Chi nhánh mới của Comma làm ăn ngày càng tốt, Dư Đinh Chi đã bắt đầu muốn đưa Comma mở rộng ra những thành phố khác.
Tôi cũng may mắn được cảm nhận cái gì mà gọi đếm tiền đến nỗi mòn mông, bụng của Soso ngày càng tròn hơn.
Ban ngày, Đại Tráng đến công ty của gia đình để làm việc, còn tôi thì ở trong nhà nấu ăn hầu hạ Soso.
"Đang mang thai phải ở trong nhà, đừng làm cho người khác lo lắng thêm a! Mẹ cậu và mẹ Đại Tráng không thèm quản cậu sao?"
Tôi vừa đút canh cho Soso vừa bất lực nói, Soso thổi tóc trừng mắt tôi.
"Cậu thì biết cái gì.
Bọn mình đã cùng với người trong nhà nói rõ rồi.
Không cần phải đến chăm sóc mình, chẳng phải đã có cậu rồi sao.
Vú nuôi miễn phí thật tốt."
"Trong khoảng thời gian này, cậu có đến bệnh viện khám thai định kỳ thì gọi Khê Nhĩ đi cùng.
Ngày dự sinh còn xa lắm, nhưng mà cậu cũng phải chú ý.
Đừng có chạy đi ra ngoài, ở nhà mà dưỡng thai đi."
"Ai ya, cậu phiền quá đi, sao dài dòng thế."
"Ai dài dòng hả, mình là mình đau lòng cho con gái nuôi của mình thôi."
"Làm sao cậu biết mình mang con gái."
"Con gái chính là tiểu áo bông tri kỷ của mẹ, sinh con trai ra chỉ biết lăn lộn người ta, không chừng ngày nào đó lại làm con gái nhà người ta sình bụng!"
"Mẹ cậu! Gen của mình và Đại Tráng rất tốt, mấy cái cậu nói là do DNA có vấn đề."
"Mình nói cậu nghe, cái này có liên quan gì đến gen chứ???"
Chúng tôi ngồi ở trong phòng khách an tĩnh hưởng thụ mùa xuân.
Phoebe giờ đã trở thành đề tài cấm bàn luận của chúng tôi, các bạn bè của tôi rất cẩn thận với thôi, có lẽ bọn họ cho rằng tôi đã từ bỏ cuộc tình trắc trở này.
Tôi đặt sự thương nhớ của tôi vào ban đêm, như vậy, ở quán bar quay cuồng làm cho tôi dễ chịu hơn nhiều.
Nói thẳng ra thì tôi đang dần héo theo một cách độc đáo.
Cách duy nhất để biết về Phoebe chính là thông qua Dư Đinh Chi, cô ấy cứ vậy mà xâm nhập vào cái vòng bạn bè của chúng tôi, hơn nữa không có cách nào cản được.
Ban ngày, từng người sẽ bận công việc của chính họ, còn ban đem thì đến Comma để giải toả bản thân.
Mãi cho đến khi Triệu Thái An đã lâu chưa xuất hiện, một lần nữa xuất hiện trước mặt chúng tôi, đem cuộc sống mà tôi vất vả làm cho nó bình đạm làm loạn lên.
Anh ta ngồi vào cái bàn lớn nhất ở quán bar, hơn nữa còn gọi Phổ Kha đến.
"Chỗ này món nào đắt tiền nhất mang đến đây cho tôi."
Sự hiểu biết của Phổ Kha đối với Triệu Thái An chỉ thông qua lời nói của chúng tôi để hình dung, cô ấy mang những chai rượu quý của Dư Đinh Chi mang đến, mang ra cho Triệu Thái An.
Triệu Thái An vừa uống rượu vừa lắc lư theo điệu nhạc.
Tôi ngồi ở sau quầy bar âm thầm quan sát anh ta.
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đi đến, cô ta lập tức ngồi xuống bên cạnh Triệu Thái An, hơn nữa còn không biết xấu hổ mà cọ cọ lên đùi Triệu Thái An.
Trong phút chốc, tôi cảm thấy thật đáng thương cho Mộ Tịch Nhiên.
Lúc này điều khiến mọi người mở rộng tầm mắt, chính là Joan đi vào trong quán của tôi.
Anh ta không chỉ ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ kia, mà tay cũng không an phận vuốt ve đùi người phụ nữ kia.
Tôi có chút tức giận, nhưng mà Tố Duy giữ tôi lại.
"Bình tĩnh.
Nhìn xem tình hình sao đã."
"Thằng khốn kiếp!"
"Yên lặng chờ diễn biến tiếp theo."
Tố Duy bình tĩnh nhìn hành động của Joan và Triệu Thái An, tôi chỉ có thể nghe lời cô ấy, đợi sự việc chín mùi có lẽ sẽ có trò hay.
Nhưng mà lúc này, Mộ Tịch Nhiên lại xông vào trong quán bar, hơn nữa còn cho Triệu Thái An một cái tát.
Tôi không nhịn được, giờ mà không đi ra ngăn lại, đêm nay đừng làm ăn.
Phổ Kha nhanh chân hơn tôi đã xông đến bàn của bọn họ.
"Muốn gây nhau thì đi ra ngoài, đừng gây chuyện trên địa bàn của tôi."
Triệu Thái An một tay đẩy Mộ Tịch Nhiên nằm trên sàn nhà.
"Địa bàn của cô? Cô cũng không nhìn xem chỗ này là ai mở.
Cút."
Nói xong, Triệu Thái An quơ tay hất đổ chai lọ trên bàn rơi xuống mặt đất.
Tiêu đời, tất cả các khách hàng đều dừng cuộc chơi, hiếu kỳ nhìn bọn họ.
Phổ Kha là một người rất máu lửa, cô ấy nắm cái cà vạt trên cổ Triệu Thái An.
"Đánh ghen tôi thấy nhiều rồi, đừng có gây gỗ ở chỗ tôi."
"Cô là con mẹ gì chứ, ông đây hôm nay muốn gây sự đó."
Nói xong, Triệu Thái An lấy một xấp tiền từ trong ví ra, vứt nó tung bay.
Tiếp theo liền cầm cái ghế lên đập.
Joan sửa sửa lại cà vạt trên cổ áo, cười ác ý rút lui khỏi đám đông.
Mộ Tịch Nhiên đứng dậy muốn ngăn cản Triệu Thái An lại, anh ta gào lên, vứt cái ghế sang một bên bắt lấy Mộ Tịch Nhiên đè trên mặt đất.
Anh ta đè trên người Mộ Tịch Nhiên, tay nắm lấy tóc cô ấy.
Thằng chó điên này, đã phát điên hoàn toàn.
"Chẳng phải cô luyến tiếc đứa ăn bám kia sao? Hôm nay, tôi đến đây chính là quậy phá, cô nhìn xem cô có bao nhiêu thảm hại, tiểu tình nhân của cô đâu, sao không ra cứu cô?"