Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi


Tôi tiếp nhận công việc thu chi, cũng nhờ vậy mà ở trong tù cũng nỗ lực hơn, nhưng mà hai phần công việc không đơn giản như vậy.

Lúc bạn tù làm việc, tôi cũng làm việc, lúc các bạn tù nghỉ ngơi, tôi vẫn còn làm việc.

Dư Kiêu sẽ giúp tôi chế mì để tôi không bị đói.

Tôi nhờ Tố Duy đưa cho tôi giấy và bút chì, lúc tôi đưa nó cho Dư Kiêu, cô ấy vui vẻ vô cùng.
Tôi chỉ xin cô ấy giúp tôi một việc.
"Cô có thể vẽ chân dung một người giúp tôi được không?"
"Cô miêu tả để tôi hình dung thử xem."
"Cô ấy có đôi mắt rất đẹp, có nét hơi giống người phương Tây, đôi mắt hơi sâu, đôi mày lá liễu, mũi rất thẳng.

Quan trọng là cô ấy thích mím môi, khi đó trông rất gợi cảm."
"Tóc thì sao?"
"Tóc hơi uống xoăn, thích xoã ra.

Cao 1m7, dáng người...."
Thông qua cách miêu tả của tôi, Dư Kiêu tốn rất nhiều thời gian để vẽ, cũng bỏ không ít giấy, cuối cùng bức mà tôi hài lòng, tôi mỉm cười.


Tôi cẩn trọng vuốt ve nó, đem nó đặt dưới gối, tôi ngâm nga một bài hát:
"Cuộc đời này luôn có những điều bất ngờ
Như lúc tôi gặp được người
Đôi mắt dịu dàng và sáng ngời của người
xuất hiện trong giấc mơ của tôi
Tình yêu của tôi như một đám mây
Ở trong không gian của người không có chỗ dừng lại
Muốn hoá thành cơn mưa nhỏ
Giữ ẩm cho mảnh đất trong trái tim người
Chẳng cần biết tương lai thế nào
Nhưng mà ít ra giờ đây chúng ta thật vui vẻ
Chẳng cần biết kết quả ra sao
Nhưng mà ít ra giờ đây người tôi nhớ là người
Tôi sẽ không biến nó thành trò chơi
Bởi vì tôi thật lòng với người
Luôn có đôi lời muốn nói nhưng lại không nói ra
Sợ nó lại trở thành câu trắc nghiệm để người lựa chọn
Tôi đem phần tình cảm ích kỷ ấy
giấu vào tận sân đáy lòng
Tình yêu của tôi tựa như một chiếc thuyền
Ở trong tâm hồ của người không có nơi dừng lại
Tìm kiếm một bến bờ thật đẹp
Hy vọng sẽ không trôi dạt đi thật xa
Chẳng cần biết tương lai thế nào
Chẳng cần biết kết quả ra sao
Mỗi ngày tôi đều muốn gặp người
Muốn được ở bên cạnh người
Nếu như không có cách nào để làm cho người tin tưởng
Thì cũng chẳng sao cả, tôi sẽ âm thầm rời đi."
Câu hát khiến cho tôi khắc sâu chính là: Tôi đem phần tình cảm ích kỷ ấy giấu vào tận sân đáy lòng.


Bỗng nhiên Dư Kiêu duỗi tay đến trước mặt tôi, tôi hít hít cái mũi cầm lấy khăn giấy cô ấy đưa.
Cô ấy hiểu được lòng tôi, phần tình cảm này là một nỗi niềm tương tư.

Mỗi ngày chăm chỉ làm việc không dám ngừng nghỉ, làm cho cơ thể tôi không chống đỡ nổi.

Hôm nay, vừa bước xuống giường, đầu tôi mơ màng, không nhanh nhẹn như ngày thường, cố gắng ăn xong bữa sáng, nhưng mà cuối cùng tôi vẫn đến muộn.
Người giám sát phạt tôi làm thêm 20% phần công việc, trong lòng tôi dâng lên một nỗi buồn không thể giải thích được.

Trong cái nơi đầy tội lỗi này, lòng người buồn bã, tuyệt vọng rồi tái sinh.

Tôi nhìn thấy những kẻ buôn ma tuý, họ rên rỉ trong đau đớn, người thì gầy như cây gỗ, linh hồn của họ đã trôi lạc ở đâu đó mất rồi.
Cây thước của tôi ngày càng bén hơn, nước chảy đá mòn công việc hiệu quả hơn.

Trước mắt một mảnh hư không, cho đến khi những tờ giấy trắng dần dần tối đi, cuối cùng trước mắt tôi tối sầm, tôi bất tỉnh nhân sự.
Lúc tôi tỉnh lại, nằm trong phòng y tế của trại giam, cai ngục đang cùng với bác sĩ nói chuyện, tôi xốc chân đứng dậy.
"Vưu Phi Phàm, cô làm gì thế?"
"Cảnh sát, tôi không sao.

Tôi có thể tiếp tục đi làm việc được không?"
"Không được, trước khi cô ngồi tù từng bị thương, kháng sinh trong cơ thể cô rất yếu, bây giờ mà không chữa trị thì sau này sẽ nghiêm trọng hơn."
Sau đó bác sĩ nói tiếp, anh ta ấn tôi quay trở lại giường.
"Tôi ra lệnh cho cô bây giờ phải nghỉ ngơi."

"Báo cáo! Tiến độ công việc của tôi đang bị chậm, tất cả những nỗ lực trước đây của tôi sẽ trở nên vô ích nếu tôi không hoàn thành nó trong ngày hôm nay."
"Cô muốn giảm mức phạt cũng không thể liều mình đến vậy.

Truyền xong bình nước rồi quay trở về làm việc."
Cuối cùng, tôi bất lực dựa vào đầu giường, nhìn bình nước biển mà phát ngốc, có nhiều lúc tôi có ý định làm cho tốc độ truyền nhanh hơn nhưng đều bị bác sĩ cản lại.

Khi tôi về vị trí làm việc thì những người khác đã đi ăn cơm.

Nhìn đống giấy kraft dày cộp, tôi chỉ biết vùi đầu vào làm việc.

Cảm giác lo lắng là một động lực tuyệt vời, nó không chỉ cho phép tôi làm thêm 20% công việc, thậm chí tôi còn cắt hơn một nửa số giấy kraft của ngày hôm sau.
Lúc tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, ôi trời ơi, tôi đã quên mất giờ ăn tối.

Ngoại trừ giám thị, không có ai trong phòng.

Tôi đứng dậy đưa đồ nghề cho cô ấy rồi chậm rãi đi về phía phòng giam của tôi, vừa bước vào phòng thì cảnh sát trực ban.
"Vưu Phi Phàm, đi cùng tôi đến phòng thăm tù một chuyến.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận