"Xin chào, tôi tên là Tố Duy, Sawyer thường nhắc cô với tôi, hôm nay được gặp cô, thật sự làm tôi giật cả mình."
Tôi vui vẻ bắt tay cô ấy, sau đó trêu đùa.
"Đúng vậy!!! Hoá ra nếu tôi tóc dài như cô sẽ đẹp thế này!!!"
Cô ấy giơ ly cocktail lên và cụng ly của tôi, chúng tôi đã có cuộc trò chuyện vui vẻ với nhau, hoá ra chúng tôi lại giống nhau như vậy, phảng phất như là chị em thất lạc nhiều năm.
Tố Duy trước sau vẫn luôn duy trì nụ cười ôn nhu trên môi, tôi nhíu mày nhìn cô ấy nhấp ngụm rượu.
Nhưng mà trong một khoảnh khắc, trong lòng tôi lại chấn động.
Nụ cười của cô ấy quá đỗi quen thuộc, nụ cười này từng xuất hiện vào một đêm, hơn nữa còn lấy đi nước mắt của tôi.
Ở trên cây dương cầm kia, cô ấy cũng lẳng lặng mỉm cười, cũng làm người ta ấm lòng như vậy....!
Nụ cười của tôi dần cứng lại, nhìn cô ấy và Soso thưởng thức rượu, mà Đại Tráng đã chạy đến giữa quán bar để khiêu vũ với Khê Nhĩ.
Đột nhiên, tôi cảm thấy nơi đây thật ồn ào, vì vậy đặt ly rượu xuống, ra bên ngoài ngồi hút một điếu thuốc.
Rõ ràng thế giới này rộng lớn biết bao, lớn đến nỗi có đánh rơi 100 tệ cũng không tìm thấy.
Thế nhưng tại sao bây giờ lại nhỏ đến vậy, vài tỷ dân, cũng có thể gặp được một người xa lạ trong ảnh.
Tôi nghe thấy tiếng giày cao gót, cái nhịp điệu đánh gót này rất giống của người phụ nữ nào đó, tôi mỉm cười, chắc Phoebe sẽ không xuất hiện ở nơi thế này, cô ấy đáng lý phải ở những nơi cao cấp, được người ta săn đón.
Nhưng mà cái nghĩ của tôi đã sai, một đôi giày cao gót dừng trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu, Phoebe im lặng nhìn xuống tôi.
"Cô...!sao cô lại...?"
Tôi đứng dậy, cô ấy tiếp tục bước về phía trước.
"Một người bạn cũ đã trở lại...."
Cuối cùng, tôi đành chấp nhận sự thật, Tố Duy chính là người bạn cũ mà cô ấy nói.
Tôi hít hít cái mũi, kết luận có đôi khi thế giới này nhỏ vô lý như vậy đó.
Tôi không cam lòng vứt tàn thuốc xuống, đi vào trong Comma.
Phổ Kha kéo tôi lại, chỉ chỉ vào Phoebe và Tố Duy cách đó không xa.
"Nhìn thấy người phụ nữ kia không? Bao năm qua chưa thấy người phụ nữ nào đẹp như cô ấy!"
Tôi nhìn Phổ Kha đầy khinh thường.
"Chị xem tiền đồ của chị đi, có thể đừng như vậy được không a.
Em đi méc Khê Nhĩ đó!"
Cô ấy cười xua tay.
"Xem thì xem thế thôi, vẫn là vị kia nhà chị thuận mắt chị nhất."
Tôi buồn bực xoay người đến băng ghế dài.
Soso nhìn thấy tôi tới, cười kéo lấy tôi.
"Chạy đi đâu thế? Tìm cậu nửa ngày!"
"Cảm thấy trong này hơi chán, đi ra ngoài hít thở không khí."
"Lại đi hút thuốc!"
Phoebe yên lặng ngồi bên cạnh Tố Duy, trông hai người rất xứng đôi, còn cái tồn tại của tôi thật chướng mắt.
Tố Duy vẫy vẫy tay với tôi.
"Tiểu Phàm, giới thiệu với cô vị này.
Đây là Phoebe."
Tôi nhìn Phoebe, cô ấy gật đầu với tôi một cách thờ ơ lạ lùng, lạ lùng đến nỗi tôi nghĩ chúng tôi chưa gặp nhau bao giờ.
"Chào cô, tôi là Vương Phi Phàm."
Cô ấy vẫn thờ ơ gật đầu với tôi, ngay cả hành động bắt tay cũng có chút miễn cưỡng.
Lúc này, nhạc trong quán bar dừng lại.
Các khách hàng không hiểu nguyên do.
Một tia sáng chiếu lên người Đại Tráng.
Bản nhạc piano nhẹ nhàng vang lên, mọi người bắt đầu huýt sáo.
Đại Tráng cởi mũ xuống, tay run run cầm micro.
"Hôm nay, tôi muốn làm một điều mà tôi chưa dám làm trong suốt 5 năm qua."
Tôi cười uống cạn ly rượu trong tay, nắm lấy cái tay đang run rẩy của Soso.
Tôi nghĩ cô ấy có thể đoán ra được gì đó.
Đại Tráng nhìn Phổ Kha gật đầu.
Phổ Kha thay đổi một bài hát.
"Tôi luôn ở phía sau em
Ở bên em trò chuyện khi em cần
Học giả vờ câm điếc khi em cần
Vì tôi không phải là người ấy của em
Chỉ là người ở phía sau em
Câu hỏi của tôi em không cần trả lời
Tôi sẽ không làm em xấu hổ
Bởi vì tôi hiểu từ trước đến nay tôi không bằng anh ta
Đừng cảm thấy thương tiếc cho tôi
Đây là một vết thương ngọt ngào
Tôi chỉ muốn nhìn thấy em mỉm cười
Không cần để ý đến tôi là ai".