Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới

Tô Vũ áp người lên tường, nín thở chờ đợi.

Tiếng đóng cửa và giọng nữ lanh lảnh cất lên: “Tạ Khương Qua, trông anh đáng nghi lắm, có phải anh giấu thuốc lá trong phòng không? Vừa nãy anh hút thuốc trong phòng sợ em phát hiện chứ gì? Tạ Khương Qua, anh đừng hòng lừa em, mũi em thính lắm.”

Đó là giọng của Thẩm Họa. Người dân vùng sông Mekong đều nói, Thẩm Họa là cô vợ từ nhỏ của Khương Qua, vậy mà giờ đây cô1vợ nhỏ ấy đã trở thành bà vợ lớn rồi.

Căn phòng yên ắng một lát, chắc hẳn Thẩm Họa đang dùng cái mũi nhạy bén của mình ngửi xem trong phòng có mùi khói không. Sau đó là tiếng trách móc nặng nề, cô ta luôn miệng trách hành vi đua xe trên phố của Tạ Khương Qua là hư hỏng. Cô sinh viên Massachusetts đưa ra từng tác hại của việc đua xe, và còn lấy cả ví dụ nực cười là hành động này của anh8sẽ làm hư đứa con tương lai của họ.

Từ đầu đến cuối, Tạ Khương Qua không nói một lời, chỉ có mình Thẩm Họa lải nhải. Cuối cùng, sau một hồi luyên thuyên, Thẩm Họa mới hỏi: “Khương Qua, có đau không?” Có lẽ đây mới là lời cô gái này muốn nói nhất từ đầu đến giờ.

Anh không trả lời, chỉ buông một câu hờ hững: “Đúng lúc thật, anh vừa định đến Boston, chúng ta đi chung vậy.”

Thẩm Họa kêu ca gì đó đại loại như2sao gấp thế, cô ta đã xin trường cho nghỉ rồi, vốn định ở lại Rome chơi mấy hôm. Hơn nữa cô ta mới xuống máy bay, giờ lại phải bay tiếp thì mệt lắm.

Thế nhưng đang than phiền thì Thẩm Họa bỗng dưng dừng lại nghi ngờ: “Hôm nay anh đáng ngờ quá! Tạ Khương Qua, có phải anh giấu cô gái nào trong phòng không? Anh giấu cô gái kia ở đâu? Phòng vệ sinh à?” Thẩm Họa cười khanh khách.

Tô Vũ hoảng hốt, nghe tiếng4bước chân tiến về phía này mà lòng tuyệt vọng.

Đến khi Thẩm Họa mở cửa phòng tắm, Tô Vũ đã giấu mình vào bồn tắm. May mà bồn tắm lớn và đã được đổ đầy nước. Cô nhắm mắt lại trốn trong làn nước.

Thẩm Họa dừng bước trước phòng tắm, tiếng bước chân khác theo sát sau đó. Sau phút trầm lặng, cô ta hờn dỗi: “Chán quá đi mất, Tạ Khương Qua, khi nãy em kích động lắm đấy. Nếu phát hiện ra trong phòng vệ sinh của anh thật sự giấu cô gái nào đó, em sẽ bắt chước bạn em, túm tóc cô ta đánh một trận ra trò. Nói thật, em từng nghe nhiều đứa bạn kể lại bao chuyện buồn cười khi bắt được bồ của bạn trai trong phòng...”

“Chẳng có gì buồn cười cả!” Tạ Khương Qua lạnh giọng ngắt lời Thẩm Họa.

“Không buồn cười á?” Thẩm Họa nũng nịu: “Đúng rồi, nếu đổi thành em tìm được cô gái khác trong phòng anh...”

“Em về đi, anh không thích mấy hành động và lời nói nãy giờ của em!” Tạ Khương Qua lạnh lùng chặn họng Thẩm Họa.

Hai người họ một trước một sau rời khỏi phòng tắm. Sau phút lặng im, giọng Thẩm Họa mang chút chần chừ: “Khương Qua, lời anh vừa nói là thật à?”

“Ừ!”

“Anh nổi giận thật hả, anh giận em ư?”

“Ừ!” Tạ Khương Qua ra chiều đuổi khách: “Anh không thích em như vậy. Em về đi, anh bảo Phạm Khương đưa em về.”

“Vậy còn anh thì sao?” Giọng nói líu lo khi nãy của Thẩm Họa giờ chuyển thành lí nhí.

Tạ Khương Qua không tỏ ý kiến.

Một lát sau, Thẩm Họa đành xuống nước: “Được, được, em về. Khương Qua, em nghe lời anh, em về ngay đây!”

Im lặng thêm một lúc nữa, Thẩm Họa lên tiếng khẽ khọt: “Khương Qua, bao giờ anh mới tới thăm em?”

“Mấy hôm nữa.” Giọng Tạ Khương Qua đã dịu bớt.

Cuối cùng là tiếng đóng cửa.

Tô Vũ bật dậy khỏi bồn tắm, tham lam hít lấy từng luồng khí mới. Nếu Thẩm Họa còn rề rà thêm mấy phút nữa, chắc cô tắt thở trong bồn tắm mất.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm bị mở ra, Tạ Khương Qua đi đến. Anh lạnh mặt tiến về phía cô, ngồi xuống cạnh bồn tắm. Cô ngơ ngác ngồi yên, bây giờ bản thân cô chắc chắn trông rất nhếch nhác.

Đột nhiên Tạ Khương Qua bật cười, vừa đưa tay vuốt mặt cô vừa thở dài: “Công chúa hạt đậu lại giở trò nín thở dưới nước nữa sao?”

Trong căn phòng khách sạn năm nào, để dụ dỗ Tạ Khương Qua, Tô Vũ cũng buông mình chìm xuống bồn tắm. Có điều hình ảnh khi đó là quyến rũ biết bao, còn giờ thì bết bát đến thảm thương!

Tạ Khương Qua bế cô khỏi bồn nước, đưa cô tới vòi hoa sen. Anh cởi từng món đồ ướt nhẹp cho cô, cuối cùng thân thể cô trần trụi ngay trước mắt anh. Sau đó anh chỉnh nước ấm rồi cầm lấy vòi sen, bắt đầu tắm rửa gội đầu cho cô hết sức chăm chú, như thể đó là việc thiêng liêng nhất đối với anh.

Cũng tại thời điểm đó, Thẩm Họa đang đứng ở ngoài nhà thờ ngay bên cạnh bệnh viện. Cô ta đang chờ Phạm Khương lấy xe đưa ra sân bay.

Thẩm Họa nheo mắt quan sát bệnh viện giống khách sạn năm sao này. Cô biết, trong phòng Khương Qua thật sự giấu một người phụ nữ. Cô thấp thoáng thấy được bàn chân nhỏ nhắn trong bồn tắm kia.

Thẩm Họa chưa bao giờ để ý đến việc Tạ Khương Qua chơi đùa với đám phụ nữ, vì cô biết anh sẽ không động lòng với họ. Anh luôn thoải mái ve vãn họ trước mặt cô. Hai người đều ngầm hiểu đâu là ranh giới cuối cùng của nhau, anh không hề đụng tới giới hạn của cô mà cô cũng được chạm tới điểm mấu chốt của anh.

Thỉnh thoảng, Tạ Khương Qua cũng che giấu cô khi đang hẹn hò với cô gái nào đó, ví dụ như những cô gái anh vừa mới hẹn hò có phần na ná “người kia“. Không biết rốt cuộc cô gái trốn dưới nước giống “người kia” đến mức nào mà anh phải làm vậy nhỉ? Thẩm Họa lại bắt đầu tò mò.

Đến lúc lên chiếc xe mà Phạm Khương lái, Thẩm Họa bi thương phát hiện ra rằng hình như mình thông minh hơn trước kia chút ít, chẳng hạn như khi nãy cô đã giả bộ không thấy gì cả.

Phụ nữ thông minh luôn biết chừng biết mực, luôn coi chờ đợi là đầu tư, huống chi trong tay cô còn có lợi thế khổng lồ là thời gian kia mà.

Thẩm Họa thầm cười khổ, trước năm hai mươi tuổi cô không ngờ rằng mình sẽ trở thành thế này, hết thảy đã đảo lộn kể từ năm cô hai mươi tuổi ấy.

Bởi vậy, Tạ Khương Qua chỉ có thể cưới cô, chỉ có thể thuộc về mình cô mà thôi! Anh đã hứa với cô rồi. Khi đó, anh ôm cô thật chặt, thề thốt rằng, đương nhiên anh muốn cưới cô, từ nhỏ đến lớn anh chỉ muốn cưới mình cô.

Chiếc nút cuối cùng đã được cài lại, Tạ Khương Qua bế Tô Vũ tới sofa, lấy khăn lau qua mái tóc rồi lấy máy sấy tóc cho cô.

Suốt quá trình anh làm những chuyện này, Tô Vũ đều im lặng. Đến khi mái tóc đã khô hẳn, cả căn phòng yên ắng trở lại, cô mới chậm rãi cất lời: “Tạ Khương Qua, bây giờ đến lượt tôi nhắc nhở anh, đừng tìm kiếm bóng dáng công chúa hạt đậu suốt ngày quấn lấy anh bên dòng sông Mekong năm nào trên người tôi nữa.”

“Em cho rằng tôi là thế sao?” Tạ Khương Qua đứng dậy, hỏi ngược lại.

“Vậy thì anh bảo tôi nuôi tóc dài trong một năm làm gì?” Cô kéo phắt bộ quần áo trên người, đó là mẫu Dior mới ra còn chưa lên kệ, giận dữ gắt lên, “Bắt tôi mặc những thứ này để làm gì?”

Tô Vũ đứng lên, nhìn Tạ Khương Qua từ trên xuống: “Với lại, Tạ Khương Qua, đừng gọi tôi là công chúa hạt đậu nữa, bây giờ tôi cực ghét người ta gọi mình như vậy. Công chúa hạt đậu sao có thể trốn trong phòng vệ sinh run cầm cập kia chứ?”

“Tôi có bảo em trốn đâu, là em tự trốn đấy chứ.”

Tô Vũ hụt hẫng, buông thõng tay xuống. Sự xuất hiện của Thẩm Họa cùng tiếng gọi công chúa hạt đậu của Tạ Khương Qua đã kích động cô.

“Tạ Khương Qua.” Cô giễu cợt hỏi: “Không phải anh nên cảm ơn tôi đề phòng chu đáo sao? Nếu để cho vị hôn thê của anh trông thấy tôi, anh sẽ ăn đủ đấy.”

“Không đâu.” Tạ Khương Qua nhún vai: “Đúng là không phải lần đầu hai người gặp nhau, nhưng cao lắm cô ấy chỉ cảm thấy em quen quen thôi, rồi sau đó sẽ làm nũng với tôi, có khi cô ấy còn móc tiền cho em tự thuê phòng khách sạn để ở thoải mái hơn đấy.

Em quên những lời tôi nói rồi à. Tôi và cô ấy thỏa thuận hai điều, không cưới và không lên giường với bất cứ người phụ nữ nào khác. Tôi chưa từng lên giường với em, tôi cũng chưa từng hứa hẹn cưới em, cho nên tôi chẳng có gì phải sợ bị cô ấy bắt gặp cả.”

Vậy ư? Tạ Khương Qua nói có lý đấy chứ, chỉ trách cô chuyện bé xé ra to thôi. Cô và Thẩm Họa từng giáp mặt nhau vài phút ngắn ngủi, lúc ấy Tạ Khương Qua đẩy ngã cô xuống đất. Trong thời gian chớp nhoáng ấy, chắc hẳn cô ta không nhớ nổi mặt mũi cô thế nào đâu nhỉ? Cho nên, khi nãy là do cô có tật giật mình sao!

Hơn nữa, cô không thể nói với Tạ Khương Qua những lời này, anh là người bao cô, thậm chí cô còn không có tư cách nói như vậy nữa kìa. Hình như gần đây trí nhớ cô hơi kém. Cô phải nhớ thật rõ, phải nhắc nhở bản thân tỏ tường một sự thật: Anh-là-người-bao-mình!

“Xin lỗi!” Tô Vũ thở dài một hơi. Dứt lời, cô ngồi xuống bên người Tạ Khương Qua.

Tạ Khương Qua không để bụng, nâng mặt cô lên, ôn tồn hỏi han: “Khi nãy có bị sặc nước không, có cần tôi gọi bác sĩ không?”

Tô Vũ lắc đầu.

“Vậy...” Tạ Khương Qua kéo dài giọng, tiếng nói dịu dàng êm tai: “Tối nay em không về Napoli, tôi cũng không đi Boston. Ngày mai tôi đưa em đi chơi nhé?”

Tô Vũ gật đầu, chân mày Tạ Khương Qua hơi chau lại.

“Được.” Tô Vũ áp má lên tay Tạ Khương Qua: “Chúng ta đi đâu?”

“Tôi dẫn em đi gặp đám bạn tôi. Chúng ta đến Monaco, đảm bảo em sẽ thích chỗ đó.” Tạ Khương Qua đặt một nụ hôn lên môi cô.

Tô Vũ nhắm hai mắt lại, mặc đôi môi Tạ Khương Qua muốn làm gì thì làm. Cô ngẩng mặt, đặt tay trên hông anh, đón nhận anh.

Sau nụ hôn sâu, anh đè cô ngã xuống ghế sofa, bày tay tiện đà chuyển tới trước ngực cô, nắm lấy nơi mềm mại trước ngực cô, ngón tay vân vê: “Lúc tắm cho em, tôi chỉ muốn làm thế này...”

Dần dần, tiếng thở dốc thay thế tiếng cười duyên, Tạ Khương Qua lại khàn giọng nài nỉ: “Tô Vũ, tôi khó chịu quá!”

Tay cô vắt trên cổ anh, nũng nịu hỏi: “Tiểu Tạ, anh định giới thiệu tôi với bạn bè anh thế nào?”

Anh thẳng thắn đáp lại: “Không cần giới thiệu, bạn bè tôi chẳng bao giờ hỏi han về mấy cô gái đi cùng tôi cả.”

Vào giờ khắc này, Tô Vũ vẫn tin rằng đến tháng Tư năm sau, cô có thể hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Tạ Khương Qua, thế nhưng đảo quốc mang tên Monaco đã nối liền vận mệnh của hai người, cả đời không thể tách rời.



Monaco là đảo quốc nhỏ bé sát cạnh nước Pháp. Với diện tích 1,98 km², đảo quốc này càng giống tòa thành cổ kính nào đó tại châu Âu. Đây cũng là một trong những quốc gia có mật độ dân số đông trên thế giới. Dù như vậy, niềm yêu thích của mọi người với đất nước nhỏ bé này cũng không hề bị cản trở, bởi nước biển ở đây vĩnh viễn mang màu xanh thẳm.

Nơi này còn có sòng bạc cao cấp nhất châu Âu, đồng thời còn có đường đua nổi tiếng thế giới. Hàng năm vào mùa hạ cũng là mùa du lịch thịnh vượng nhất, giải đua xe thể thức Một sẽ được tổ chức tại đây.

Trong khung cảnh bầu trời và mặt biển hòa cùng một màu, Tô Vũ đi theo Tạ Khương Qua, trở thành một trong những fans hâm mộ đua xe ghé thăm đảo quốc nên thơ.

Anh ôm vai Tô Vũ, dẫn cô đến trước mặt bạn bè mình. Nhóm bạn anh có vẻ lớn tuổi hơn anh một chút, trong đó có không ít nhân vật thường xuất hiện trên bìa tạp chí giải trí, thậm chí còn có anh chàng xui xẻo - người duy nhất bị bắt trong trận đua xe Transformers phiên bản đời thật vừa mới ra khỏi đồn cảnh sát.

Họ đều ôm ấp mấy cô đào bốc lửa. Hệt như lời Tạ Khương Qua nói, họ không hề tò mò với Tô Vũ, duy nhất chỉ có một người đàn ông phương Đông gài kính râm trên đỉnh đầu trông có vẻ hứng thú với cô. Hắn tầm hơn ba mươi tuổi, da rất trắng, là kiểu trắng bệnh, vừa nhìn đã biết là dạng chuyên sống về đêm suốt thời gian dài. Mọi người gọi hắn là Fujiwara.

Không hiểu sao Tô Vũ hơi bồn chồn khi thoáng nghĩ về dòng họ Fujiwara này. Dòng họ Fujiwara có địa vị xã hội khá cao, là một trong năm dòng họ cao quý nhất ở Nhật Bản.

Tô Vũ nép vào lòng Tạ Khương Qua, bất giác chuyển ánh mắt về phía người đàn ông tên Fujiwara kia. Đúng lúc ấy, người đó cũng nhìn cô.

Bỗng nhiên Tiểu Tạ siết chặt vòng tay khiến Tô Vũ cau mày khó chịu. Anh nghiêm giọng hỏi nhỏ bên tai cô: “Tô Vũ, em không nhận ra tôi đang ghen sao?”

Cô không nhận ra tôi đang ghen sao? Vậy mà Tạ Khương Qua lại thốt ra câu ấy. Nếu là trước kia, cô sẽ không bao giờ tin anh nói như thế. Cuối cùng, con người rồi cũng sẽ thay đổi cả thôi. Thậm chí còn thay đổi một trăm tám mươi độ nữa là.

Suốt mấy tiếng sau đó, những gì Tạ Khương Qua thể hiện trước Tô Vũ hoàn toàn khác lạ. Tuy ở nông trường Napoli, Tạ Khương Qua xấu tính và nóng nảy, song vẫn khiến Tô Vũ thấy phần nào bóng dáng của cậu thiếu niên miền sông nước năm xưa, còn Tạ Khương Qua bây giờ thật xa lạ, như thể cô chưa từng quen biết.

Giữa khung cảnh xa hoa trụy lạc, nhóm người trên du thuyền không còn kiêng dè gì nữa. Ánh dương khuất dần phía trời Tây chiếu chênh chếch trên mặt biển, từng cặp trai gái đã say chếnh choáng rời khỏi phòng đi ra boong tàu. Trên bong tàu màu trắng ngà, những cô đào gợi cảm được dắt tới đây đang hân hoan khoe khoang tài nghệ của mình.

Đám đàn ông thả chuối lên ngực mấy cô nàng. Trước ánh mắt bao người, họ yêu cầu mấy cô gái dùng ngực mình ép trái chuối ấy ra khỏi vỏ. Trong năm cô thì chỉ có một cô thành công ép được vỏ chuối, nhận được phần thưởng thuộc về mình, còn bốn cô kia thì phải nhảy xuống biển. Thế mà đám đàn ông còn cười hềnh hệch, yêu cầu họ phải biểu diễn làm mỹ nhân ngư những nửa giờ mới được lên thuyền.

Tiếp theo đến cô thứ sáu, cô ta cũng không hoàn thành nhiệm vụ ép chuối, dù ngực cô ta cũng thuộc dạng ngoại cỡ. Cô ta cười quyến rũ với đám đàn ông trên boong thuyền rồi làm động tác nhảy cầu, tự giác xuống nước.

Cuối cùng ánh mắt của lũ đàn ông đồng loạt rơi trên người Tô Vũ. Bây giờ chỉ còn duy nhất người phụ nữ của Tiểu Tạ là chưa thể hiện. Dĩ nhiên Tô Vũ biết mình là người tiếp theo, bởi vì không ai hiểu nguyên tắc của vài trò chơi hơn cô cả. Nhưng cô thật sự không có bản lĩnh đó. Hiển nhiên điều kiện vốn có của cô thua xa những cô nàng kia, mà đám đàn ông cũng đang nhìn cô với ánh mắt hoài nghi. Tầm mắt họ thoáng dừng lại trên ngực cô, khiến lòng cô giật thót. Cô rất sợ Tạ Khương Qua gọi tên mình, sợ anh nói lời tương tự như: Tô Vũ, bây giờ đến lượt cô đấy.

Thế nhưng Tạ Khương Qua không hề gọi tên cô, anh chỉ quăng mạnh ly rượu xuống đất. Đám đàn ông lại chuyển mắt về phía anh.

Không khí có phần ngột ngạt.

Tô Vũ đành đứng dậy. Cô bơi cũng được, chắc hẳn nửa tiếng không sao đâu. Có lẽ cô cũng nên cười thật xinh với đám đàn ông như cô gái kia, rồi yếu ớt xin tha với lý do dị ứng chuối, sau cùng nhảy xuống nước bằng động tác tuyệt đẹp.

Cô nhếch miệng, nhưng đã khá lâu cô chưa giở mánh lới lấy lòng đàn ông kiểu này, bản thân cô cũng tưởng tượng ra nếu bây giờ mình mà cười thì trông sẽ coi lắm.

Tuy nhiên Tô Vũ chưa kịp nói một lời thì Tạ Khương Qua đã túm lấy tay cô. Một lần nữa, cô lại bị anh kéo vào lòng. Trước ánh mắt khó hiểu của đám đàn ông, anh ôm cô đứng dậy, chỉ tay về một phía, thản nhiên buông lời: “Tôi thấy chúng ta không còn thời gian nữa rồi.”

Hình ảnh những nhân viên mặc đồng phục đội xe Renault đứng trên lối đi trắng nhắc nhở họ sắp tới thời gian diễn ra trận đua xe.

Nửa tiếng sau, Tô Vũ theo nhóm Tạ Khương Qua ngồi trên ban công. Đây là khu riêng biệt được đội xe Renault bao trọn, cũng là vị trí đẹp nhất trên đường đua Monaco. Bởi vì diện tích Monaco có hạn, người thiết kế đường đua sau bao phen suy đi nghĩ lại đành bất chấp xây dựng đường đua ở khu vực nội thành. Nhưng hiệu quả lại trái ngược. Đường đua Monica với rất nhiều đoạn dốc và khúc cua đã trở thành một trong những đường đua mang tính thách thức nhất dành cho các tay đua, những cú vượt ngoạn mục trên từng đoạn đường uốn lượn cũng làm Monaco trở thành chiến trường F1 hấp dẫn nhất đối với dân mê xe.

Không những thế, đường đua Monaco còn khiến người ta không ngừng bàn tán bởi vì chỉ ở nơi đây, dân mê xe mới có thể thưởng thức màn rượt đuổi nảy lửa trên ban công chứ không phải khán đài. Cư dân ở sát đường đua Monaco cho đoàn xe thuê ban công, và đoàn xe sẽ nhường lại ban công cho các nhà tài trợ của họ.

Fujiwara chính là một trong những nhà tài trợ cho cuộc đua. Nhân viên đoàn xe Renault phái tới liên tục hỏi ngài Fujiwara cần gì. Tô Vũ đến phát phiền với từng tiếng “ngài Fujiwara” ấy. Cô luôn cảm thấy tên Nhật Bản kia đang len lén nhìn cô bằng ánh mắt săm soi khiến cô không yên lòng.

Sự bất an ấy kéo dài đến khi cuộc thi bắt đầu. Tiếng động cơ đinh tai nhức óc vun vút trên đường đua dưới chân họ. Sau hơn một tiếng rượt đuổi, cuộc đua trông như giống như đua xe mô hình kia đã có kết quả. Đội Red Bull về Nhất, Renault đứng thứ Hai, Ferrari xếp hạng Ba.

Bởi vì dạo gần đây hãng nước uống Red Bull quay một đoạn quảng cáo được lòng Tạ Khương Qua, cộng thêm trước khi đến anh còn cá đội Red Bull chiến thằng nên hiện giờ anh rất hào hứng. Fujiwara cá cho đội Renault lại chán nản cực kỳ. Thế là hai người cãi cọ trên ban công.

Vụ gây hấn ấy kéo dài đến tận khi họ vào phòng riêng của một câu lạc bộ tư nhân kiêm sòng bạc trên sườn núi Monaco mới chấm dứt.

Tại đây, cánh đàn ông thì bài bạc, còn hội phụ nữ ngồi buôn chuyện. Nội dung câu chuyện của mấy người phụ nữ đến từ giới thời thượng ấy xoay quanh đủ loại chủ đề. Có cô nàng tò mò hỏi Tô Vũ quen biết Tiểu Tạ thế nào, quen nhau bao lâu, Tiểu Tạ đối với cô tốt không, có hay tặng quà cho cô không. Sau khi đáp trả qua loa mấy câu, Tô Vũ dứt khoát đeo tai nghe, nhắm mắt lại nghe nhạc.

Cô thường nghe nhạc giao hưởng. Thật ra cô không thích thể loại này lắm, chẳng qua nhạc giao hưởng như thể tạo dựng lên một thế giới hào hùng, dễ dàng ngăn cách nó với thế giới còn lại, khiến cho người nghe chìm vào thế giới của riêng mình.

Bản giao hưởng “Định mệnh” vừa mới tới đoạn cao trào thì bỗng im bặt, có người đột ngột tháo tai nghe của cô.

Người đó chính là Fujiwara. Hắn đứng trước mặt cô, vẻ mặt vui sướng như thể người bị táo bón lâu ngày cuối cùng cũng được giải thoát.

Hắn hớn hở chỉ vào cô. Tô Vũ bực bội quay đi muốn tìm Tạ Khương Qua thì bất ngờ nhận ra bên chiếu bạc đã không có một bóng người. Tạ Khương Qua đang ngồi cạnh cô, không chỉ anh mà hai gã người Đức, một gã Pháp, hai gã Mỹ, một gã Singapore cùng một Israel đều đang nhìn cô chằm chằm.

Thế này là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã có sự việc gì diễn ra lúc cô nhắm mắt nghe nhạc giao hưởng vậy?

Nhìn về phía mấy cô gái. Những cô nàng trước đó không lâu còn đang thân thiện nói chuyện với cô cũng trông về phía này. Tô Vũ nhận thấy ánh mắt của họ ngập vẻ hả hê.

Đúng vậy, nhờ bạn trai che chở, chỉ có một mình cô chưa thực hiện màn bóc chuối nên mấy cô nàng mới có vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa thế đấy.

Sau cùng, Tô Vũ đành liếc sang Tạ Khương Qua.

Tạ Khương Qua cũng nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.

Là sao đây? Đầu óc cô cấp tốc xoay chuyển. Cảm giác bất an này khiến cô không thể suy nghĩ tỏ tường, có vài thứ còn chưa thành hình.

Sau đó, một câu tiếng Nhật ngả ngớn cất lên: “Quý cô Chí Linh.”

Quý cô Chí Linh, Tô Vũ ngỡ ngàng quay lại. Cô nhìn thấy khuôn mặt trắng như ma cà rồng của Fujiwara, thế mà khuôn mặt ấy còn treo nụ cười rất đắc ý nữa chứ.

“Chị Chí Linh, chị Chí Linh.”

Chị Chí Linh, chị Chí Linh nào? Bàn tay run rẩy của cô mò tới chiếc túi đặt cạnh. Bây giờ cô không trang điểm đậm, không chát phấn dày cộm như một lớp mặt nạ, không kẻ mày đen xì, không vẽ mắt đậm hay tô son đỏ chót, không đội mái tóc giả ngang lưng, không điểm má hồng, không khoác tấm áo choàng dài thượt, cũng không mỉm cười dịu dàng điểm chút lẳng lơ trước mặt người ta kia mà. Vì chỉ có mấy thứ đó mới khiến cô giống chị Chí Linh, như vậy cô sẽ là Tiểu Kiều trong phim điện ảnh của Ngô Vũ Sâm. Như vậy, sẽ không có ai biết tên thật của cô là Tô Vũ, không ai biết thật ra cô từng là công chúa hạt đậu được người người ngưỡng mộ.

Không có ai biết gương mặt thật của cô thế nào. Cô đeo lớp mặt nạ cười với đám đàn ông, nháy mắt làm duyên với họ, nói thứ tiếng Nhật đáng yêu, gọi từng chàng trai là XX-kun.

Tô Vũ cầm túi đứng lên. Hiện giờ cô sợ chết khiếp, tại sao cô chưa trang điểm đã ra đường, hơn nữa hình như cô cũng không đội tóc giả thế này.

“Chị Chí Linh.” Giọng nói kia đang gọi cô.

Ánh mắt mọi người hệt như một tấm lưới đáng sợ.

Tô Vũ đứng dậy, một bóng người chặn trước mặt cô. Trong lúc cuống quýt, Tô Vũ nói theo bản năng: “Moushiwake gozaimasen.”

“Moushiwake gozaimasen.” Đây là câu tiếng Nhật mà Tô Vũ nói nhiều nhất, có nghĩa là “Xin lỗi, vô cùng xin lỗi.” Người Nhật rất coi trọng lời ăn tiếng nói, nên mỗi khi cần, cô đều xin lỗi bằng cách trang trọng nhất.

Trong xã hội Nhật Bản, những người ở địa vị thấp luôn dùng kính ngữ bậc cao nhất đối với người có thân phận cao.

Khi Tô Vũ nghe rõ câu tiếng Nhật kia phát ra từ miệng mình, cô thầm mắng bản thân đã mắc bệnh nghề nghiệp quá nặng.

Giữa khung cảnh xa hoa trụy lạc, cô khoác lên mình vẻ ngoài của chị Chí Linh, liên tục nói xin lỗi với người xung quanh. Bất kể cô có làm sai không, vẫn có dây thần kinh nào đó lên tiếng nhắc nhở mình phải cố giữ giọng nói trong trẻo, vẻ mặt lúc thì đáng yêu lúc thì tội nghiệp mới được.

Giờ khắc này, tiếng “Xin lỗi” của cô vừa đáng yêu vừa nhu mì, âm cuối kéo dài văng vẳng giữa căn phòng yên tĩnh.

Tên người Nhật cao hứng nhảy cẫng lên, hí hửng ôm vai Tô Vũ: “Tôi không nhìn nhầm mà, cô chính là "Nice surprise" kia. Tôi biết chắc tôi không nhìn lầm...”

Gã Nhật xoay mặt về phía bạn bè, vẻ hưng phấn khiến mặt hắn trông như con đười ươi khổng lồ: “Chí Linh, Lâm Chí Linh, tiểu thư Chí Linh Nice surprise! Nice surprise giá 500 đô. Xinh đẹp, đẹp, đẹp lắm.”

Bởi vì quá hưng phấn nên gã Nhật dùng toàn bộ tiếng Nhật. Hắn ôm vai Tô Vũ nói bằng thứ tiếng Nhật, lặp đi lặp lại. Tô Vũ đờ đẫn, mang chút hi vọng thu mình thành hạt bụi bé nhỏ. Cô cầu xin Thượng Đế, cầu xin Tạ Khương Qua không hiểu tiếng Nhật, anh hoàn toàn không biết một câu tiếng Nhật nào cả.

Thế nhưng, Thượng Đế vẫn nhắm mắt làm ngơ, Ngài chưa bao giờ nghe được bất cứ lời nguyện cầu nào của cô.

“Buông cô ấy ra.” Tạ Khương Qua chậm rãi ra lệnh bằng tiếng Nhật tiêu chuẩn.

Tô Vũ cười chua chát, chầm chậm xoay mặt về phía anh. Rốt cuộc, lớp hành tây cuối cùng cũng bị lột mất rồi, không còn gì có thể che đậy nữa cả!

Tạ Khương Qua đi tới bên cô, hung dữ hất tay Fujiwara khỏi vai cô. Anh ôm cô vào lòng, bực bội dùng tiếng Nhật hỏi Fujiwara mặt mũi nhợt nhạt: “Fujiwara, sao thế? Anh quen cô ấy à?”

Tạ Khương Qua biết tiếng Nhật ư, anh biết tiếng Nhật từ lúc nào?

Fujiwara quay về phía Tô Vũ, khuôn mặt ngập nỗi xúc động: “Này em yêu, em gặp tại họa rồi đấy!”

Tô Vũ né tránh cái nhìn chăm chú của Fujiwara, kéo tay Tạ Khương Qua, vùi mặt vào lồng ngực anh, khẽ nói: “Khương Qua, chúng ta về thôi. Khương Qua, tôi không thoải mái lắm, tôi muốn đi về.”

Tô Vũ rất vui vì Tạ Khương Qua nghe lời cô. Anh dời sự chú ý từ Fujiwara sang cô, sau đó ôm cô chuyển bước, vừa đi vừa gọi tài xế lái xe tới. Càng lúc hai người càng tiến gần tới cánh cửa của căn phòng bao mang đậm phong cách Nghìn Lẻ Một Đêm này.

Trong lúc nhân viên phục vụ hơi khom lưng chuẩn bị mở cửa ra, đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh khinh khỉnh của Fujiwara: “Tạ, cô gái trong lòng cậu chỉ có giá 500 đô thôi. À, không, nghe nói tiền tới tay cô ta chỉ còn 200 đô thôi. Tóm lại cô ta chỉ có giá trị vài trăm đô, còn không bằng một con chip trên bàn quay khi nãy ấy.”

Lần này, hắn nói bằng tiếng Trung, ngữ điệu hưng phấn cực kỳ. Xem ra hắn vẫn canh cánh trong lòng vì Tạ Khương Qua không cược cho đội xe Renault mà hắn đầu tư.

Tạ Khương Qua dừng bước. Trái tim Tô Vũ cũng chìm xuống vực sâu.

“Fujiwara, lời anh vừa nói có ý gì?” Tạ Khương Qua hỏi, từng tiếng rõ ràng bên tai Tô Vũ nhưng cô lại thấy xa tận nơi nào.

Trước khi tiếng nói của Tạ Khương Qua bay đi không bắt lại được nữa, Tô Vũ kéo tay anh, lần thứ hai cầu khẩn: “Khương Qua, chúng ta đi thôi.”

Lần này, Tạ Khương Qua làm trái ý cô. Anh hất tay cô ra, đi về phía Fujiwara: “Lời anh vừa nói có ý gì?”

Tô Vũ đờ đẫn xoay người. Cô nhìn thấy bóng lưng Tạ Khương Qua đưa về phía mình, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt của Fujiwara, vô thức nhìn chằm chằm vào miệng hắn. Từ khi hắn mở miệng, bản giao hưởng “Định mệnh” bắt đầu quanh quẩn bên tai cô, dữ dội và hào hùng hệt như gió táp mưa sa, mãi không chịu bay đi.

Ngoại trừ Tạ Khương Qua, tất cả đều đang nhìn cô. Những ánh mắt đó như xuyên thấu qua bộ trang phục lộng lẫy mà cô đang mặc trên người, rọi thẳng vào linh hồn, như thể vào thứ quần áo sang trọng bao lấy linh hồn lần lượt rơi rụng từng cái một.

Cuối cùng, ngay cả Tạ Khương Qua cũng quay lại nhìn cô.

Cả căn phòng xa hoa rực rỡ như thể trở lại niên đại tân thời màu đen trắng trong các bức ảnh xưa cũ, khuôn mặt tuấn tú động lòng người của Tạ Khương Qua trở nên méo mó. Sau đó, anh vung quả đấm vào mặt Fujiwara. Mọi người không kịp ngăn cản, kết quả anh đánh Fujiwara ngã gục xuống đất.

Tạ Khương Qua ra tay mạnh thật. Chắc anh giận lắm nhỉ? Hóa ra người mà anh phải đánh đổi bằng cả xe tải tiền còn chưa bằng một nửa con chip trên bàn roulette.

Anh giận thật ư? Tô Vũ thoáng nghĩ. Sau đó, tiếng vang chói tai kéo lại suy nghĩ của cô. Tạ Khương Qua đập chai rượu vỡ loảng xoảng, tiếng động lớn đến mức muốn đâm thủng màng nhĩ người khác.

Một giây sau, Tô Vũ bịt tai hét ầm lên. Cô thấy Tạ Khương Qua đập chai rượu đã vỡ lên đầu Fujiwara. Chất lỏng màu đỏ sền sệt chảy trên khuôn mặt trắng bệch của Fujiwara trông càng ghê người.

Những thước phim đen đã trắng biến mất hoàn toàn. Tô Vũ hét lên, lùi về sau từng bước một ra đến tận cửa. Tạ Khương Qua quay đầu lại, trên mặt, trên tay anh toàn là máu. Hình như anh đang gọi cô thì phải.

Tô Vũ, không, không, cô không còn là Tô Vũ nữa. Mọi người đều biết cô từng làm nghề gì. Việc cô làm bị người ta biết hết rồi, biết toàn bộ rồi. Cuối cùng, ngay cả Tạ Khương Qua cũng biết. Trên đời này, người mà Tô Vũ không muốn để cho biết về khoảng quá khứ đen tối này nhất chính là Tạ Khương Qua.

Bây giờ anh đang tiến dần về phía cô, miệng không ngừng gọi tên cô.

Không, không, Tô Vũ lắc đầu.

Cuối cùng cô cũng thoát khỏi căn phòng ấy. Tô Vũ lảo đảo chạy đi thật nhanh, đầu óc điên cuồng nghĩ, mình phải chạy, chạy mãi, chạy khỏi bóng đêm này, chạy tới Bangkok, trở về căn phòng màu hồng xưa kia, giấu mình trong lớp chăn màu hồng, nhắm mắt lại, và chờ đợi người giúp việc Philippines gọi mình rời giường. Sau đó, cô vẫn là thiếu nữ mặc đồng phục và nơ bướm cùng màu, cắp sách tới trường.

Màn đêm là gông xiềng nặng trĩu, cho dù Tô Vũ chạy thế nào cũng không thấy được ánh rạng đông.

Tô Vũ vẫn chạy, phía sau luôn có một âm thanh không ngừng gọi cô, âm thanh ấy quen thuộc đến mức khiến cô kinh sợ.

Sau cùng, cô va vào một vòng tay ấm áp, hơi thở quen thuộc phả vào mặt cô. Tô Vũ ngẩng đầu, những giọt lệ làm nhòa tầm mắt.

Điều duy nhất Tô Vũ biết là cô không thể thoát khỏi màn đêm này. Nước mắt tuyệt vọng chảy tràn hốc mắt, bàn tay kia không ngừng lau khóe mắt cho cô.

Tạ Khương Qua luôn miệng trấn an: “Tô Vũ, không sao, không sao, không sao nữa rồi. Anh đã đánh tên kia câm mồm rồi.”

“Khương Qua, tại sao anh không nghe lời tôi?” Tô Vũ chất vấn.

“Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi! Đều tại tôi, sau này em nói gì anh cũng nghe hết, nhất định sẽ làm theo ý em!”

“Tạ Khương Qua, không phải tôi đã nói tôi không khỏe, không phải tôi đã bảo anh đưa tôi đi sao?” Giọng Tô Vũ nghẹn giọng.

“Lỗi tại anh, khi đó anh chập mạch, anh bị thần kinh, anh là tên ngu xuẩn.” Tiếng nói ấy tràn đầy vẻ hối lỗi.

Cuối cùng, nước mắt cô cũng được lau sạch, thế giới trở nên sáng tỏ. Đây là căn phòng kính hình tròn kiểu Ả Rập, từ nơi này trông ra có thể thấy cả Monaco cùng mặt biển tối mịt.

Hiện giờ, cô được Tạ Khương Qua ôm trong lòng. Qua bả vai anh, ánh mắt cô ngơ ngác rơi trên mặt biển tăm tối phía xa.

Tô Vũ lẩm bẩm: “Tạ Khương Qua, thật ra anh cũng tò mò phải không? Nên anh mới đi về phía Fujiwara. Tôi đoán, lúc ấy anh cũng mang chút hưng phấn nhỉ? Chút hưng phấn trong đáy lòng anh hệt như đưa trẻ phát hiện truyện cổ tích chỉ toàn những lời bịa đặt.”

“Không phải, không phải, anh không rõ tại sao mình lại đi về phía hắn nữa. Khó nói lắm, nhưng anh có thể cam đoan với em, sau này hắn không dám nói vớ vẩn nữa.” Tạ Khương Qua nhấn mạnh.

“Anh ta có nói vớ vẩn đâu, chẳng có chữ nào vớ vẩn cả, Tạ Khương Qua.” Tô Vũ vừa lẩm bẩm vừa đẩy anh ra rồi bật cười khanh khách, lắc đầu: “Không, Tạ Khương Qua, Fujiwara không nói vớ vẩn, không hề.”

Tô Vũ nói những lời như thể trong tiềm thức: “Tôi nghĩ, chắc hẳn Fujiwara nói chưa rõ. Thế này nhé, Tiểu Tạ, tôi sẽ kể cho anh thật chi tiết. Chỉ cần cho tôi 200 đô, tôi sẽ trở thành Nice surprise trong tiệc sinh nhật của bất cứ ai. Những người đó thích tôi hóa trang thành Tiểu Kiều nhất, Tiểu Kiều phiên bản Lâm Chí Linh ấy. Chỉ cần đến nơi đó đóng vai một món quà, tôi không chỉ nhận được 200 đô, nếu người tổ chức tiệc hứng lên, tùy tiện để họ sờ ngực một chút, tôi sẽ nhận được số tiền gấp nhiều lần 200 đô ấy.

Đúng rồi, bây giờ tôi đã nhớ ra tôi và tên Fujiwara kia quen biết nhau thế nào rồi. Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi quen hắn ở một tiệc sinh nhật. Hắn là bạn của người tổ chức sinh nhật, còn tôi chỉ là món quà đặc biệt của bữa tiệc đó. Lần ấy còn hơi bết bát nữa. Tiệc sinh nhật đang diễn ra thì vợ của người tổ chức tiệc bỗng dưng xông đến, khiến mọi thứ loạn hết cả lên. Tôi bị họ nhét vào hộp quà rồi khóa lại. Cuối cùng họ còn quên tôi luôn. Tôi ở trong hộp một đêm, những tưởng mình sẽ chết vì đói, bởi vì hôm ấy tôi còn chưa kịp ăn gì đã bị tống vào hộp quà. May mà hôm sau phục vụ khách sạn đã phát hiện ra tôi, không thì...”

Tô Vũ dùng giọng điệu châm chọc đối mặt với Tạ Khương Qua: “Tình cảnh đột phát tương tự như vậy đã xảy ra không ít lần. Dần dà tôi cũng quen, thế nên hôm Thẩm Họa xuất hiện, tôi lập tức trốn trong bồn tắm như một bản năng.

Những điều này là phản ứng nghề nghiệp, bây giờ anh đã biết rõ chưa? Tiểu Tạ, phiên bản của tôi thú vị hơn phiên bản qua lời kể của Fujiwara chứ? Phải không?”

Ánh đèn trong căn phòng kính sáng rực. Mặt Tạ Khương Qua nhợt nhạt hệt như Fujiwara, phải chăng anh đang hoảng sợ? Phải chăng trong mắt anh, người trước mặt giống hệt mụ đàn bà tâm thần trốn khỏi bệnh viện, liệu đó có còn là cô gái đi đôi giày cao gót pha lê màu bạc, cầm chậu hoa hải đường đọng những giọt sương đêm mùa hạ vừa trộm được, gõ cửa sổ nhà anh không?

Dứt lời, cô đờ đẫn đi ra cửa. Mới đi được vài bước, anh bỗng lớn tiếng gọi từ phía sau.

“Tô Vũ, anh không quan tâm, anh hoàn toàn không để ý đến những chuyện đó, anh thật sự không quan tâm!”

Ha ha, không quan tâm, không quan tâm ư... Tạ Khương Qua nói những lời kỳ lạ này làm gì. Tô Vũ đang rảo nhanh bước chân thì anh đột nhiên nói: “Tô Vũ, từ khi em rời xa anh, chưa có một giây một phút nào anh không nhớ đến em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui