Tạ Khương Qua chiến tranh lạnh với Tô Vũ suốt tám tiếng liền. Trong khoảng thời gian ấy, anh không thèm nói với cô câu nào, mà cô cũng chẳng buồn ừ hử với anh.
Chín giờ tối, sau khi xử lý xong cả đống sự vụ trong phòng làm việc, anh mới phát hiện mình không được chào đón, Tô Vũ đã chặn anh ngoài cửa. Nhìn chằm chằm1cánh cửa phòng khép chặt, anh nhún vai: Không sao, chẳng phải chuyện gì to tát! Cùng lắm thì mình về phòng mình ngủ thôi.
Anh về phòng mình, mới hút được nửa điếu thuốc, trong đầu lại xuất hiện vài hình ảnh khiến anh muốn nguyền rủa ai đó... Vóc dáng đàn ông cường tráng cùng dáng hình chữ S của người phụ nữ, môi anh ta hôn lên8nốt ruồi son nhỏ bé vô cùng trên ngực cô gái kia. Gương mặt người đàn ông không quá điển trai, nhưng góc cạnh rõ nét. Dưới bóng tối bủa vây, góc cạnh gương mặt kia càng trở nên gợi cảm. Hình ảnh Tô Vũ để Mai Hựu Khiêm ôm chầm ở sân bay Bangkok đã trở thành cơn ác mộng của anh trong suốt những năm tháng sau2này.
Tạ Khương Qua tựa đầu vào ghế dựa, kích động muốn dí điếu thuốc đang cháy vào tay mình. Hút thuốc xong, anh lên giường ngủ, nhưng lăn qua lăn lại mãi mà vẫn không thể vào giấc. Anh rời giường, lại mò đến cửa phòng Tô Vũ “Tô Vũ, mở cửa đi, anh muốn nói chuyện với em.”
Không ai trả lời. Anh thở dài, nói to hơn một4chút.
“Tô Vũ, em nói đúng, anh là một tên điên, nhưng...” Giọng Tạ Khương Qua dịu hẳn đi: “Nhưng anh có điên cũng là vì em. Tô Vũ, em nên vui mới phải, đúng không?”
Cô vẫn không đáp lại, anh đành kiên trì: “Tô Vũ, cho anh vào đi mà, không có em, anh không ngủ được.”
Căn phòng vẫn lặng im, Tạ Khương Qua nổi giận, nhấc chân đá mạnh vào cửa phòng. Lúc bỏ đi, anh còn thầm thề, đây là lần cuối cùng anh nói chuyện với cô!
Anh đùng đùng trở lại phòng mình, uống hết một ly rượu to, sau đó lại leo lên giường. Vừa chui vào chăn thì lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Anh vươn tay ra, vừa chạm đến thân thể phụ nữ mềm mại liền lập tức kéo Tô Vũ vào lòng.
Hai cơ thể kề sát nhau, Tạ Khương Qua đè cô dưới thân mình. Người bên dưới không mặc bất cứ thứ gì khiến máu trong người anh rần rật.
“Em vào bằng cách nào?” Giọng anh khản đi, rõ ràng lúc ra khỏi phòng, anh đã khóa cửa rồi mà. Tô Vũ hơi giãy dụa, cười gian: “Em lén trèo qua cửa sổ.“. “Lần sau không được làm vậy nữa, nếu nhỡ may ngã xuống thì mông em sẽ nở hoa cho xem!”
“Khương Qua, chỉ vì em quá nhớ anh nên mới không kiềm lòng được. Khương Qua, anh có thích em đến gặp anh như thế này không?” Tay cô vòng quanh cổ anh giở trò xấu, còn dùng ngón chân ma sát đùi của anh rồi dần dần đi lên...
Giờ khắc này, Tạ Khương Qua hận không thể hòa thân thể mịn màng bên dưới vào mình, để lúc nào cô cũng hòa cùng máu thịt anh, để tim hai người cùng chung nhịp đập, cùng nhau sục sôi, cùng nhau kích động. Cô nắm nút áo ngủ của anh, thỏ thẻ: “Khương Qua, không công bằng chút nào, em chẳng mặc gì cả, còn anh...”
Tay anh nhanh chóng đặt lên nút áo của mình, chưa kịp tháo ra thì một bàn tay chặn anh lại.
“Khương Qua, để em.” Lúc này đây, người nằm ngửa trên giường đổi thành anh, còn cô thì nằm trên người anh.
Tô Vũ vừa rê lưỡi qua yết hầu anh, vừa thì thầm hỏi: “Khương Qua, anh còn giận em không?”
“Không, anh hết giận từ lâu rồi... Tô Vũ, tiếp tục, tiếp tục đi em...“. Lưỡi cô dần lướt xuống, tiếp theo dùng răng cởi nút áo ngủ của anh. Tạ Khương Qua vuốt tóc cô, suy nghĩ dần bị lưỡi cô thao túng. Rốt cuộc đồ ngủ của anh cũng bị cô cởi ra, lưỡi cô lại chạy đến hai điểm nhỏ trước ngực anh, ban đầu cô dùng chóp mũi chạm vào, chỉ như thế thôi đã khiến anh phát điên rồi chứ đừng nói là...
Tạ Khương Qua thở hổn hển
“Khương Qua, mai này già đi, anh có còn phát điên vì em không?”
“Chỉ cần là Tô Vũ, cho dù già đến rụng cả răng, anh vẫn điên cuồng vì em.” Tạ Khương Qua biết, mình sẽ bị người phụ nữ này hành hạ cả đời, giày vò cả cuộc đời... Tô Vũ cực hài lòng, lướt tay qua mặt anh, điều chỉnh chiếc đèn ngủ bên trái. Ánh sáng dìu dịu ấm áp, chiếu rọi trên đôi môi hồng hồng của cô khiến nó trở nên thật mê ly.
Tạ Khương Qua không nhịn được đưa tay chạm vào môi cô, cùng lúc này, đầu lưỡi Tô Vũ như chú rắn nhỏ quấn lấy ngón tay anh.
Bất thình lình, Tạ Khương Qua lóe lên ý nghĩ: “Tô Vũ, em có từng...”
Có từng làm những chuyện thể này với hắn ta không ư? Anh không nói thành lời, chỉ trợn to mắt nhìn cô. “Không hề, trước nay chưa từng có, em thề!” Đám bạn hư hỏng của anh thường nói về mấy chuyện sắc dục. Ví dụ như bọn họ giấu cô nào đó trong văn phòng, để cô ta núp dưới bàn làm việc, chỉ cần mở khóa quần, cô nàng tự khắc biết mình nên làm gì, và dù cho có ai mở cửa bước vào cũng không biết chuyện gì đang xảy ra dưới gầm bàn kia cả.
Sau khi trở về từ Alaska, Tạ Khương Qua cũng tưởng tượng đến hình ảnh phấn khích mà bạn mình kể. Dĩ nhiên, người làm chuyện kia nhất định phải là Tô Vũ. Có điều anh lại không nỡ bắt cô làm vậy.
Lúc này đây, cô lại đang nỉ non bên tai anh: “Khương Qua, em muốn...”
Nghe rõ lời cô, đầu óc Tạ Khương Qua bắt đầu sục sôi bỗng hoàn toàn trống rỗng. Thứ duy nhất có thể hoạt động trơn tru bây giờ chỉ có mắt anh. Anh cúi đầu, ngắm gò bồng đảo đầy đặn của cô cọ lên lồng ngực mình, làn da trắng như tuyết làm chói mắt, thân thế cô dần lui xuống, ánh mắt anh cũng dõi theo. Mái tóc đen như mực, chiếc cổ thanh tú uyển chuyển như đuôi cá đang dần dần lui xuống... Tạ Khương Qua nhắm hai mắt lại. Ban đầu, anh chỉ muốn xem cô có thể chịu được trong bao lâu. Công chúa hạt đậu luôn mạnh miệng, kiểu chỉ dám nghĩ chứ không dám làm ấy, cứ hù dọa cô một chút, để xem cô có thể chịu được bao lâu.
Môi Tô Vũ di chuyển đến bụng anh, từng lỗ chân lông trên người anh đều như co lại, đầu óc dần mất tập trung. Anh nghe thấy tiếng thở dốc của mình. Khi ngón tay cô nhẹ chạm vào nơi đó, Tạ Khương Qua mở mắt, muốn xem dáng vẻ đỏ mặt của cô, rồi sẽ nói với cô: Tô Vũ, không cần đâu, thật sự không cần mà.
Thế nhưng khi khi mở mắt ra, Tô Vũ đã cúi đầu.
Anh ngồi bật dậy như bị điện giật: “Tô Vũ, đừng.” Tô Vũ ngẩng đầu lên, đôi môi tươi đẹp như cánh hoa hồng, hai gò má như đụn mây ửng đỏ. Ham muốn đang kêu gào trong cơ thể làm anh vô thức lùi người về sau. Tạ Khương Qua chống một tay ra sau, tay còn lại chạm vào gương mặt cô, mặt cô càng đỏ hơn, cô cúi đầu lần nữa, còn anh cũng thuận theo, từ từ nhắm mắt tận hưởng. Ngày hôm sau, khi Tạ Khương Qua tỉnh dậy, trên giường có một lá thư màu hồng nhạt với dòng chữ: Khương Qua, nếu yêu em, xin hãy tin tưởng em!
Cuối năm 2012, Tô Vũ trở lại Bangkok. Sân bay Suvarnabhumi xa cách lâu ngày, giờ đây đang chìm trong không khí hân hoan đón mừng năm mới. Tô Vũ đứng trước màn hình tivi một lúc. Hôm ấy, các kênh truyền thông đang đưa tin vị nữ thủ tướng của Thái Lan đang được phỏng vấn tại Bắc Kinh.
Thủ tướng Yingluck Shinawatra được gia tộc ủng hộ rất nhiều, bà vừa xinh đẹp vừa tự tin. Tô Vũ rất thích bà, cô luôn nhìn thấy bóng dáng một người mang theo sứ mệnh của gia tộc như Tô Dĩnh thông qua người đàn bà ấy.
Ngày thứ hai đến Bangkok, cô đi thăm mộ Tô Dĩnh. Sau bao biến cố, cô đã có thể mang bó hoa cẩm chướng này đến trước mặt bà. Cuối cùng, cô đã thốt ra được câu nói mà cô đã để lỡ suốt hai mươi chín năm qua: Mẹ, con yêu mẹ!