Tình Nhân Giao Dịch

Mấy ngày liên tiếp, Ngôn Xảo Dung nửa bước cũng không rời để chăm sóc Cao Kiều Tuyết Ngạn, khiến cho anh bình phục vô cùng thần tốc.

"Tuyết Ngạn, em giúp anh đem quần áo thay ra rồi sắp xếp lại một chút, như thế có thể sẽ có người tới cầm đi."

Ngôn Xảo Dung ở trên trán Cao Kiều Tuyết Ngạn ấn xuống cái hôn, xoay người làm chút chuyện vặt.

"Dung nhi, lúc nào thì anh được xuất viện?" Cuộc sống bị nhốt ở bệnh viện khiến cho Cao Kiều Tuyết Ngạn rất khó chịu, nếu như lại không rời khỏi cái nơi quỷ quái này, anh nhất định sẽ điên mất.

"Bác sĩ nói vết thương của anh còn phải ở viện quan sát mấy ngày nữa, nhẫn nại một chút đi!"

"Những lời này em đã nói rất nhiều lần rồi, không có lần nào là thật."

Thấy Cao Kiều Tuyết Ngạn giống như đứa bé tức giận, Ngôn Xảo Dung nhất thời cảm thấy buồn cười.

"Anh..."

Lúc này Hoắc Diệu Dương đi tới, thấy hai người bọn họ một giận đến nói không ra lời, một còn lại là cười đáp thở không ra hơi.

"Xem ra tương lai cuộc sống các người nhất định sẽ phong phú vui vẻ."

"Diệu Dương, Tư Khả đâu? Không phải nói phải cùng với anh đi Lục Hợp [1] chơi sao?"

[1] Lục Hợp (tên đất ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc)

"Không cần phải nói, nhất định bị con sói hoang bụng đói cồn cào đuổi sợ tới mức chạy trối chết." Cao Kiều Tuyết Ngạn châm chọc nói.

"Anh ít nói lung tung đi!" Ngôn Xảo Dung trợn mắt nhìn Cao Kiều Tuyết Ngạn một cái, cô biết cá tính của em gái mình, đại khái lại là đồng nghiệp của công ty hàng không xin nghỉ muốn cô đi thay.

"Diệu Dương, khi nào thì bắt đầu nghiêm chỉnh rồi?" Thật là khó mà nhìn thấy thời điểm Hoắc Diệu Dương không biện giải cho mình.

"Tôi sắp... Tôi sắp kết hôn."

"Kết hôn?" Những lời này để cho tất cả mọi người tại chỗ đều rớt cặp mắt.

"Tư Khả cô ấy nguyện ý gả cho tôi, không bay nữa." Hoắc Diệu Dương vui vẻ mà lôi kéo Ngôn Xảo Dung.

"Thật không nghĩ tới cậu lợi hại như vậy, ngay cả tomboy khó dây dưa nhất cũng bị cậu thuần phục."

"Ai nói tôi là người khó chơi nhất nha!"

Ngôn Tư Khả đột nhiên viếng thăm làm cho Ngôn Xảo Dung cảm thấy vui mừng, kể từ sau khi quyết định cùng Cao Kiều Tuyết Ngạn kết hôn liền rời khỏi nhà, hôm nay có thể nhìn thấy em gái cô cực kỳ vui vẻ.

Khi Ngôn Xảo Dung đang nói chuyện vui vẻ, Cao Kiều Tuyết Ngạn mới hiểu rõ mình đã độc chiếm mạnh như thế, ngay cả cô nói chuyện cùng bọn họ anh cũng sẽ ghen.

Ngôn Xảo Dung nhìn sắc mặt Cao Kiều Tuyết Ngạn dần dần trầm xuống, vội vàng đem hai người bọn họ đuổi đi xa, để tránh xung đột không cần thiết phát sinh lần nữa.

"Tuyết Ngạn, khí trời hôm nay tốt, em cùng anh ra bên ngoài hóng mát một chút."

Mặc dù bên ngoài ánh mặt trời chiếu sáng, Ngôn Xảo Dung vẫn lo lắng Cao Kiều Tuyết Ngạn sẽ cảm lạnh, cho nên phủ thêm áo khoác cho anh.

Ngôn Xảo Dung giúp Cao Kiều Tuyết Ngạn đi tới vườn hoa sau bệnh viện, mùa xuân buông xuống, trăm hoa đua nhau khoe sắc, con chim đậu ở trên cành líu ríu mà hát ca, cánh hoa bị gió thổi phải giống như tuyết mà rơi xuống....

Cao Kiều Tuyết Ngạn cúi người xuống, nhặt cánh hoa nhỏ lên, cài ở trên tai Ngôn Xảo Dung.

"Em là người cả đời anh thích nhất."

Chống lại anh mắt thâm tình chân thành của Cao Kiều Tuyết Ngạn, Ngôn Xảo Dung thản nhiên cười một tiếng.

"Tuyết Ngạn, em, em muốn sinh đứa bé, anh có chịu không?"

Ngôn Xảo Dung muốn nhân cơ hội này xác nhận Cao Kiều Tuyết Ngạn có muốn lưu lại hài tử hài tử.

"Tiểu đứa ngốc!" Cô làm sao có thể mang thai? Mỗi lần anh đều có làm các biện pháp đề phòng, hôm nay cô ấy muốn sinh đứa trẻ thật là nói đúng ý của anh.

"Tương lai sẽ có cơ hội."

Ngôn Xảo Dung rốt cuộc hiểu rõ, bây giờ Cao Kiều Tuyết Ngạn cũng chưa muốn đứa nhỏ, xem ra chỉ có quyết tâm lấy nó ra.

Con yêu, đừng trách cha với mẹ, cha mẹ thật sự rất yêu con, tha thứ cho cha mẹ! Ở trong lòng Ngôn Xảo Dung lặng lẽ nghĩ tới.

"Dung nhi, đang suy nghĩ gì?"

"Không có, không có! Tuyết Ngạn, chúng ta trở về phòng bệnh đi! Không chừng y tá đang chờ chúng ta lấy thuốc." Trên mặt Ngôn Xảo Dung mặc dù nụ cười chân thành, nhưng tâm đang chảy máu.

Cô nhất định lấy đứa bé ra.

Ngôn Xảo Dung quyết định sau khi xuất viện Cao Kiều Tuyết Ngạn liền đem đứa bé lấy ra.

Dì Lan vội vàng mà chạy lên lầu, nhìn khắp nơi chung quanh tìm kiếm Ngôn Xảo Dung, cuối cùng vọt vào trong thư phòng.

"Tuyết Ngạn, có nhìn thấy Xảo Dung hay không?" Thần sắc Dì Lan bối rối hỏi.

Đang chui đầu vào đống công văn Cao Kiều Tuyết Ngạn ngẩng đầu lên, thấy Dì Lan khẩn trương ở trước mặt anh mà đi qua đi lại, nghĩ thầm nhất định lại là muốn tìm Xảo Dung nói chuyện phiếm.

Kể từ lúc anh xuất viện đến nay, cũng không biết tại sao Dì Lan cứ để ý hành động cử chỉ của Ngôn Xảo Dung, mà anh là bệnh nhân bệnh nặng mới khỏi, Dì Lan lại một chút cũng không thèm để ý, để cho trong lòng anh thấy khá bất công.

"Dì cả ngày dính cô ấy, con nghĩ cô ấy đại khái là thừa dịp lúc dì không chú ý mà lén chạy ra ngoài hóng mát một chút, có thể sẽ trở lại ngay, dì đừng lo lắng." Cao Kiều Tuyết Ngạn đi tới bên cạnh Dì Lan, ôm bà từng bước một mà đi về phía phòng khách.

Mấy ngày gần đây Cao Kiều Tuyết Ngạn cơ hồ không có bước ra thư phòng nửa bước, bởi vì Hoắc Diệu Dương hạ thông điệp cuối cùng, đem công văn trong lúc anh ở viện mà không quyết định được giao ra, nếu không để lại lửa đốt thành tro, khiến cho anh ngay cả mò cá cũng không có cơ hội.

Dì Lan vẫn là không yên lòng mà xoay người."Tuyết Ngạn, con biết chuyện của Xảo Dung không?"

Cao Kiều Tuyết Ngạn khẽ mỉm cười, cũng không trả lời Dì Lan .

Dì Lan nghi ngờ nhìn Cao Kiều Tuyết Ngạn, "Chẳng lẽ vì vậy mà con vui vẻ?"

"Vui vẻ?" Dì Lan có phải bị bệnh hay không a? Ngôn Xảo Dung có đàn ông bên ngoài, anh vui vẻ được sao?" Dì Lan, dì cần phải đi gặp bác sĩ."

Dì Lan đột nhiên bắt được tay của Cao Kiều Tuyết Ngạn, không ngừng mà lắc lư."Tuyết Ngạn, con quá ích kỷ! Tuy nói tuổi thơ của con trải qua không được vui vẻ, nhưng con cũng không thể bởi vì như vậy mà muốn Xảo Dung đem đứa con trong bụng lấy ra a."

"Đứa con?" Cao Kiều Tuyết Ngạn bị làm cho hồ đồ, Ngôn Xảo Dung có đứa con của anh?

Nhưng trả lời của Dì Lan lại làm cho anh không thể không tin tưởng. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Anh nhớ tới, trước kia Ngôn Xảo Dung tránh không gặp mặt, nói không chừng cũng là bởi vì chuyện này. Cô ấy...

"Dì Lan, con được làm cha, con được làm cha!" Cao Kiều Tuyết Ngạn cao hứng mà hoan hô, nguyên lai là mình suy nghĩ lung tung hiểu lầm Ngôn Xảo Dung, hôm nay chân tướng rõ ràng rồi! Ngôn Xảo Dung chẳng những không có phản bội anh, còn mang thai cốt nhục cho nhà Cao Kiều anh.

"Con đừng cao hứng quá sớm, Xảo Dung đã từng nói cho dì biết, cô ấy muốn đem đứa bé lấy ra."

"Tại sao?" Cao Kiều Tuyết Ngạn bất an." Dì Lan, Xảo Dung gần đây hay đi cùng ai?"

Cao Kiều Tuyết Ngạn tin chắc Ngôn Xảo Dung tuyệt đối không dám một mình đến trong bệnh viện phá thai.

"Dục Khiết."

Sau khi lấy được đáp án, Cao Kiều Tuyết Ngạn liền gọi điện thoại cho Sam Phổ Dục Khiết.

"Dục Khiết, Dung nhi có ở bên cạnh em hay không?"

"Này..." Sam Phổ Dục Khiết nhìn về phía Ngôn Xảo Dung.

Ngôn Xảo Dung liên tiếp khua tay, ý bảo muốn Sam Phổ Dục Khiết che chở mình, thật vất vả mới có dũng khí đi tới bệnh viện, cô không muốn bởi vì bất kỳ nhân tố mà đánh loạn ý chí của mình nữa.

"Dục Khiết, em bây giờ ở nơi nào? Anh lập tức tới ngay."

Xảo Dung muốn đem con lấy ra! Anh làm sao lại hồ đồ như thế, chẳng may đứa bé khó giữ được, cũng phải tự trách mình lỗ mãng!

"Em..." Bây giờ Sam Phổ Dục Khiết không biết rốt cuộc nên giúp ai.

"Dục Khiết, đứa bé là vô tội."

"Đúng! Đứa bé là vô tội, em bây giờ đang ở bệnh viện thánh Ca Đức."

Các cô không có tư cách quyết định sinh mệnh nhỏ này, chỉ mong Cao Kiều Tuyết Ngạn có thể lái xe chạy tới ngăn cản Ngôn Xảo Dung.

"Dục Khiết, tại sao lại ở phút cuối cùng mà bán đứng chị?" Ngôn Xảo Dung không nhịn được mà gầm hét lên với Sam Phổ Dục Khiết.

