Trung tuần tháng Tư, Thái Lan chào đón tết Songkran mà giới trẻ thích nhất. Tết Songkran còn được gọi với tên khác là lễ hội té nước. Vào ngày này, mọi người như trở về những năm tháng trẻ thơ, ai ai cũng tích trữ một lượng nước lớn, hễ thấy người ai không vừa mắt là hất trọn cả thùng nước lên người đó, mà dù thích hay ghét cũng tạt nước lên người đối phương.
Nam thanh nữ tú cầm súng bắn nước1bơm đầy nước rồi rượt đuổi nhau trên đường phố. Vào ngày lễ này, không ai cười nhạo hành động ấu trĩ của họ, mà hơn thể họ có thể thoải mái vui đùa với người mình yêu.
Ngày cuối cùng của tết Songkran đúng dịp cuối tuần. Tô Vũ kéo Tạ Khương Qua ra đường cái dạo chơi. Hôm ấy, cô mặc váy hoa mà phụ nữ Thái hay mặc trong ngày lễ truyền thống. Chiếc váy bó sát mông, phần bên dưới hơi xòe8vừa đủ để đi một bước chân. Con gái Thái thích mặc váy này trong tết Songkran bởi vì khi chiếc váy ướt sẽ tôn lên đường cong yêu kiều của họ.
Mấy năm về trước, Tô Dĩnh cấm Tô Vũ tham gia tết Songkran với lý do rất đơn giản, bởi vì bản thân bà không thích. Thật ra Tô Vũ cũng chẳng thích thú gì tết Songkran, cô nhớ có lần cô làm kiểu tóc rất đẹp, vừa xuống xe thì đống nước hắt2từ ban công xuống đã phá hỏng quả đầu mà cô phải chải chuốt hơn ba tiếng đồng hồ. Và điều khiến cô bực bội hơn chính là nước giội lên người cô còn dính rau cỏ. Thế mà họ dám giội cổ bằng nước rau cơ đấy!
Bạn bè cô cũng không thích lễ té nước. Trong mắt họ, đó là trò chơi rẻ tiền mà đám nhà nghèo nghĩ ra. Những kẻ cầm nước đuổi nhau trên đường phố là đám ngu si điên4rồ vô văn hóa. Vì vậy những ngày diễn ra lễ Songkran, bạn bè cô đều ra nước ngoài hoặc ở bên trong biệt thự.
Năm nay lịch trình của Tô Vũ có phần khác biệt bởi sự xuất hiện của Tạ Khương Qua.
Cô cho rằng cùng Tạ Khương Qua chơi đùa trong tết Songkran cũng không đến nỗi nào. Hai người dẫn nhau tới nơi đông đúc nhất.
Theo sự phát triển của du lịch Thái Lan, tết Songkran trở thành biểu tượng văn hóa của đất nước này. Vào tháng Tư hằng năm có rất nhiều du khách ghé thăm đất nước được mệnh danh xứ sở chùa Vàng ấy. Họ tự biến mình thành một thành viên trong số đó, dần dần không chỉ người Thái mới xách xô nước đi khắp nơi té người mà phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt nào cũng có cả người da đen, da trắng, da vàng. Những con người mang màu da khác nhau đều tụ hội tham gia cuộc vui.
Người biết chơi tập trung thành nhóm hơn mười người. Họ lái chiếc xe tám chỗ chứa đầy nước trên xe, vừa lái xe vừa múc nước từ thùng giội nước lên những người đứng hai bên đường và hả hê nhìn những người bị giội nước thẹn quá hóa giận. Tuy nhiên không đợi họ cười xong, chậu nước từ trên trời rơi xuống cũng xổi họ ướt sũng, có một phần còn chui tọt vào tận cổ họng họ. Lần này đến phiên họ thẹn quá hóa giận, ngẩng đầu nhìn lên. Chết tiệt, kẻ đầu sỏ làm hỏng mái tóc ngầu bá cháy của họ đang đứng trên sân thượng, cầm chậu nước trống không cười sung sướng.
Tô Vũ chính là người xui xẻo bị đám trên chiếc xe tám chỗ kia giội nước. Mặc dù cô đã cười thật quyến rũ với họ mà những tên khốn kiếp đó vẫn không chịu bỏ qua cho cô. Súng nước trên tay cô còn chưa kịp phát huy tác dụng thì đã gặp phải tai ương. Lúc chậu nước thứ hai ập xuống, Tô Vũ nhanh nhẹn núp ra sau lưng Tạ Khương Qua.
Cứ như vậy, cô trốn sau lưng cậu, trải qua từng “luồng đạn” liên hồi. Dần dần Tô Vũ phát hiện càng lúc càng có gì đó không ổn. Đám con gái trên đường đều chĩa súng về phía Tạ Khương Qua. Họ vừa nhắm nòng súng về phía này, vừa mắt qua mày lại với cậu. Mẹ kiếp, trắng trợn gớm nhỉ? Coi cô chết rồi à?
Vì thế Tô Vũ không trốn nữa. Cô kéo Tạ Khương Qua chơi trò bắn súng nước trẻ con với họ. Dần dà trò chơi trẻ con trở nên đậm mùi trả thù, hình như còn có người túm tóc cô nữa, dĩ nhiên cô cũng túm lại tóc cô ta, cuối cùng tình cảnh biến thành trận chiến giáp lá cà.
Sau cùng, Tạ Khương Qua phải kéo cô chạy trốn. Trước khi bỏ chạy, cậu còn đạp cô gái túm tóc Tô Vũ ngã xuống đất.
Chắc hẳn họ đã chọc phải “bông hoa” của con phố này. Hình như tất cả người trên phố đều đuổi bắt họ. Họ chạy theo con đường dài tít tắp, rẽ ngoặt nơi khúc quanh, chạy tới chiếc cầu trắng, đi hết cầu rồi men theo góc tường của một ngôi chùa. Hai người muốn chạy tiếp nhưng không còn đường nữa, bức tường cao của ngôi chùa sơn vàng đã chặn mọi đường đi. Nghĩ thế nào cũng không về được nữa, cô gái bị Tạ Khương Qua đạp có cả đám bạn thân, chưa kể những người đuổi theo họ đều cầm theo gậy trúc.
Tạ Khương Qua giật tay lại, kéo Tô Vũ núp sau lùm vạn tuế trồng bên ngoài tường chùa. Không gian nơi họ trốn có hạn, tường chùa và cây vạn tuế bao quanh người họ, thậm chí họ còn không có chỗ để ngồi xổm nên đành đứng kẻ sát nhau.
Đầu là lần thứ hai họ bị truy đuổi và cũng là lần thứ hai trốn vào cây cối um tùm. Chẳng qua lần trước núp dưới tán chuối còn lần này thì núp trong lùm vạn tuế mà thôi.
Lần này, Tô Vũ không dám khen lông mi Tạ Khương Qua đẹp nữa, dù lông mi cậu hấp dẫn hơn lần trước nhiều. Lông mi cậu ướt nước vừa đen lại vừa bóng, rất hợp với tròng mắt trong veo của cậu, mang theo sức hút làm cho người ta chìm đắm, khiến Tô Vũ không sao rời mắt đi được.
Cô cố gắng dằn lại câu khen ngợi: “Khương Qua, mắt cậu đẹp quá.”
Tạ Khương Qua như thể bị cô nhìn đến ngượng, đưa tay tới trước mặt cô, dùng lòng bàn tay che đi mặt cô.
Phía sau bàn tay ấy, Tô Vũ nhắm mắt lại. Giờ khắc này, lòng cô hoàn toàn tĩnh lặng, thỏa mãn và yên bình!
Ấy vậy mà âm thanh khe khẽ truyền đến từ bên kia bức tường đã phá tan bầu không khí yên bình của cô. Đó là tiếng nam nữ thủ thỉ trò chuyện hệt như tiếng ve kêu mùa hạ. Bình thường tường chùa rất hay được làm bằng lan can tinh xảo, tiếng nói lúc lớn lúc nhỏ của đôi nam nữ truyền qua những khe hở kia. Sau mấy phút ngắn ngủi, Tô Vũ cũng mang máng đoán được đôi nam nữ bên kia bức tường đang làm gì rồi. Hóa ra là cô gái không chịu được cô đơn, tới chùa tìm bạn trai đang tạm thời xuất gia.
Ở Thái, con trai sinh ra trong gia đình có điều kiện khá giả, thành tích học tập tương đối sau khi hoàn thành chương trình phổ thông sẽ tạm nghỉ học vào chùa xuất gia. Bình thường, thời gian xuất gia kéo dài khoảng một năm, sau đó họ sẽ về trường đại học và trở thành sinh viên.
Phật giáo nơi đây tượng trưng cho xã hội thượng lưu, địa vị của mấy cậu con trai sẽ tăng lên sau khi xuất gia. Học xong cấp ba, Tạ Khương Qua cũng sẽ xuất gia một năm. Theo Tô Vũ biết, ngôi chùa nổi tiếng nhất Bangkok đã ngỏ lời với cậu, tin tức này từng gây xáo động không nhỏ trong ngành giáo dục, nguyên do là do xuất thân của cậu. Một đứa trẻ nghèo sinh ra từ gia đình đơn thân rất khó liên kết với ngôi chùa có địa vị tối cao tại Bangkok. Ở Thái, phần đông người dân vẫn mang quan niệm phân biệt giai cấp. Về việc Tạ Khương Qua nhận được ưu ái từ ngôi chùa nề nếp cao quý nhất còn có một đoạn nhạc đệm bị kịch hóa. Nửa năm trước, Tạ Khương Qua vô tình nhặt được một quyển kinh thư của một tăng nhân. Cậu cứ thế đứng đợi ở chỗ nhặt được của rơi suốt sáu giờ đồng hồ để chờ chủ nhân của quyển kinh đó cho bằng được. Một tuần sau, trường Tạ Khương Qua theo học nhận được cuộc gọi đến từ chùa. Trong thời gian ấy, Tiểu Tạ trở thành cậu bé ngoan được người người giơ ngón cái tán thưởng.
Cậu bé ngoan, tiểu hòa thượng. Tô Vũ không thể nào liên hệ hai từ này với Tạ Khương Qua được. Trong lòng cô, cậu chỉ là cậu nhóc đẹp trai biết nấu mì mà thôi.
Không lâu sau, tiếng thì thầm của cặp nam nữ ngừng lại, rất nhanh sau đó truyền đến tiếng thở dốc.
Vãi chưởng, đã hôn rồi đấy.
Mãi lâu sau tiếng thở dốc mới ngừng lại, tiếng thì thầm lại vang lên. Giữa trưa, xung quanh càng yên tĩnh, tiếng nói chuyện của đôi nam nữ vàng rõ mồn một. Tiếng thở phì phò của cậu con trai như thể hà mã, cậu ta khẩn cầu bạn gái: “... cho anh đi.” “Nhưng... Nhưng mà...” Cô gái thở gấp, lấp lửng ỡm ờ. “Đừng sợ, giờ này không ai vào đây đâu.” Cậu trai dụ dỗ. Anh trai à, có người lù lù ở đây này! Giờ hai người chẳng khác gì đang live stream đâu. Tô Vũ đang cầu nguyện cô gái nói không thì đột nhiên... cô ta kêu lên một tiếng rồi im bặt. Hiển nhiên miệng cô ta đã bị chặn lại...
Tô Vũ thầm kêu không ổn. Cô mở mắt ra, nhìn qua khe hở ngón tay Tạ Khương Qua. Mặt cậu không hề hiện chút cảm xúc ngượng ngùng hay lúng túng nào cả. Cô thầm nói, thảo nào trụ trì ngôi chùa kia nhìn trúng cậu. Có lẽ Tiểu Tạ trời sinh có tuệ căn của hòa thượng đây mà.
Bất thình lình cô gái phía sau bức tường bỗng thét lên. Trong tiếng thét kia còn xen lẫn tiếng thở dốc của người con trai. Hai âm thanh giao hòa thành tiết tấu bắt đầu lan xa, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh pit-tong hoạt động. Càng gay go là sau mấy phút, khi đang tiến tới đoạn cao trào thì bàn tay cô gái bỗng tóm lấy thanh lan can tinh xảo, hết buông ra rồi lại nắm chặt, hết chuyển từ bên này lại qua bên kia.
Dần dần hai má Tô Vũ bắt đầu nóng lên. Không biết bắt đầu từ lúc nào, tay Tạ Khương Qua đã buông khỏi mặt cô. Cô lặng lẽ nhìn cậu, còn cậu lại quay mặt sang một bên. Hai người vẫn núp ở đó. m thanh của những kẻ đuổi theo vẫn văng vẳng bên tai, mà phía bên kia tường chùa thì... Tô Vũ cũng quay mặt đi.
Không phải cô chưa từng xem mấy bộ phim người lớn, chẳng qua phim ảnh còn lâu mới kích thích như đời thực, đặc biệt là cô gái sau tường...
Cô ta đúng là báu vật. Có lỗi quá, nghe đi!
“A Kỳ, anh... A Kỳ... hư hỏng. Đừng... Đừng... làm chỗ đó. Không. Không.. Đừng...” Tiếng kêu đứt quãng của cô gái vang lên, chỉ nghe thôi đã đủ làm xương người ta cũng muốn tê dại luôn rồi.
Không còn gì lúng túng hơn tình cảnh hiện tại. Tô Vũ sượng cứng người, muốn giữ vẻ mặt mình tự nhiên một chút, vậy mà hai má đỏ hồng như bốc cháy. Nhiệt độ nóng rực lan tràn khắp người cô, như thể không cẩn thận thì sẽ có vài thứ chui ra ngay.
Cuối cùng, khi tiếng nhắc tụng kinh giờ Ngọ trong chùa vang lên, cặp đôi kia mới vội vàng tách nhau.
Sau khi họ đi, tiếng la ó xa xa của đám đuổi theo họ hình như cũng biến mất. Tạ Khương Qua kéo tay Tô Vũ, nhẹ nhàng nói một câu, chúng ta đi thôi. Song Tô Vũ không dịch bước mà giật tay cậu lại. Đôi mắt dưới hàng mi dài như thể mê muội, cô khẽ giọng hỏi:
“Khương Qua, cậu từng sờ cơ thể con gái chưa?”
“Khương Qua, cậu có muốn chạm vào tối không?”
Dứt lời, Tô Vũ cầm tay Tạ Khương Qua vén vạt áo mình, chỉ dẫn tay cậu luồn dưới áo cô từng chút từng chút một, tới khi dừng trên ngực.
Nơi đó là chốn cực lạc, chưa từng có người con trai nào chạm tới.