Tô Vũ nói với Tạ Khương Qua đang vùi mặt thở hổn hển trên vai mình: “Đừng, chỗ này không giống trong khoang thuyền kia. Khương Qua, anh nhìn cho rõ đi, từ đây nhìn ra bên ngoài là muôn ánh đèn rực rỡ, còn từ khoang thuyền thì chỉ là một mảng đen kịt, trông rất đáng sợ.”
Tạ Khương Qua không hề đáp lại, chỉ thở dốc, sau đó cất giọng tiếc nuối: “Nhà thôi miên kia nói rất1đúng, nếu không phải là nhà thôi miên chuyên nghiệp thì khi dùng ma thuật của giọng nói nhiều lần trên cùng một người, cuối cùng nó cũng chỉ như giọng nói bình thường mà thôi.”
Anh ôm lấy Tô Vũ, đặt cô trên giường rồi đè lên người cô: “Tô Vũ, cứ bình tĩnh, tôi còn rất nhiều thời gian, có lẽ không lâu sau, em sẽ chủ động…” Anh nói khẽ bên tai cô: “… chủ động mời tôi8tiến vào em đấy.”
Trước “nỗi khổ” không thể nào giải tỏa, Tạ Khương Qua thầm mắng chửi Phạm Khương đáng chết, không biết anh ta đã cho anh ăn cái thứ gì!
…
Những ngày tháng tiếp theo không hề khó sống như Tô Vũ tưởng tượng, còn Tạ Khương Qua thì ngoài việc thỉnh thoảng hơi “khó ở” thì bình thường cũng không đến nỗi nào. Theo lời Martha, Tô Vũ cô được anh đối xử tối đến mức biết bao2cô gái phải hâm mộ đấy.
Hâm mộ ư? Tô Vũ thầm cười khổ, nếu để cho những cô gái kia biết vào buổi tối, cô và anh thường làm những gì trên giường thì không biết họ còn hâm mộ nổi không.
Dạo gần đây, nhu cầu sinh lý của Tiểu Tạ càng lúc càng cao, thỉnh thoảng còn đòi hỏi vào ban ngày nữa.
Vào một ngày cuối tháng Năm, anh bảo cô đến phòng làm việc đặt mười mấy chiếc4máy vi tính của mình. Tạ Khương Qua ngồi trước máy vi tính xem xét vài quỹ đầu tư và cổ phiếu như thường lệ, còn cô thì yên lặng ngồi bên cạnh đọc sách, chơi game. Bất chợt anh lại gọi cô: “Tô Vũ đến đây.”
Rồi lại cho đòi Phạm Khương đến. Tô Vũ vẫn bị giữ ngồi chặt trên đùi anh, không thể cử động. Sự xuất hiện đột ngột của anh ta khiến cô ngượng ngùng đỏ bừng mặt, không biết nên làm thế nào bèn dứt khoát vùi đầu vào vai Tạ Khương Qua, giả vờ như đang ngủ.
Phạm Khương vừa rời khỏi, Tạ Khương Qua bật cười thích thú như đứa trẻ, nựng mặt cô khen: “Tô Vũ, em thật đáng yêu!”
Kể từ đó, mỗi lần chạm mặt Phạm Khương, Tô Vũ đều không dám nhìn thẳng mặt anh ta.
Cuối cùng Tháng Năm với vài khoảnh khắc khó chịu cũng trôi qua, bán đảo Apennine bắt đầu bước vào tháng Sáu với những trận gió lốc. Cuối tuần, sắc trời bên ngoài rất u ám, trông cứ như có thể đổ mưa giông bất cứ lúc nào.
Tạ Khương Qua đột nhiên muốn Tô Vũ thu dọn hành lý giúp mình để tham dự dạ hội từ thiện do bạn gái anh tổ chức vào thứ Hai tuần sau tại Washington. Lúc nào cũng vậy, anh luôn không hề kiêng kỵ thể hiện tình yêu của mình với Thẩm Họa trước mặt cô, thỉnh thoảng anh còn đắc ý kể về những điểm xuất sắc của Thẩm Họa với cô. Ví dụ như khi có vị chính khách nào đó đến trường học của Thẩm Họa diễn thuyết, cô ta đã dùng lập luận sắc bén của mình vạch trần những tên lừa gạt đội lốt chính trị gia kia ra sao.
Phải công nhận cô ta rất xuất sắc, độc lập và tự tin. Một vị học giả nhiều tuổi ở Massachusetts đã nhận xét cô sinh viên này như sau: Cô gái nhỏ phương Đông này đã dùng sự tự tin và trí thông minh để biến gương mặt vốn bình thường của mình trở nên xinh đẹp.
Khá nhiều người suy đoán hiện nay Thẩm Họa đang mang quốc tịch Hoa Kỳ, và tương lai sẽ rất có khả năng tham dự vào chính trường. Tuy nhiên cuối cùng, cô ta chỉ bâng quơ đáp: À không, thân phận của tôi chỉ là vợ của Tạ Khương Qua thôi, từ nhỏ đến lớn, mơ ước của tôi là được gả cho anh ấy.
Vợ ư? Đúng vậy, tất cả mọi người ở vùng sông nước nghèo quê họ đều biết, Thẩm Họa và Tạ Khương Qua là một đôi thanh mai trúc mã.
Ôi cô lại nghĩ ngợi linh tinh rồi. Tô Vũ thở hắt, lấy vali của Tạ Khương Qua ra, cúi người xuống.
“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói đột nhiên vang lên khiến Tô Vũ đang mở vali giật cả mình, lảo đảo suýt ngã. Thế nhưng cô lại rơi vào vòng ôm vững chãi quen thuộc.
Tạ Khương Qua siết lấy eo cô, cất giọng vui vẻ: “Tô Vũ, cô nhát gan như thế từ khi nào vậy?”
Cô rất sợ mỗi khi anh nói chuyện với cô bằng giọng điệu này, chính âm thanh ấy khiến hình ảnh Tạ Khương Qua của quá khứ vốn được chôn sâu trong lòng cô và Tạ Khương Qua của hiện tại giống nhau vô cùng, giống đến mức chồng vào nhau, nếu cứ tiếp tục như thế thì sẽ trở nên rất nguy hiểm.
Cô kín đáo tránh khỏi Tạ Khương Qua, bắt đầu sắp xếp hành lý. Anh sẽ đi ba ngày, bình thường anh không mang hành lý vì đa phần chỉ ở trong khách sạn, có quản gia túc trực 24/24 sẵn sàng phục vụ cho các nhu cầu của anh, hơn nữa, anh cũng không mắc bệnh sạch sẽ. Thậm chí nhiều lần bị trục trặc phải ở sảnh chờ sân bay qua đêm, nhưng anh không hề than phiền.
Thế nhưng ngược lại với Tạ Khương Qua, Mai Hựu Khiêm mắc bệnh sạch sẽ thái quá. Cho nên mỗi lần anh ta đi công tác, cô luôn mất rất nhiều thời gian và công sức chuẩn bị. Mai Hựu Khiêm gian xảo, lừa gạt dụ dỗ cô từng chút một để cô thu xếp đồ đạc cho mình. Về sau, Tô Vũ mới phát hiện, hóa ra mình lại ngoan ngoãn thu dọn hành lý cho Mai Hựu Khiêm mỗi khi anh ta đi công tác đến vậy, đã thế còn làm nhiều đến mức vô cùng thành thạo.
Dưới cái nhìn soi mói của Tạ Khương Qua, trước tiên Tô Vũ đặt quần lót vào bên trong túi có dây kéo, sau đó là thắt lưng, áo vào từng góc riêng, mãi đến khi cô định nhét tất vào thì đột nhiên vali bị hất văng đi.
“Sao thế?” Cô cầm tất ngỡ ngàng: “Hay là do màu tất không đẹp, nếu…”
“Câm miệng!” Tạ Khương Qua lạnh lùng ngắt lời.
Tô Vũ lặng lẽ đứng im.
Ánh mắt hung tợn của Tạ Khương Qua lướt trên người Tô Vũ, cuối cùng dừng lại nơi mặt cô. Anh hơi nhếch môi, châm chọc: “Tô Vũ, cho dù cô biết chiên trứng hay làm mì Ý, hay biết sắp hành lý đi chăng nữa thì trong mắt tôi, cô vẫn không giống mẹ hiền vợ đảm chút nào đâu, cô mãi mãi chỉ giống mấy ả tình nhân được bao nuôi như bây giờ thôi.”
Tô Vũ hít sâu rồi cúi người, dọn lại vali xong xuôi mới hỏi: “Tạ Khương Qua, có cần tôi xếp đồ đạc giúp anh nữa không?”
Anh không đáp lời cô, lại đá đổ vali mà cô vừa dọn lại, đóng sầm cửa bỏ đi, trước khi đi còn nói: “Tô Vũ, cô khiến tôi phát ngấy lên được.”
Lúc ăn tối, trên bàn ăn cũng chỉ có mỗi mình Tô Vũ, chuyên gia dinh dưỡng người Ý kia đứng bên cạnh giám sát cô ăn cơm. Đáng lẽ vị trí chuyên gia dinh dưỡng này do đích thân Tạ Khương Qua đảm nhiệm, mỗi khi cô ăn không quen món súp quả hạch hải sản, là anh sẽ nhìn chằm chằm cô với ánh mắt nghiêm khắc, ép cô phải nuốt hết bát súp vừa ngửi mùi đã buồn nôn kia vào bụng mới thôi.
Ăn xong bát súp, cô lại nhìn chỗ ngồi trống không phía đối diện. Đó là chỗ của Tạ Khương Qua, anh thường ngồi đó vào mỗi bữa ăn, nhưng không biết bây giờ đang ở chỗ nào rồi.
Tạ Khương Qua rời khỏi sớm hơn kế hoạch, Martha cho biết anh đã đi từ nửa giờ trước, bà còn tỏ ra rất lo lắng vì anh đi đúng vào lúc gió lốc, điều kiện thời tiết quá khắc nghiệt không phù hợp để bay.
Sau khi ăn bữa tối, Tô Vũ đứng trước cửa sổ. Trời đã tối đen, bên ngoài gió lốc không ngừng thét gào, nghe nói đây là đợt gió lốc đầu tiên trong năm nay tại Ý.
Cô bồn chồn không yên ngồi trên ghế sofa vừa xem TV vừa tán gẫu với Martha mà chẳng biết họ đang nói gì. Tinh thần của cô như bị siết chặt bởi sợi dây điện thoại, Martha nói nếu Tạ Khương Qua đến nơi sẽ gọi điện thoại về, vậy mà mấy giờ trôi qua vẫn chưa nhận được tin tức từ anh.
“Cậu ấy không gọi điện thoại về thì cô có thể gọi cho cậu ấy mà.” Martha đột nhiên gợi ý, hơn nữa còn nhiệt tình nhét điện thoại vào tay Tô Vũ.
Gió bên ngoài càng lúc càng dữ dội, còn kèm theo cả mưa.
Cô gọi điện thoại cho Tạ Khương Qua, bên kia điện thoại là một giọng nữ nói tiếng Ý, cô ta trả lời lúc này Tạ Khương Qua không thể nghe điện thoại.
Mấy giờ sau, cuối cùng Tô Vũ đã biết vì sao anh không tiện nghe điện thoại. Bởi khi đó anh đang lái chiếc Bumblebee tham gia cuộc đua xe trên con đường Rome cổ kính. Anh và các bạn của mình sưu tầm đủ các loại siêu xe trong bộ phim Transformer, trong đêm khuya gió táp mưa sa, mấy người họ như tái diễn lại các cảnh tượng trong phim Transformer, nào là vượt mặt tông xe đủ kiểu, chơi đến mê say quên trời đất.
Về sau, có người báo cảnh sát, cả bọn này lại chơi trò “quá nhanh quá nguy hiểm” với nhóm cảnh sát.
Mãi cho đến rạng sáng hôm sau, Tô Vũ mới nhận được điện thoại từ Tạ Khương Qua.
“Hôm qua em gọi điện cần gì à?” Tạ Khương Qua không khách sáo hỏi ngay.
“Anh muốn đáp án là thế nào?” Tô Vũ hỏi vặn lại.
Hai người đồng thời im lặng một lúc lâu, đến lúc Tô Vũ định cúp máy thì Tạ Khương Qua đột ngột gọi: “Tô Vũ, đừng cúp máy.” Lát sau anh mới nói tiếp: “Giờ tôi đang trong bệnh viện, tôi muốn gặp em.”
Câu nói của Tạ Khương Qua khiến Tô Vũ thảng thốt nắm chặt điện thoại.
Anh ở trong một bệnh viện tư nhân Rome gần giáo đường Do Thái, rất yên tĩnh và được canh gác nghiêm ngặt. Nhờ Phạm Khương dẫn đường, Tô Vũ mới được vào phòng bệnh của Tạ Khương Qua.
Đẩy cửa bước vào, Tô Vũ bắt gặp anh đang nằm trên giường bệnh, tay phải bó thạch cao, anh giơ bàn tay lành lặn lên chào hỏi hai người họ.
Sau lưng anh là bức tường kính, bầu trời tháng Sáu trong vắt sau cơn mưa rào tối qua. Đầu giờ chiều, đất trời trở nên sáng láng tươi đẹp khiến nụ cười của Tạ Khương Qua trong trẻo đơn thuần như vừa bước ra sau lễ rửa tội.
Tô Vũ đứng im ở cửa, không dám di chuyển, sợ vừa đến gần nụ cười của anh sẽ vụt tắt. Giờ đây, nụ cười của anh đối với người phong trần mệt mỏi chạy từ Napoli đến La Mã này như cô là món quà vô cùng quý giá.
Đúng vậy, suốt đoạn đường, cô luôn lo lắng cho anh, dù trên đường Phạm Khương đã trấn an cô là Tạ Khương Qua không có gì đáng ngại, chỉ là trong lúc trốn tránh sự truy đuổi của cảnh sát, sơ ý gặp tai nạn nhẹ, nhưng cô vẫn rất lo lắng.
Tô Vũ ngơ ngác đứng trước cửa, nghe Tạ Khương Qua thúc giục: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Phạm Khương huých vai cô rồi rời khỏi phòng, lúc đi còn chu đáo khép cửa lại. Tiếng đóng cửa khiến Tô Vũ như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, cô liếm môi, chậm chạp đi về phía Tạ Khương Qua, dừng ở khoảng cách mười bước chân.
“Còn không mau đến đây.” Giọng nói của anh có vẻ đã mất kiên nhẫn.
Cô tiến thêm mấy bước thì đứng lại, ấp úng hỏi han: “Anh ổn chứ?”
Tạ Khương Qua cau mày, nhích người, vỗ tay xuống mép giường. Tô Vũ đành bước đến, ngồi vào chỗ ấy.
“Tôi không sao!” Anh dùng tay trái gõ gõ tay phải, “Chỉ bị thương nhẹ thôi, thạch cao là để che mắt công chúng đấy mà. Nếu bọn họ biết tôi là người đâm hỏng pho tượng cổ xưa nhất ở đây thì chắc chắn bọn họ sẽ làm ầm ĩ cho xem. Có điều nếu như tôi để lộ tin tức mình bị thương, kiểu gì người ta sẽ rêu rao hỉ hả là chàng trai tuấn tú kia đã phải trả giá cho hành động ngông cuồng của mình, chẳng phải anh ta cũng phải nằm viện đó sao.”
Tô Vũ không cười nổi trước giọng điệu nhẹ tênh của anh.
Tạ Khương Qua quan sát vẻ mặt cô một lúc: “Bệnh viện có sắp xếp hộ lý riêng cho tôi nhưng tôi không thích, vì vậy mới gọi em đến.”
Tô Vũ gật đầu.
“Em đoán xem, vì sao tôi không thích hộ lý?”
Tô Vũ lại lặng lẽ lắc đầu.
Tay anh chạm vào tóc mai cô, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt cô ra sau tai, khẽ than thở: “Sao bây giờ kiệm lời vậy, không phải trước kia em hoạt ngôn lắm sao?”
Cô mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể lặng im.
“Tôi không thích người hộ lý kia là vì cô ta có râu dài, phụ nữ mà lại có râu cơ đấy. Tôi nói với cô ta, chị ơi, trước khi chị ra khỏi nhà không biết tự chăm chút bản thân à? Tôi còn có ý tốt bảo tôi sẽ tặng cô ta dao cạo râu, kết quả…” Tạ Khương Qua than thở, “Tôi bị chị ta đấm vào ngực suýt tắt thở ấy.”
Tô Vũ phì cười, đợi đến khi cô cười xong, lại đến phiên Tạ Khương Qua ngẩn người nhìn cô chăm chú.
Không khí trong phòng bệnh hơi kì lạ, cô toan đứng lên thì bị anh kéo tay lại. Tô Vũ không dám cử động.
“Hôm qua em gọi điện là vì lo lắng cho tôi hả?” Anh đột nhiên hỏi.
Cô quá bất ngờ vì câu hỏi này, khẽ liếm môi theo bản năng, vừa định đáp lại thì anh bỗng nhiên kéo tay cô, để cô ngã nhào vào lòng mình.
Tô Vũ ngẩng đầu, gương mặt anh lại kề sát đến.
Môi Tạ Khương Qua đang nở nụ cười, là nụ cười mà Tô Vũ yêu say đắm từ tận đáy lòng. Cô vô thức nhắm mắt lại, cảm nhận môi anh chạm lên đôi môi cô.