"Xảo Dung, lý trí chút được không?" Nhìn Ngôn Xảo Dung tức giận, trong lòng Sam Phổ Dục Khiết dâng lên không đành lòng.

"Ngôn Xảo Dung!" Y tá băng lãnh vô tình mà gọi.

Ngôn Xảo Dung đứng lên từng bước một mà đi về phía phòng giải phẫu, mặc cho Sam Phổ Dục Khiết ngăn trở như thế nào cũng không dừng.

"Xảo Dung, đừng mà!"

"Dục Khiết, nếu như mệnh đứa bé nên có, sẽ có người tới cứu nó."

Ngôn Xảo Dung gạt tay Sam Phổ Dục Khiết ra đi theo y tá đi vào, lưu lại Sam Phổ Dục Khiết không ngừng khóc thút thít ở tại chỗ.

Cao Kiều Tuyết Ngạn vội vàng chạy tới bệnh viện, chỉ thấy được Sam Phổ Dục Khiết đứng ở ngoài phòng giải phẫu.

"Dung nhi đâu?" Cao Kiều Tuyết Ngạn nhẹ nhàng mà đỡ Sam Phổ Dục Khiết dậy.

Sam Phổ Dục Khiết cuồng loạn mà bắt được hai vai Cao Kiều Tuyết Ngạn.

"Tuyết Ngạn, bây giờ chỉ có anh có thể cứu nó, mau nói cho bác sĩ chúng ta không bỏ đứa bé!"

Sam Phổ Dục Khiết lôi kéo Cao Kiều Tuyết Ngạn đi tìm những bác sĩ khác, hôm nay chỉ có sắp xếp cho Ngôn Xảo Dung mổ, cho nên cả phòng giải phẩu không thấy được bất kỳ bác sĩ.

"Tuyết Ngạn, làm sao bây giờ?" Sam Phổ Dục Khiết quả thực sắp bị ép điên rồi.

"Đi theo anh!" Cao Kiều Tuyết Ngạn lôi kéo Sam Phổ Dục Khiết xông thẳng vào phòng viện trưởng.

"Chú Kha, hy vọng chú cho ngăn mổ ở phòng giải phẫu lại."

Chú Kha là bạn thân của cha anh lúc còn sống, anh tin tưởng chú Kha sẽ vì mặt mũi của cha mà giúp mình.

Chú Kha vội vàng đè xuống nút bên trong, biết được Ngôn Xảo Dung chỉ mới tiến hành đến phần thuốc mê, lập tức ngăn cản bọn họ.

"Tuyết Ngạn, cô bé kia là ai? Khiến con phí công lớn đến tìm chú như thế."

Theo mức độ Cao Kiều Tuyết Ngạn khẩn trương, ở trong lòng chú Kha mừng thầm tiểu tử quái lạ này đã trưởng thành! Xem ra cũng sắp uống rượu mừng của nó, đến lúc đó bất luận có được làm người chứng hôn không thì ông cũng phải tranh thủ đến.

"Chú Kha, đừng nói những thứ này! Xảo Dung cùng đứa bé chắc là không có chuyện gì đâu?"

"Dĩ nhiên, Chú Kha bảo đảm cô ấy sẽ bình an vì con mà sinh tiểu tử mập mạp."

Chú Kha thấy thần sắc Cao Kiều Tuyết Ngạn không ổn định, khẳng định đang lo lắng Ngôn Xảo Dung cùng đứa bé, không đợi anh hỏi thăm, liền dẫn hai người bọn họ đến phòng bệnh an bài cho Ngôn Xảo Dung chờ.

"Tại sao cô ấy còn mơ màng buồn ngủ, không phải là chỉ có phần thuốc mê sao?"

Cao Kiều Tuyết Ngạn đã từng học qua y khoa mấy năm, cũng sắp tốt nghiệp thì bị Dì Lan cưỡng bách chuyển ngành.

"Thân thể của cô ấy thật sự là quá suy yếu, không chịu nổi hiệu lực của thuốc mê, cũng may ngăn trở kịp thời, nếu không đứa nhỏ cùng người lớn cũng sẽ khó giữ được."

Cao Kiều Tuyết Ngạn hối tiếc mà nhìn mặt tái nhợt không có chút máu của Ngôn Xảo Dung, nếu không phải mình hiểu lầm cô ấy, bây giờ cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy, anh cũng không chịu nổi đả kích nữa, không nhịn được mà chảy nước mắt xuống mặt.

Nhìn thấy tình hình này, chú Kha khẽ đẩy Sam Phổ Dục Khiết ra, hai người im lặng không lên tiếng mà rời khỏi phòng bệnh.

"Dung nhi, thứ lỗi cho anh."

Ở ban đêm yên tĩnh đó, Cao Kiều Tuyết Ngạn khóc rống thất thanh.

Sáng sớm hai ngày sau đó.

Ngôn Xảo Dung đột nhiên giật mình tỉnh lại, phát hiện Cao Kiều Tuyết Ngạn gục ở bên cạnh, nhưng cô cũng không có vì anh chăm sóc mình trắng đêm không ngủ mà cảm động, mặt cô không thay đổi lặng lẽ đi xuống giường, tiến vào phòng tắm thay quần áo của bệnh viện, cầm lên áo khoác tây trang ở trên giá quần áo bên cạnh phủ thêm cho anh.

Ngôn Xảo Dung lặng lẽ rời đi, chỉ lưu lại duy nhất một phong thư cho Cao Kiều Tuyết Ngạn.

Sau khi Cao Kiều Tuyết Ngạn tỉnh lại, lại không nhìn thấy được thân ảnh của Ngôn Xảo Dung, thất hồn lạc phách mà ngã vào ghế sa lon, nhìn về bốn phía phòng bệnh muốn tìm kiếm một chút hơi thở của cô.

Đột nhiên, Cao Kiều Tuyết Ngạn giống như nhìn thấy cái gì đó xông về phía khay trà nhỏ, hai tay run run lấy phong thư đè ở phía dưới bình hoa.

Tuyết Ngạn:

Cám ơn anh cho em có hồi ức đẹp, không nên tới tìm em nữa! Em không biết mình về sau sẽ đi đâu, đến đâu, nếu như chúng ta có duyên sẽ gặp lại.

Ngôn Xảo Dung

Xem xong tin toàn thân Cao Kiều Tuyết Ngạn vô lực mà ngã ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng.

"Tuyết Ngạn, sao lại ngồi ở chỗ này, Xảo Dung đâu?" Hoắc Diệu Dương đi vào.

Cao Kiều Tuyết Ngạn lặng im không nói mà đem phong thư cầm trong tay giao cho Hoắc Diệu Dương.

"Anh biết mình hiểu lầm em, mới có thể ép em rời bỏ anh."

"Tuyết Ngạn!" Hoắc Diệu Dương cảm thấy vô cùng áy náy, Cao Kiều Tuyết Ngạn biến thành như vậy phải trách anh đã lắm mồm.

"Anh rể, chúng ta đợi ở chỗ này cũng không làm được chuyện gì, không bằng về nhà mọi người cùng nhau thương lượng."

Ngôn Tư Khả kéo kéo Dì Lan, hy vọng nhiều người mở miệng, có thể làm cho tâm Cao Kiều Tuyết Ngạn phiền loạn ổn định lại.

"Tuyết Ngạn, mọi người cùng nhau thương lượng, dù sao vẫn hơn một mình anh thương tâm khổ sở."

Hoắc Diệu Dương bắt đầu đỡ Cao Kiều Tuyết Ngạn tâm hồn bị thương dậy, không nghĩ tới lại bị đẩy ra.

"Cũng là cậu! Mới có thể hại tôi hiểu lầm Dung nhi, thậm chí còn muốn cô ấy phải bỏ đứa con."

Cao Kiều Tuyết Ngạn giống như một con dã thú bị thương, cuồng loạn mà đem đồ vật vung đầy đất.

Hoắc Diệu Dương đi lên trước bắt được cổ áo Cao Kiều Tuyết Ngạn, khi anh còn chưa kịp né tránh mà đánh cho anh một đấm.

"Chẳng lẽ tôi muốn như vậy sao? Tôi là vô tâm mà, anh có biết tôi rất áy náy hay không!"

"Áy náy! Tôi xem cậu là hận không được chia rẽ chúng tôi đi!"

Hoắc Diệu Dương lại cho Cao Kiều Tuyết Ngạn một đấm."Tuyết Ngạn, lý trí chút được không?"

Cao Kiều Tuyết Ngạn đột nhiên ôm lấy thân thể Hoắc Diệu Dương, anh phản xạ mà muốn đẩy Cao Kiều Tuyết Ngạn ra, lại nghe thấy anh ta giống như đứa trẻ mà tựa vào trên vai anh khóc rống.

"Khóc đi! Khóc lên sẽ tốt một chút." Hoắc Diệu Dương vỗ nhẹ vai Cao Kiều Tuyết Ngạn an ủi.

Thật ra thì, Hoắc Diệu Dương nhiều lần cũng vì mình phạm phải đại họa ngập trời mà muốn tự sát, Ngôn Tư Khả lại phát hiện mà ngăn trở anh, sau lại sợ anh còn làm tiếp chuyện ngu khác, cô dứt khoát dời đến nhà anh coi chừng anh.

Ba tháng sau

Hoắc Diệu Dương đi vào phòng làm việc đã gần nửa canh giờ, Cao Kiều Tuyết Ngạn giống như không nhìn thấy mình.

"Tuyết Ngạn, đang nhớ Xảo Dung?"

Sau khi Ngôn Xảo Dung rời khỏi Cao Kiều Tuyết Ngạn, cũng chưa từng thấy qua nụ cười của anh nữa, mỗi ngày anh không yên lòng mà nghĩ tới cô, lại mượn rượu giải sầu.

"Diệu Dương, bên kia cậu có tin tức của Xảo Dung hay không?"

"Tuyết Ngạn, cậu tỉnh lại chút có được hay không? Xảo Dung mất tích ba tháng này cậu phát tiết cũng đủ rồi! Xem một chút bộ dáng cậu bây giờ, xem như Xảo Dung trở lại cũng không nguyện thấy như cậu chà đạp mình như vậy." Sau đó, Hoắc Diệu Dương đưa văn kiện trên tay ném lên trên bàn."Chính cậu suy nghĩ thật kỹ, như thế mới hy vọng cậu có thể cùng tôi bàn về văn kiện này." Nói xong, anh xoay người rời đi.

Cao Kiều Tuyết Ngạn nhìn bốn phía, không có thân ảnh Ngôn Xảo Dung, anh làm sao nguyện ý đối đãi mình như thế; bất kể đến bất kỳ ở đâu cũng cảm thấy cô ở bên người, nhưng lại không nhìn thấy được cô, không nghe được thanh âm của cô.

Hoắc Diệu Dương nói cũng không phải là không có lý, anh không nên tiếp tục như vậy nữa.

Vì vậy, Cao Kiều Tuyết Ngạn cầm văn kiện lên nghiên cứu cẩn thận, cũng chờ đợi Hoắc Diệu Dương đến.

Hoắc Diệu Dương nhìn thấy Cao Kiều Tuyết Ngạn ăn mặc chỉnh tề đi cùng mình, trong lòng tràn đầy vui mừng, hơn nữa dọc theo đường đi Cao Kiều Tuyết Ngạn thao thao bất tuyệt nói tới công việc, càng làm cho anh cảm thấy khá nghi ngờ.

"Tuyết Ngạn, không phải là do tôi một phen khích lệ cậu đi?"

Cao Kiều Tuyết Ngạn mở một nụ cười gật đầu một cái.

"Không thể nào?" Hoắc Diệu Dương không dám tin mà nhìn Cao Kiều Tuyết Ngạn, cũng không quên trách cứ miệng mình luôn thẳng thắn, sẽ không lại phạm sai lầm lớn đi?"Tuyết ngạn, thật xin lỗi! Tôi chính là như vậy..."

"Diệu Dương, bạn tốt nhiều năm như vậy, tôi biết cậu cũng là muốn tốt cho tôi, tôi cũng không trách cậu."

"Thật!" Nhìn thấy nụ cười của Cao Kiều Tuyết Ngạn, Hoắc Diệu Dương rốt cục bình tĩnh lại.

"Tuyết Ngạn, nghe nói ông chủ Cố rất khó ứng phó, anh có lòng tin có thể nắm chắc vụ này không?"

Cao Kiều Tuyết Ngạn nhún nhún vai, "Nhìn làm sao!"

Bọn họ y theo địa chỉ trên văn kiện đi đến một quán rượu, "Ông chủ Cố thật biết hưởng thụ."

Hai người đàn ông xuất chúng sau khi tiến vào quán rượu, các cô gái trong cửa hàng không khỏi bởi vì bề ngoài tuấn mỹ của bọn họ mà đến gần, lại bị cự tuyệt, các cô chưa từ bỏ ý định sau khi nhìn hai người ngồi vào chỗ của mình, ngay sau đó cùng ông chủ Cố oán trách một phen.

"Giám đốc Cố, bọn họ thật không biết tốt xấu, người ta mới vừa rồi muốn vì bọn họ phục vụ đã bị cự tuyệt, ngài nói phải làm sao đền bù lại cho em?" Cô gái lấy bộ ngực cọ sát vào Giám đốc Cố, khiến cho ông xao động nở nụ cười thương yêu.

"Tuyết Ngạn, anh là công tử nổi danh nhất trên thương trường chúng ta, thay đổi rồi sao? Có phải hoa đã có chủ rồi hay không? Bất quá hôm nay nhất định phải theo tôi chơi cho vui vẻ, nếu không phần hiệp ước nói gì tôi cũng sẽ không ký tên đâu."

Giám đốc Cố phất tay gọi mụ Tang trong cửa hàng tới, giao phó gọi các cô gái đứng đầu trong quán tới bàn ngồi.

Cao Kiều Tuyết Ngạn kể từ sau khi biết Ngôn Xảo Dung liền không có bước vào chốn thanh sắc nửa bước, anh cảm thấy mỗi người ở chỗ này cũng vô cùng dối trá, mà đàn ông ở chỗ này không phải là tới tầm hoa vấn liễu, chính là trong lòng có vấn đề.

"Tuyết Ngạn, nào, chúng ta uống một chén." Giám đốc Cố uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong chén, thấy Cao Kiều Tuyết Ngạn vẫn không nhúc nhích."Tuyết Ngạn, phải phạt anh ba chén. Nào!"

Trong lòng Cao Kiều Tuyết Ngạn ngổn ngang, cầm một chén rượu lên miệng uống, muốn dựa vào việc lần này làm cho mình thanh tĩnh chút; không nghĩ tới Giám đốc Cố thấy anh có thể uống, buộc anh uống hết một chai rượu Whisky.

"Tuyết Ngạn, đừng uống nữa!" Hoắc Diệu Dương nhìn Cao Kiều Tuyết Ngạn đã uống rượu say mà vẫn đem rượu uống vào, cướp đi chai rượu lôi kéo anh vào nhà vệ sinh."Tuyết Ngạn, sớm biết anh sau khi đến sẽ như vậy, tôi thà không nhận vụ này."

Nhìn Cao Kiều Tuyết Ngạn đứng ở trên bồn rửa tay ói không ngừng, Hoắc Diệu Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho anh, hy vọng anh có thể thoải mái một chút.

"Diệu Dương, tôi nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì, cậu về trước tiếp Giám đốc Cố, tôi không muốn bởi vì mình mà làm hư kế hoạch công ty." Nói xong, Cao Kiều Tuyết Ngạn không nhịn được cảm giác ghê tởm xông tới lần nữa, tiếp tục nôn mửa ra.

