
Trong ánh sáng mờ ảo, tôi vẫn có thể nhìn thấy đồ đạc trong phòng.
Một cây đàn piano trắng lặng lẽ nằm trong phòng.
Tôi đến gần cây đàn piano nhẹ nhàng chạm vào nó, có một lớp bụi trên đó.
Trên cây đàn piano có một khung ảnh nhỏ.
Tôi không thể nhìn thấy người trong khung hình, vì vậy tôi đưa tay ra và nhấc khung hình lên.
Tôi không biết tại sao, nhưng khi tôi nhìn vào nó, đôi mắt của tôi đã rơi lệ.
Kể từ khi gặp Phoebe, nước mắt của tôi đã trở nên rất rẻ.
Luôn luôn khóc không thể giải thích được.
Đây là một bức mang tính trừu tượng.
Một người phụ nữ tóc ngắn dùng hai tay bế Phoebe theo kiểu công chúa.
Khuôn mặt của Phoebe tuy hoảng hốt nhưng lại nở một nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt xa lạ cũng đang cười nhìn vào máy ảnh.
Chim bồ câu có lẽ bị kinh động mà bay đi, ở phía sau là toà nhà theo phòng cách Châu Âu, chắc là ở nước ngoài.
Tôi nhìn khuôn mặt xa lạ đó, tôi bật cười, tim tôi đau nhói vì người đó khá giống tôi.
"Cô ở đây làm gì vậy?"
Tôi cũng không bị doạ bởi câu quở trách lớn tiếng đột ngột của Phoebe.
Đem khung ảnh trả lại vị trí cũ, sau đó xoay người đi đến gần Phoebe.
Tôi nhìn vào đôi mắt Phoebe, nhìn thật lâu, không nói lời nào, đi thẳng ra ngoài.
Tôi quay lại ban công châm điếu thuốc để xua đi dấu vết lo lắng.
Phoebe đứng trên bậc thang nhìn tôi nhả khói.
Cô ấy cũng không lớn tiếng với tôi, chỉ từ từ đi xuống.
"Tôi mệt rồi, ngủ đi."
Tôi gật đầu rồi vứt tàn thuốc đi theo cô ấy vào phòng.
Tôi bước vào phòng tắm súc miệng, nhìn bản thân trong gương, lần đầu tiên cảm thấy chán ghét.
Hoá ra cái vẻ bề ngoài này chỉ tồn tại để thay thế cho người khác.
Một sự tồn tại như vậy càng làm tôi thêm hèn mọn.
Quay trở lại giường của Phoebe, cô ấy đã nằm xuống, mặc dù cô ấy cao 1,7m nhưng trông cô ấy vẫn bé nhỏ trên chiếc giường cỡ lớn.
Tôi kéo chăn ra và chui vào, sau đó thuận tay ôm cô ấy.
Có thể được ôm cô ấy đã là hạnh phúc lớn nhất của tôi.
Mỗi một giây đề trở nên quý giá.
Cô thực sự rất mệt, ngay sau đó, hơi thở của cô trở nên đều đặn.
Tôi buông tay và nhẹ nhàng rời khỏi giường của cô ấy.
Tôi đứng trên ban công và lại lo lắng hút thuốc.
Tôi không thể kìm chế được tình cảm của mình dành cho cô ấy, tôi sợ nếu bị cô ấy nhìn thấu, tôi sẽ mất quyền được ôm cô ấy.
Đến khi điếu thuốc cuối cùng trong hộp thuốc bị tôi xử lý, tôi còn không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Rón rén đến bên giường, cô ấy co người lại và khẽ cau mày, tựa như đang làm cơn ác mộng và trông khó chịu.
Tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt lông mày cô ấy.
"Tôi không thể xác nhận cảm giác này là như thế nào, nó thật tàn nhẫn khiến tôi không biết làm sao.
Chỉ khi nhìn thấy cô, nó mới không mãnh liệt đến thế.
Tôi quá nhỏ bé, nhỏ đến mức không thể nắm bắt được quá khứ và hiện tại của cô, cũng không có cách nào tiếp cận tương lai của cô.
Mong cô tha thứ cho tôi, tôi đã không thể kiểm soát được bản thân tôi nữa.
Thực xin lỗi, Lam Phi Ỷ, tôi đã yêu cô mất rồi."
Tôi đã mở lòng mình và hoàn tất một lời tỏ tình với một chút hèn nhát, mặc dù lúc này người tôi tỏ tình lại đang cùng người khác đau thương trong giấc mơ kia.
Đứng dậy chỉnh sửa chăn cho cô ấy, sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy.
"Phoebe, mộng đẹp nhé."
Thay quần áo, mang giày, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tôi đi dạo một mình trong một khu biệt thự xa lạ.
Trời về đêm rất tối, cảm giác cô đơn lẻ bóng chính là vậy,
...
Hai từ 'thứ hai' là một cơn ác mộng đối với nhiều người.
Tôi cũng không ngoại lệ, ba giờ sáng về đến nhà, sáng sớm lại chen chúc xe buýt, cái dạ dày của tôi lại nôn nao bởi cái không khí trên xe.
Khi tôi bước vào văn phòng với khuôn mặt nhợt nhạt, các đồng nghiệp của tôi nghĩ rằng tôi bị ốm nặng.
Tư Béo thò đầu ra.
"Này, sao sắc mặt khó coi thế? Cuối tuần túng dục quá độ à?"
"Phủ phui cái miệng của cậu.
Tôi bắt cậu đi xe buýt ngửi mùi bánh bao, cùng với mùi trứng gà.
Xem cậu có chịu được không?"
Sau một vài câu nói đùa với Tư Béo, tôi bắt đầu hoàn thành công việc trong tầm tay.
Như thường lệ, vào thứ hai có một cuộc họp, lão tổng nước miếng bay tư tung nói đơn giản vài câu.
Cơn buồn ngủ của tôi đến từng đợt, vì tài hùng biện tuyệt vời của lão tổng, tôi không thể ngồi thẳng dậy.
Lúc này, thư ký nhỏ của lão tổng ghé vào tai ông ta nói gì đó.
Lão tổng vội vàng sắp xếp lại tài liệu trên tay.
"Mọi người mau sửa sang lại quần áo, một lát nữa chủ tịch sẽ đến đây."
Hiển nhiên, một câu thông báo này như một hồi chuông cảnh báo, ai nấy đều bồn chồn bán tán xôn xao.
Tôi ngơ ngác nhìn Tư Béo vụng về chỉnh sửa lại cái cà vạt..