"Vậy cũng được! Tôi đi về trước chờ anh."

Nhìn mình trong gương gầy gò, Cao Kiều Tuyết Ngạn bắt đầu suy đoán nếu có ngày vô tình gặp gỡ Ngôn Xảo Dung, cô có thể vỗ vỗ lưng mình hay không? Mở vòi nước ra, anh dùng nước lạnh như băng làm cho mình tỉnh táo lại mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.

"Giám đốc Cố."

Cao Kiều Tuyết Ngạn vừa mới ngồi xuống liền nghe thấy thanh âm phiền người kia, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về mụ Tang, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc ở trước mắt anh biến mất không thấy.

Mụ Tang đem từng cô gái một an bài xong thì xoay người muốn rời đi, lại bị Giám đốc Cố gọi lại.

"Mụ Tang, các cô này là mấy đóa hoa nhỏ nha? Đi gọi bảo bảo tới ngồi bàn tôi, nếu không tiệm của bà không cần mở nữa!" Giám đốc Cố hung ác mà đe dọa mụ Tang.

"Bảo bảo là tiểu thư xinh đẹp nhất trong quán. Tuyết Ngạn, tối hôm nay thật tiện nghi cho cậu."

Giám đốc Cố nhìn cũng không nhìn hiệp ước mà ký tên lên.

Cao Kiều Tuyết Ngạn thấy chuyện đã đạt thành viên mãn cũng không muốn tiếp tục ở lại, đang khi anh muốn rời khỏi nơi này, thân ảnh quen thuộc kia lại xuất hiện ở trước mắt, lần này anh rốt cục thấy rõ ràng cô là ai.

"Bảo bảo, làm sao trễ như thế mới xuất hiện a?"

Giám đốc Cố bắt đầu giở trò đối với cô, mặc dù chuyện này ở trong quán rượu bất quá là bình thường, nhưng trong mắt Cao Kiều Tuyết Ngạn chính là đốt hai đám lửa đỏ.

"Bảo bảo, hôm nay phải thay ta chăm sóc Cao Kiều Tiên Sinh thật tốt!" Giám đốc Cố vỗ vỗ lưng của cô, đem cô dời đến bên cạnh Cao Kiều Tuyết Ngạn."Diệu Dương thật là không có phúc khí nhìn thấy mỹ nhân a!"

"Đúng vậy! Bạn gái của cậu ta bởi vì khổ tâm tìm kiếm tung tích chị gái không cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên người nhà mới vội vã tìm cậu ta trở về xử lý." Ánh mắt Cao Kiều Tuyết Ngạn giống như là đang nghiêm nghị trách tội cô.

Cao Kiều Tuyết Ngạn ghé vào bên tai cô nhẹ giọng: "Cô vẫn thơm giống như trước kia."

Tay của anh từ phía sau trợt hướng lưng ngọc của cô, còn bất chợt kích thích vùng nhạy cảm của cô, làm cho cả người cô tràn đầy dục hỏa.

Cao Kiều Tuyết Ngạn xuyên qua giữa khách ở quán rượu tìm mụ Tang tới.

"Tôi muốn mua cô ấy, cần bao nhiêu tiền?"

"Này..." Mụ Tang nhìn về phía Ngôn Xảo Dung bên cạnh Cao Kiều Tuyết Ngạn không ngừng ra ám hiệu cho mình, nhưng có tiền trắng lóa ở trước mắt, bây giờ không kiếm tiền thì lúc nào chứ, vì vậy bà nâng lên hai ngón tay.

Cao Kiều Tuyết Ngạn thuận tay mở ra tờ chi phiếu cho mụ Tang, "Hai trăm vạn đô la đủ rồi chứ!"

Hai trăm vạn đô la! Cùng con số mình nghĩ lại chênh lệch quá lớn, mụ Tang cao hứng mà lấy đi chi phiếu.

"Bảo bảo, về sau phục vụ cho người ta tốt hơn đó!" Nói xong, mụ Tang liền xoay người rời đi, lưu lại Ngôn Xảo Dung khóc không ra nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui